Mặc dù ở phòng tiếp khách, cách khá xa giường bệnh bên trong, ở giữa còn có một bức tường, nhưng Bùi Thiệu vẫn nói tiếng cực nhỏ.
Lục Hoài Thâm thoáng im lặng, rồi nói: “Làm tốt.”
Sau đó vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn xong không lâu, trước khi giao ban, bác sĩ trực ban bên khoa phụ sản tìm Lục Hoài Thâm, cùng anh thảo luận về bệnh tình của Giang Nhược.
Kỳ thật anh ta đã lùi thời gian tan làm, chỉ vì chờ một đồng nghiệp khoa tâm thần có quan hệ không tồi đi làm, để trưng cầu ý kiến của người đó.
Lục Hoài Thâm cùng hai vị bác sĩ đến văn phòng, để lại Bùi Thiệu ở phòng bệnh trông Giang Nhược.
Tới văn phòng, vị bác sĩ khoa tâm thần kia hỏi thăm Lục Hoài Thâm trước khi Giang Nhược tới bệnh viện đã xảy ra cái gì?
Lục Hoài Thâm nói: “Cô ấy bị bắt cóc, vừa mới được cứu ra.”
Bác sĩ gật nhẹ đầu, nói: “Vậy kết luận của bên chúng ta là, vợ anh có khả năng đã bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Cô ấy thấy máu ở cánh tay anh thì trở nên lo âu, phản ứng khác thường, rất có thể trong lúc bị bắt cóc, đã từng thấy trường hợp giống nhau, để lại vết thương lòng. Đây được gọi là triệu chứng trải nghiệm sang chấn, cũng chính là tức cảnh sinh tình mà chúng ta vẫn nói, nhìn thấy trường hợp tương tự, thì sẽ cảm thấy sự kiện trước đó để lại sang chấn tâm lí cho cô ấy lại xảy ra với mình. Cùng với đó, cô ấy còn phản ứng co giật và giật mình quá mức, đều phù hợp biểu hiện lâm sàng của rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”
Bác sĩ nói xong, bổ sung theo thói quen: “Đương nhiên, đây là suy đoán bước đầu của chúng tôi. Xét thấy hôm nay các anh phải về thành phố Đông Lâm, kiến nghị sau khi các anh về, tìm bác sĩ khoa tâm thần làm thêm chẩn đoán bệnh bước tiếp theo, phối hợp trị liệu.”
Lục Hoài Thâm không kìm được nhíu chặt lông mày, “Dễ chữa khỏi không?”
Anh chỉ biết đây là một loại bệnh tâm lý, không biết mức độ nặng nhẹ thế nào, anh muốn có chuẩn bị tâm lý trước.
Bác sĩ nói: “Thật ra loại bệnh này có nặng có nhẹ, nếu triệu chứng nhẹ có khả năng mấy tuần hoặc một tháng là có thể từ từ giảm bớt đến khỏi hẳn, nếu nghiêm trọng cũng có khả năng sẽ duy trì lâu dài mấy tháng mấy năm, hơn nữa rất dễ kèm theo chứng trầm cảm và lo âu, đặc biệt là hiện tại cô ấy đang ở vào thời kì mang thai, hooc-mon trong cơ thể không ổn định, thời kì sau sinh sẽ còn lộ ra như rơi xuống vực, nếu khi đó vẫn không thuyên giảm, thì phải chú trọng cao độ. Theo lý thuyết, loại bệnh này thông thường sẽ phát tác trong mấy ngày sau khi phát sinh sự việc sang chấn, hoặc là sự việc đã xảy ra được một thời gian, hoặc là chỉ là triệu chứng của phu nhân tương đối nghiêm trọng, về sau phải chú ý quan sát triệu chứng lâm sàng có nặng thêm không.”
Vẻ mặt Lục Hoài Thâm căng thẳng, bắt đầu từ khoảnh khắc nghe nói bệnh này, ấn đường chưa từng giãn ra.
Tuy rằng bác sĩ cũng là nói ra sự thật và khả năng, nhưng cũng không muốn cố ý làm người bệnh cùng người nhà nảy sinh tâm lý sợ hãi, lại bảo: “Anh cũng không cần căng thẳng quá, cố gắng hết sức ở bên cạnh động viên cô ấy, tích cực tiếp nhận điều trị là được. Tôi nhớ bệnh viện số 1 của thành phố Đông Lâm có khoa tâm thần uy tín, tin rằng sẽ giúp ích nhiều cho anh.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
……
Giang Nhược ngủ giấc này rất dài, rất sâu, nhưng không yên ổn lắm.
Đêm qua bắt được hai người đàn ông trên đảo, hai tên kia cự tuyệt khai ra đồng lõa, Trần Tấn Nam đang trao đổi với cảnh sát Quảng Đông tham gia hành động tối qua, chuẩn bị bàn giao nghi phạm.
Về chuyện này, Lục Hoài Thâm cùng Cao Tùy và Trần Tấn Nam đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, ngoài cái này, còn có việc liên quan đến Bác Lục, phải giữ liên lạc bất kì lúc nào, trừ cuộc gọi của hai người đó, các cuộc gọi công việc khác, đều giao cho Bùi Thiệu xử lý.
Khi nghe điện thoại, Lục Hoài Thâm rời khỏi phòng bệnh, những lúc khác, chỉ ngồi ở giường bệnh, nhìn cô, đếm số lần cô cau mày trong mơ.
Mỗi lần cô nhíu chặt lông mày, ngón tay gắng sức nắm chặt chăn, vào thời điểm Lục Hoài Thâm cho rằng cô sẽ tỉnh, liền vỗ nhẹ mu bàn tay cô, hoặc khẽ vuốt trán với mặt, là cô lại có thể ngủ say lần nữa.
Đến hơn 2 giờ chiều, Lục Hoài Thâm không thể không đánh thức cô.
Cô cần ăn cơm, lại chuẩn bị một chút, rồi phải đến sân bay.
Lúc Lục Hoài Thâm định gọi cô dậy, lại nghĩ tới phản ứng bừng tỉnh giữa đêm của cô, cùng với những lời bác sĩ nói, đổi sang dùng cách vỗ về khi cô ngủ, bụng ngón tay nhẹ nhàng kề sát má cô, sau khi vuốt ve mấy cái, mắt Giang Nhược động đậy, có dấu hiệu tỉnh lại.
Bấy giờ Lục Hoài Thâm mới để cô nghe thấy tiếng anh, khẽ gọi một tiếng: “Giang Nhược, dậy thôi.”
Giang Nhược chậm rãi mở mắt ra, còn chưa hoàn toàn mở hẳn, khi trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt, cô vẫn ra sức nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Biết Lục Hoài Thâm một lần nữa gọi tên cô, cô ngẩn người, hít sâu vài lần, mới mở mắt.
Trong phòng bệnh kéo rèm, ánh sáng cũng hơi tối, cô phát hiện trời đã sáng qua ánh sáng xuyên qua từ dưới rèm.
Cô hỏi Lục Hoài Thâm: “Mấy giờ rồi?”
Lục Hoài Thâm nâng cô dậy khỏi giường, kê gối đầu sau lưng cho cô, “Hơn 2 giờ chiều, bây giờ em dậy ăn chút gì đó xong chúng ta xuất phát đi sân bay.”
Giang Nhược gật đầu bảo vâng, Lục Hoài Thâm giơ tay đỡ cô, tay Giang Nhược vô thức run một cái, muốn né tránh, Lục Hoài Thâm bên này đã cầm tay cô.
Giang Nhược cũng phát hiện phản ứng vừa rồi của mình, loại hành vi mang tính đột phát, không chịu kiểm soát này, khiến cô cảm thấy khổ sở.
Lục Hoài Thâm lại như chưa hề có gì phát sinh, đưa cô vào phòng vệ sinh, bóp kem đánh răng, rót nước súc miệng cho cô xong, đi ra bên ngoài chờ cô.
Giang Nhược đứng trong phòng vệ sinh vắng vẻ, nhìn mình trong gương, cái cảm giác bất an cùng tim đập hơi nhanh, cô cũng không biết từ đâu mà đến.
Cô lập tức xoay người kéo cửa phòng tắm ra, Lục Hoài Thâm mới vừa ngồi xuống sofa, cô vịn cánh cửa gọi anh: “Lục Hoài Thâm.”
Lục Hoài Thâm hỏi cô: “Sao thế.”
Giang Nhược muốn nói lại thôi, Lục Hoài Thâm đứng dậy đi qua, tay rất tự nhiên xoa mặt cô, “Làm sao?”
Giang Nhược khẽ hỏi: “Anh có thể đứng ngay đây không?”
Lục Hoài Thâm cũng không hỏi nguyên do, nói được, quả nhiên sau đó liền dựa vào khung cửa, đứng ở cửa, còn bảo Bùi Thiệu đi ra ngoài chờ trước.
Giang Nhược đánh răng trước gương, thường xuyên ngước mắt, nhìn ra sau qua gương, xác định anh vẫn ở đó, mới lại cúi đầu tiếp tục.
Mỗi lần cô nhìn, Lục Hoài Thâm đều chăm chú nhìn cô, như muốn cho cô yên tâm, sau khi lặp lại vài lần, động tác của Giang Nhược chậm lại, mắt nhìn Lục Hoài Thâm không nhúc nhích, lòng dâng lên cảm xúc bi thương nồng đậm.
Kế đó, cô nhổ nước súc miệng, chống vào bệ rửa mặt, nhìn chằm chằm lỗ thoát nước ở giữa, tầm mắt bị ánh nước làm mờ.
Rất nhanh, cô được bao bọc bởi cái ôm ấm áp.
Giang Nhược yên lặng khóc thút thít, Lục Hoài Thâm vỗ lưng cho cô dễ thở, để mặt cô áp sát lồng ngực mình, “Đều qua rồi, sẽ ổn thôi.”
Đợi Giang Nhược bình ổn xong, Lục Hoài Thâm dùng khăn giấy lau khô vệt nước bên miệng cô, lại dùng khăn mặt lau mặt cho cô.
Giang Nhược nói muốn đi vệ sinh, Lục Hoài Thâm hỏi: “Muốn anh ở đây hay ra ngoài?”
Giang Nhược cũng rất đắn đo, ở ngay trước mặt anh cô đi kiểu gì?
Tuy rằng trước kia cũng không phải chưa từng phát sinh tình huống kiểu này, khi đối phương rửa mặt súc miệng, mình lại muốn đi vệ sinh, sẽ không cố ý tránh đi, nhưng phòng vệ sinh ở nhà, giữa bồn cầu và bệ rửa mặt còn có một tấm kính mờ ngăn cách.
Càng không tồn tại trường hợp vào thời điểm đối phương giải quyết, cứ đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Cô xoắn xuýt qua lại mãi, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lục Hoài Thâm, càng quẫn bách hơn, nói: “Anh ra đứng bên ngoài, cửa mở, để em thấy bóng anh là được.”
Lục Hoài Thâm ghé sát cười nhạo: “Thật sự không cần anh nhìn?”
Giang Nhược hổ thẹn quay người: “Ra ngoài!”
……
Rửa mặt xong, khi Giang Nhược ăn cơm, Bùi Thiệu đẩy cái xe lăn tiến vào.
Giang Nhược dùng ánh mắt ngờ vực nhìn thứ trong tay anh ta.
Bùi Thiệu thấy áp lực trong ánh mắt Lục Hoài Thâm, nói: “Bác sĩ nói chị cần tĩnh dưỡng, trong sân bay lại cần kiểm tra an ninh, khoảng cách đến cửa lên máy bay không gần, cái này sẽ khiến chị thoải mái hơn.”
Giang Nhược nghĩ tới vết thương Lục Hoài Thâm, cô cảm kích Bùi Thiệu suy xét chu đáo.
Đúng như Giang Nhược suy nghĩ, Bùi Thiệu sợ đến đó gặp lúc Giang Nhược không khoẻ, cần Lục Hoài Thâm bế lên bế xuống, một cái xe lăn, giải quyết mọi vấn đề.
5 điểm 40, máy bay cất cánh từ thành phố Tam Sa.
Khi máy bay tiến vào phi trình, Lục Hoài Thâm thay cô đóng cửa sổ, hạ thấp ghế, hỏi cô muốn ngủ một lúc không.
Giang Nhược lắc đầu, “Đưa tay kia của anh qua đây cho em xem thử.”
Bắt đầu từ lúc lên máy bay, cô đã cầm tay phải của anh, cho dù có lúc không cầm, cũng phải dựa sát, hoặc nắm tay áo anh mới được. Lúc này cô nhìn Lục Hoài Thâm, ngón cái cùng ngón trỏ đang nắm tay áo anh vân vê cái được cái không.
Lục Hoài Thâm lo cô nhìn lại sinh ra phản ứng, nói: “Đừng nhìn, chỉ là mấy hôm trước bị chút tổn thương da thịt, đi băng bó một tí, không có vấn đề gì.”
Cô lại hỏi: “Làm sao đấy?”
“Kính cửa xe bị vỡ.” Lục Hoài Thâm nói cho qua chuyện.
Trong đầu Giang Nhược lại tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, không biết là Thủy Hỏa hay Giang Cận, nhưng chỉ nghĩ thử không thôi, cô đã cảm thấy rất khó chịu, nghĩ đến những người, những việc này, đầu cô rối bời lắm, tiếp theo sẽ trướng đau, hô hấp cũng không thông thuận.
Cô dứt khoát không nghĩ nữa, cũng không hỏi nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lục Hoài Thâm sợ cô xuống máy bay sẽ lạnh, hiện tại nhiệt độ ngoài trời của thành phố Đông Lâm chỉ có 2 độ C, mua khăn quàng cổ cùng áo khoác ở sân bay cho cô, trên máy bay có điều hòa, độ ấm thích hợp, vốn dĩ chỉ đắp khăn quàng cổ lên người cô, thấy cô nhắm mắt muốn ngủ, lại đem áo khoác đắp vào người cô.
Chẳng mấy chốc, Giang Nhược đã thật sự ngủ rồi.
Lòng bàn tay Lục Hoài Thâm khép lại, bọc lấy bàn tay mềm nhão hơi khum của cô. Anh ngoảnh đầu nhìn cô, sắc mặt không tốt lắm, cằm rụt vào khăn quàng cổ, lông mi dưới mắt che thành cái bóng.
Lục Hoài Thâm như đang ở bên giường trong bệnh viện, gần như nhìn gương mặt ngủ say của cô đến mê mẩn, không riêng gì Giang Nhược, ngay cả anh cũng có cảm giác không chân thực dường như đã qua mấy đời.
Trong mơ cũng không phải chưa từng mơ thấy cô, chỉ là mở mắt đã tan thành bọt nước, mỗi một ngày mới đến, chẳng qua là bắt anh không ngừng chấp nhận sự thật cô không có chút tin tức nào, khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ cô sẽ không quay về được nữa, thì sẽ phát hiện những ngày tháng chẳng có lối thoát này, dường như thời gian trôi đi, cũng chỉ để minh chứng cho sinh mệnh tiêu hao mà thôi, trừ cái này ra cũng không có ý nghĩa khác.
Nỗi sợ hãi Giang Nhược sống sót sau tai nạn còn chưa qua, hình như anh cũng vẫn đang luẩn quẩn trong nỗi vui mừng mất rồi lại có được.
Lúc hạ cánh đã hơn 8 rưỡi, rời khỏi sân bay, Lục Hoài Thâm đưa thẳng Giang Nhược đi bệnh viện, làm xong thủ tục nhập viện, đã sắp 11 giờ.
Giang Nhược lại thấy Trình Thư.
Trình Thư mang theo một nam ba nữ, lần lượt luân phiên canh gác, lần này còn gia tăng nhiệm vụ tuần tra, để loại bỏ nguy hiểm.
Trình Thư gặp Giang Nhược, liền dùng ánh mắt xin lỗi cùng áy náy nhìn cô.
Đều do cô ấy và đồng nghiệp sơ suất, thiếu cảnh giác, không nghĩ tới bọn bắt cóc đã mai phục xung quanh từ lâu.
Có điều Trình Thư không dám thân thiết với Giang Nhược nữa, càng sợ bản thân lơ là cương vị công tác, chỉ hỏi thăm cô một câu, rồi canh giữ ở bên ngoài.
Có y tá tới nhắc Giang Nhược sáng mai đừng ăn cơm, ngày mai phải làm kiểm tra.
Đợi cô được bố trí ổn thỏa, Lục Hoài Thâm mới hỏi cô: “Có muốn gặp dì út không? Bà ấy rất lo cho em, ngày hôm qua sau khi biết bọn anh tìm được em, bà ấy lo không ngủ nổi, nửa đêm còn hỏi Bùi Thiệu tình hình.”
Giang Nhược xem thử thời gian, cũng không còn sớm, hơn nữa trạng thái của cô quả thật không ổn, kém xa so với trước khi rời đi, sợ dọa Kiều Huệ.
“Muộn quá, trước tiên không gặp đâu, em gọi điện thoại báo bình an cho bà.” Chờ nghỉ ngơi thêm một đêm, ngày mai rồi gặp sau.
Túi xách và di động lúc ấy Giang Nhược bỏ lại trên xe, sau khi cảnh sát mang đi điều tra lịch sử cuộc gọi, liền trả cho Lục Hoài Thâm, nhưng anh để ở nhà, nên bảo cô dùng điện thoại của mình gọi trước.
Lúc Giang Nhược gọi đến, Kiều Huệ mở lời rất vội vàng: “Giang Nhược thế nào rồi? Nó có khỏe không? Lục Hoài Thâm anh tốt nhất đừng để cho nó có chuyện gì, nếu không tôi không tha cho anh đâu!”
Kiều Huệ chưa bao giờ không khách sáo với Lục Hoài Thâm như vậy, cho dù lúc ban đầu quan hệ của Lục Hoài Thâm và Giang Nhược rất căng thẳng, giọng điệu lại càng sốt ruột phẫn nộ xưa nay chưa từng có.
Giang Nhược im lặng một lát, nói: “Mẹ ơi, con là Giang Nhược.”
Giang Nhược từ lúc còn rất nhỏ, chỉ gọi "mẹ" với Kiều Huệ, rất nhiều năm chưa từng gọi lại “mẹ ơi”, thời điểm Giang Nhược nghe thấy tiếng Kiều Huệ, cũng đã đỏ viền mắt, khó kìm được bản thân gọi tiếng này.
Giang Nhược không muốn Kiều Huệ lo lắng, cứ khống chế giọng điệu, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói chuyện với bà, “Con vừa về không lâu, vì cơ thể hơi không ổn định, phải ở làm kiểm tra, quan sát thêm mấy ngày, nên tới thẳng bệnh viện.”
Kiều Huệ thì ngược lại, trái tim lơ lửng mấy ngày liền cuối cùng cũng buông xuống, ở bên kia khe khẽ nghẹn ngào, nói không nên lời.
Trái lại là Giang Nhược nói an ủi bà: “Thật sự không có vấn đề gì lớn, mẹ yên tâm.”
Kiều Huệ nói đêm nay muốn tới thăm cô.
Giang Nhược bảo: “Muộn quá, ngày mai qua sau nhé, con đã ở đây rồi, có đi được nữa đâu.”
Trình Khiếu nghe thấy động tĩnh, cũng lấy di động, hỏi cô: “Chị, là chị à?”
“Là chị đây, em thi thế nào?”
Trình Khiếu nghe tiếng cô vẫn rất bình thường, yên tâm trở lại, nhưng rất cạn lời: “Bây giờ mà chị còn lo chuyện em thi cử?”
“Đương nhiên, không phải bảo thi thử à? Thế nào, Bắc Đại, Thanh Hoa có triển vọng không?”
“Em mai cũng tới thăm chị, đến lúc đó kể với chị sau.”
Trình Khiếu vốn không nỡ tắt điện thoại, nhưng mà cảm thấy Giang Nhược hẳn là hoảng sợ không nhẹ, muốn cho chị nghỉ ngơi tử tế trước, khoảnh khắc trước khi Lục Hoài Thâm không nhịn được muốn nhắc tắt điện thoại, liền ngắt máy.
Lục Hoài Thâm nhận di động nói: “Anh về chung cư một chuyến, thu dọn ít đồ dùng hàng ngày với quần áo thay rửa cho em.”
“Đừng đi nữa.” Giang Nhược dựa vào giường, không muốn thả người.
Lục Hoài Thâm rất rõ cô lo lắng cái gì, cô cần người thân thiết ở bên cạnh.
“Được, anh tìm thời gian lúc khác vậy.” Lục Hoài Thâm nằm xuống cạnh cô.
Giang Nhược nghiêng người, cuộn tròn, yên tâm dựa vào lòng anh. Lục Hoài Thâm nằm ở ngoài chăn, Giang Nhược bảo anh vào trong chăn.
Lục Hoài Thâm nói: “Anh chưa thay quần áo.”
Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đều có bệnh sạch sẽ và OCD nhẹ, Lục Hoài Thâm thậm chí còn nghiêm trọng hơn, hai người đều không thể chấp nhận lên giường trong tình huống không tắm rửa, không thay quần áo ở nhà hoặc đồ ngủ, có ra ngoài uống say hoặc những tình huống đặc thù khác, thì dù vậy, tỉnh lại cũng sẽ thay đồ dùng trên giường.
Có điều bây giờ, Giang Nhược có một loại cảm xúc khác, tạm thời chiến thắng bệnh sạch sẽ và OCD.
Cô vén chăn lên mời anh: “Phải dựa sát mới được.”
Lục Hoài Thâm như cô mong muốn, vào trong dựa sát.
Nhưng ban đêm dựa sát ngủ, thật ra cũng chẳng mấy yên lòng.
Lúc không thấy Giang Nhược, hàng đêm Lục Hoài Thâm không ngủ được, hiện giờ người tìm được rồi, ở ngay bên cạnh, nhưng xuất phát từ kích động, vẫn không có cách nào đi vào giấc ngủ.
Sau khi mệt quá ngủ mất, cũng liên tục đột nhiên tỉnh giấc, mỗi lần tỉnh lại đều phải nhìn thử trong lòng, xác nhận cô có còn đó hay không.
Số lần Giang Nhược bừng tỉnh không ít hơn anh, khi cảm giác mệt mỏi trong cơ thể thuyên giảm, cô gần như không thể bước vào trạng thái ngủ sâu, mỗi khi thiu thiu, tim đột nhiên đập nhanh, sau đó cơn buồn ngủ tiêu tan, lại phải ấp ủ cơn buồn ngủ một lần nữa.
Lúc trời tang tảng, Giang Nhược thật sự buồn ngủ quá, mới ngủ hẳn hoi, nhưng dù vậy, cũng mơ ác mộng không ngừng.
Ngủ không ngon, dẫn tới ngày hôm sau trạng thái của Giang Nhược cũng không hề khá hơn hôm trước.
Lục Hoài Thâm thừa dịp cô vẫn đang ngủ, trời còn chưa sáng liền về Hoa Lĩnh Phủ thu dọn đồ cho cô, bản thân tiện thể tắm một cái, thay bộ quần áo sạch thoải mái.
Lúc anh trở lại bệnh viện vào phòng bệnh, Giang Nhược đã tỉnh, ngồi ở trên giường, sắc mặt tiều tụy, nhíu mày nhìn anh, không nói chuyện.
Lục Hoài Thâm đem áo khoác thấm hơi lạnh đặt ở trên sofa, đẩy vào một cái vali 26 inch, “Không biết em cần dùng những cái nào, chỉ mang hết đồ trên bệ rửa mặt và bàn trang điểm đến, mấy bộ nội y, đồ ngủ áo khoác mỗi loại mấy bộ, những cái khác chính là đồ dùng hàng ngày, khăn lông dép lê gì đó.”
Anh nói xong, thấy Giang Nhược vẫn không nói câu nào chỉ nhìn anh.
Anh ý thức được có gì không thích hợp, đi đến trước mặt cô ngồi xuống, “Làm sao thế?”
“Anh sau này,” Giang Nhược thay đổi sắc mặt, cổ họng nghèn nghẹn rồi mới tiếp tục nói: “Anh sau này muốn đi phải nói với em trước.”
Mà Lục Hoài Thâm lại không biết nói gì, khó chịu như mắc xương cá ở họng.
Anh ôm cô: "Được, về sau đi đâu sẽ cho em biết trước.”
Anh nghĩ lúc Giang Nhược ngủ anh rời đi, cô không biết, thì sẽ không có cảm giác mất an toàn mấy, hơn nữa chủ yếu là cô ngủ muộn, còn cả đêm không ngủ ngon, nghĩ cô sẽ không dậy sớm thế.
Anh đi sớm, đường thông thoáng, hiện tại còn chưa đến 8 giờ.
Thời điểm Giang Nhược tỉnh, sáng sớm ngày đông, sương mù lất phất, trong phòng vừa trống vừa tối, bên cạnh cô không có ai, gọi một tiếng “Lục Hoài Thâm”, ngay cả tiếng vọng cũng không có.
Cô tự yên lặng vài giây, nhảy xuống giường rồi chạy ra ngoài, như đằng sau có người đang đuổi theo.
Ra khỏi phòng bệnh, Trình Thư bị cô dọa giật mình, đưa cô về phòng bệnh, bật đèn, vẫn luôn ở trong phòng cùng cô mãi đến khi Lục Hoài Thâm quay về.
Đây đều là Trình Thư kể với Lục Hoài Thâm sau đó.
Lục Hoài Thâm dự định cùng cô đi làm kiểm tra xong, sẽ tìm thử bác sĩ trưởng khoa và bác sĩ khoa tâm thần.
Nhưng chỗ Giang Nhược, không thể rời người, anh liền gọi điện thoại cho Kiều Huệ trước lúc Giang Nhược làm kiểm tra, sau lại thông báo với Vương Chiêu.
Kiểm tra xong quay về Lục Hoài Thâm bảo với cô: “Anh bảo dì út em cùng Vương Chiêu qua đây, chờ bọn họ tới, anh đi tìm bác sĩ một tí.”
Giang Nhược đồng ý.
Kiều Huệ, Trình Khiếu và Vương Chiêu cùng nhau đến.
Hôm nay mùng 2 tết, Vương Chiêu vẫn ở nhà bố mẹ cô ấy đón Tết Âm Lịch, trong cơn mơ nhận được điện thoại, thức dậy rửa mặt, mặc tùy tiện một bộ quần áo rồi qua đây.
Lục Hoài Thâm sợ kì nghỉ Tết Âm Lịch không dễ gọi xe, cử người qua đón Kiều Huệ cùng Trình Khiếu.
Thái độ của Vương Chiêu với Lục Hoài Thâm vẫn bình thường, vì biết trong khoảng thời gian này Lục Hoài Thâm không dễ dàng gì, chuyện anh bị thương, Hạ Tông Minh cũng kể với cô ấy, cho nên trái lại cô ấy còn có phần thông cảm với Lục Hoài Thâm.
Thấy anh ra mở cửa, Vương Chiêu hỏi một câu trước: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Cũng tạm, đừng kể với cô ấy.”
Vương Chiêu gật đầu, “Biết rồi.”
Mà Kiều Huệ với Trình Khiếu đi ở phía sau, nhìn Lục Hoài Thâm quả thực không khác gì nhìn kẻ thù.
Lục Hoài Thâm khách sáo chào hỏi bọn họ, Trình Khiếu không buồn liếc anh một cái, Kiều Huệ dáng vẻ chán ngán, không muốn giao lưu với anh, có điều khi Lục Hoài Thâm chào bà, vẫn hờ hững đáp một tiếng, thuần túy là theo phép lịch sự mà thôi.
Song cái này cũng không trách Kiều Huệ được, sáng sớm hôm đó, trong số mọi người, bà ấy là người đầu tiên biết được Giang Nhược mất tích, bị khiếp sợ đến nỗi suýt phát bệnh tim.
Ngày ngày đêm đêm, bà ấy đều tự trách mình, ngày trước cho dù làm người xấu chia rẽ uyên ương thì cũng phải phản đối Giang Nhược và Lục Hoài Thâm ở bên nhau đến cùng.
Từ trước bà ấy đã bảo là, sợ Giang Nhược không khống chế được Lục Hoài Thâm, tình hình gia tộc lớn lại phức tạp, tép riu như nó đâu chơi lại được với người ta?
Nhưng ai ngờ được, ngay cả tính mạng cũng sắp mất.
Truy tìm ngọn nguồn, tất cả những thứ Giang Nhược phải chịu, bà ấy đều tính hết lên đầu Lục Hoài Thâm.
Hà Nội, 23/5/2023Yêu thương (^_^)Trans: Phương Nhược Vũ