bảo em
trong một sớm một chiều liền thay đổi được suy nghĩ ban đầu
Giang Nhược nghiêng đầu, hơi vểnh lông mi nhìn sang anh ấy: "Làm sao, nhà tư bản coi thường tầng lớp lao động chúng tôi à?"
Trước mắt tiền lương cộng thêm tiền thưởng mỗi tháng như này, so lên không đủ nhưng so xuống có thừa, nếu dựa theo thói quen tiêu dùng của cô ấy vài năm trước thì nuôi một mình cô ấy cũng không đủ.
Nhưng dẫu sao con người cũng là động vật thích ứng thời thế, sắp xếp hợp lí các khoản chi, nuôi một nhà ba người không thành vấn đề, chỉ là quả thực không để dành được tiền.
Số tiền trước kia Lục Hoài Thâm đưa cho cô ấy, sau khi Kiều Huệ xuất viện, cô ấy đã dùng hết cho ông nội, hai tháng trước ông cụ bệnh nguy kịch một lần, sau khi tình hình ổn định, chi phí nằm viện cũng không tính là quá lớn, gia đình chẳng xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng chẳng động đến món tiền kia.
Có điều hiện tại ông cụ không thể cách li thiết bị y tế, ngày ngày đều phải nằm viện, tiền dùng để thuốc thang còn dư lại cũng ngày một ít đi, nếu lại thêm một trận bệnh nặng, chi phí cần thiết kế tiếp sẽ tăng thêm, tiền đó cũng tiêu tốn không ít.
Đợi hoàn thành giao nhận cổ phần, cô ấy sẽ nắm giữ 10% cổ phần Giang thị, nếu nửa chừng không có xảy ra bất trắc thì về sau không cần lo lắng vấn đề kinh tế nữa.
Giang Nhược mở cửa xe, "Bất kể tiền nhiều hay ít, mọi người đều phải tự dựa vào sức mình kiếm cơm."
"Nếu mỗi người ở trên cương vị của mình đều có giác ngộ giống em thì người làm lãnh đạo có thể bớt được khối việc."
"Thế cũng phải xem là lãnh đạo kiểu nào. Nếu cấp trên chỉ biết bóc lột sức lao động của nhân viên, mà không đưa mức thù lao ngang bằng, vậy thì không trách được nhân viên oán thán."
Lục Hoài Thâm cảm thấy hứng thú, "Thế em thấy mức thù lao của em, so với lượng công việc cấp trên của em giao có tỉ lệ thuận không?"
Giang Nhược nhìn người ra kẻ vào ở cửa tòa nhà phía trước, ngập ngừng, nói: "Cái này cũng không hoàn toàn mỗi em nói là được, thế gian này có được bao người bằng lòng với hiện tại? Em cũng chỉ là người bình thường."
"Chứng tỏ vẫn không vừa ý lắm."
"Đa phần thời gian vẫn vừa ý..."
Giang Nhược còn chưa nói hết, Lục Hoài Thâm đã ngắt lời cô ấy: "Giang Nhược, anh nuôi em vẫn thoải mái."
Đèn giao thông ở giao lộ cách đó không xa thay đổi liên tục, dòng người nhộn nhịp, Giang Nhược ngắm nhìn náo nhiệt bên ngoài, hơi lặng người, kế tiếp liền có giây lát yên tĩnh trong xe.
Sau đó cô ấy quay đầu, mỉm cười với anh ấy, "Anh có biết bà nội trợ toàn thời gian không có công việc là nghề nguy hiểm cỡ nào không? Chẳng ai có thể bảo đảm hôn nhân sẽ không rạn nứt."
Hàm ý của cô ấy rất rõ ràng, từ bỏ công việc dựa vào anh ấy nuôi, sẽ lép vế, không có bảo đảm, đến tình yêu còn không thể ở lại mãi mãi, huống hồ là cuộc hôn nhân giữa bọn họ còn chẳng được xem là có nền tảng ổn định?
Lục Hoài Thâm không thay đổi sắc mặt cứ nhìn cô ấy, vẻ tươi cười trước đó cũng chẳng thấy tăm hơi, ánh mắt kia nông sâu khó dò, nhìn tới mức Giang Nhược chột dạ.
Nói như vậy chẳng sai, nhưng hai người vựa đạt được nhất trí chuẩn bị thử cách thức chung sống mới, lòng cảnh giác và tâm thái lo trước tính sau của cô ấy, lại vô tình lộ ra một cách mãnh liệt thế này, không biết Lục Hoài Thâm có phủ nhận thành ý của cô ấy không đủ không.
Cô ấy hơi mím môi, giọng điệu hòa hoãn: "Em biết chút ít thu nhập này của em, anh chẳng để vào mắt, nhưng đây là một cách để em hòa nhập xã hội, mình làm mình hưởng. Thế sự khó đoán, cho dù có một ngày, " Cô ấy liếc nhìn phản ứng của anh ấy, lại tiếp tục nói: " Em nói là nếu như, đến cuối cùng giữa chúng ta phải kết thúc dứt khoát, em cũng có thể có chỗ đứng cho mình."
"Xem ra em chưa từng nghĩ sẽ ỷ lại vào ai." Cả cẳng tay trái của Lục Hoài Thâm đều gác lên vô lăng, nghiêng đầu khẽ nâng mí mắt, trong ngữ điệu nhàn nhã còn kèm thêm bất mãn, " Giang Nhược, em chừa lại cho mình quá nhiều đường lui."
Từ "ai" kia, ý nghĩa đề cập vô cùng rõ ràng, Giang Nhược không đến mức không hiểu.
Trong lòng Giang Nhược giật thót, vẻ mặt hơi sững sờ, kế đó lại cười rộ, mặt mày xinh xắn rạng ngời, "Ở bên anh vốn là nguy hiểm rồi, lúc em đưa ra quyết định, đã không màng hậu quả, ai có thể có dũng khí này? Xem như em chơi trò may rủi đi, còn không thể chừa đường lùi cho mình à?"
Sắc mặt Lục Hoài Thâm hơi trầm xuống, xoay mặt cười lạnh lùng một tiếng.
Bỗng nhiên Giang Nhược thò người qua, giơ tay câu lấy cổ anh ấy, khiến Lục Hoài Thâm có phần trở tay không kịp, dáng vẻ lạnh nhạt thoáng chốc hóa thành ngạc nhiên.
Bên ngoài người xe đông nghịt, tiếng người huyên náo, Giang Nhược luôn cảm thấy bốn phương tám hướng đều có ánh mắt chiếu đến, thẹn đỏ mặt, "Đây mới vừa bắt đầu, anh cũng chẳng thể nào bảo em trong một sớm một chiều liền thay đổi được suy nghĩ ban đầu được."
Da cô ấy rất trắng, vệt hồng nhàn nhạt lan dần hai bên má, mái tóc dài thổi bay bay, lộ ra vành tai mịn màng, nắng mai từ bốn phía soi vào, sợi lông tơ mảnh trên mặt và rái tai đều có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Lục Hoài Thâm không nhúc nhích, nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ trung ấy.
Phụ nữ đẹp trên đời này có rất nhiều, tuyệt sắc gợi cảm, từng gặp cũng có chưa từng gặp cũng có, người trước mắt vốn không phải ngay từ đầu đã là người đặc biệt nhất mà có thể nhớ nhung, nhưng chỉ vì nhìn một lần, lại muốn nhìn thêm lần nữa, dần dà không kìm được cứ muốn nhìn thêm.
Cô ấy chợt cười với anh, cơn giận của anh cũng chẳng sao phát ra được.
Lục Hoài Thâm nén xuống, bộ dáng bất di bất dịch, nhìn thấy vẻ tươi tắn trong mắt cô ấy nhạt đi, dường như có phần bất lực, đầu ngón tay chạm vào gáy anh hơi động đậy, phát hiện cô ấy muốn thả tay, anh khẽ ngăn cản: "Không được phép động đậy."
Giang Nhược nhìn anh ấy không rõ, tay vẫn dừng trên vai anh ấy muốn buông lại thôi, ngón tay chạm vào chân tóc anh ấy như có như không, trước nay anh ấy đều để tóc ngắn cực kì gọn gàng mát mẻ, vừa cứng vừa ráp, đâm vào tay cô ấy hơi ngứa lại đau.
Cô ấy chợt nghĩ, dứt khoát cắm ngón tay vào mái tóc, học theo động tác anh ấy thường ngày lúc hôn luôn giữ chặt sau đầu cô ấy, ấn đầu anh ấy về phía trước, hôn một cái lên mặt anh ấy.
Lúc buông anh ấy ra, thấy trong mắt anh loáng thoáng nét cười, cô ấy liền biết anh vừa lòng lắm.
Giang Nhược buông anh ấy ra rồi nói: "Em đi làm đây."
Giang Nhược y như trẻ con vừa làm việc xấu, né tránh ánh mắt ép hỏi của người lớn, đến nhìn cũng chẳng nhìn anh ấy đã đẩy cửa xuống xe, bất tri bất giác tăng tốc bước chân, tim đập nhịp sau càng nhanh hơn nhịp trước, suốt đường không dám ngoảnh đầu.
Lúc lên giường cởi mở lắm, hôn một tí đùa một tí mà ngược lại cứ như mất hồn.
Lẽ nào vế trước có liên quan nhiều hơn đến ham muốn dục vọng, vế sau thì chính là không vứt bỏ được tình yêu?
Đang suy ngẫm vấn đề nan giải thế kỉ, Giang Nhược đã sắp vào công ty.
Đến tầng làm việc, mới ra khỏi thang máy, sau lưng vươn ra một cánh tay kéo cô ấy lại, dọa cô ấy giật mình, vừa xoay người nhìn thấy là Vương Chiêu, Giang Nhược vỗ nhẹ ngực nói: "Chào nha."
Vương Chiêu híp mắt nhìn cô ấy, cố ý cười kì quái: "Nhìn cô bị dọa kìa, đã làm việc xấu gì rồi? Ban nãy trong thang máy định gọi cô đấy, cái kiểu hồn vía lên mây, vẫy tay mãi mà cô chẳng thấy!"
Tóc Vương Chiêu dài hơn một chút, đã đổi kiểu tóc, môi hồng mắt ngài, bớt mấy phần sắc sảo, thêm vài phần đáng yêu, cố ý hếch mặt nhướn khóe mắt, càng thêm hương vị khác.
Giang Nhược: "Có đâu, đang nghĩ vài việc, hơi thất thần."
"Bớt đi!" Vương Chiêu lén lút cấu cô ấy một cái, nói thầm: "Vừa ôm vừa ấp với người ta trên xe, tôi đây thấy hết rồi! Thành thật khai báo nào, sao tôi thấy người đàn ông kia hơi quen mắt, hình như tên Lục... "
Giang Nhược mặt không biến sắc bịt miệng cô ấy, vừa quan sát xung quanh không có ai khác, thực ra âm lượng từng này, người khác căn bản không thể nghe thấy, thuần túy là Giang Nhược có mờ ám trong lòng.
Vương Chiếu bấu tay cô ấy, "Mẹ ơi, cô sắp bịt chết ngạt tôi đấy! Bình thường lúc chạy giấy tờ sao không thấy cô khỏe thế hả? Tôi thật ngây thơ quá, ngày thường bị cái miệng cô lừa gạt, mở miệng là 'Chiêu Chiêu, có thể đi lấy đồ cùng tôi không', tôi đều không nỡ lòng từ chối cô. Lúc làm việc thì yếu đuối không xương, lúc bịt miệng thì không sơ hở tí nào!"
"Sao chị không đi nói tướng thanh đi? Giả mạo nghệ thuật gia tướng thanh trẻ tuổi kiệt xuất gì đấy, hẳn là chẳng khó khăn nhỉ!"
"Bớt chuyển vấn đề với tôi đi, họ Lục kia là chuyện thế nào."
Giang Nhược không biến sắc mặt hỏi lại: "Cô thấy lúc nào?"
"Lúc tôi vào bãi đỗ xe nhìn thấy, ôm cứ gọi là nóng hầm hập nhé! Cái gáy tròn lẳn xinh xẻo của cô ấy mà, tôi từ xa đã thấy rồi."
Giang Nhược thề thốt không chịu nhận, "Cách xa thế, rõ ràng cô nhận nhầm thôi."
"Nếu tôi nhận nhầm, cô sẽ bịt miệng tôi trước tiên chắc? Tôi trịnh trọng nói cho cô biết, che giấu tin đồn, sẽ bị tôi khủng bố clip lúc nửa đêm."
Hà Nội, 2/6/2022
Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ