Giang Nhược bị vui sướng làm choáng váng đầu óc cũng chỉ trong khoảnh khắc, sự âu lo nhanh chóng nối nhau kéo đến.
Nếu chạm mặt với vị quản lí cấp cao người da trắng đã từng thách thức trong hội nghị phiên dịch thì biết làm sao, hoặc để cô thông qua phỏng vấn chính là ý của vị đó, mục đích là ở chỗ âm thầm trả đũa, khiến cô biết khó mà lui.
Thà trực tiếp hạ lệnh chặn cô ngoài ngưỡng cửa DS, làm thế vừa có thể hả giận, còn có thể làm cô cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch cũng như thất bại, hiệu quả mang đến càng tuyệt vời hơn.
Sau khi Giang Nhược lo cho Kiều Huệ ăn xong bữa cơm mới suy nghĩ đến vấn đề lấp đầy bụng mình, lúc đó đã quá giờ cơm rồi, đồ ăn đặt về cũng nguội mất nửa, cô xem email xong tâm trạng thêm buồn vui thất thường, dần cảm thấy ăn uống chẳng có vị gì.
Sau lại thấy dạo gần đây mình quá mẫn cảm, ý thức về sự gian nan khổ cực sắp nặng đến độ hình thành tố chất thần kinh mất, bây giờ nghĩ nhiều nữa cũng không phải chuyện thiết thực, còn có vẻ khá hèn nhát.
Bất kể thế nào, công việc này có tiền lương đãi ngộ tốt, đáng để cô liều một phen.
Kiều Huệ thấy cô ăn được nửa mà nhìn điện thoại thẫn thờ, bèn quở trách mấy câu: "Lúc ăn cơm thì đừng nghịch điện thoại, cơm canh sắp nguội cả rồi, ăn vào bụng thế có ngon không?"
Giang Nhược hoàn hồn, cất điện thoại tiếp tục ăn, nói với Kiều Huệ: "Con nhận được thông báo tuyển dụng của công tý khá ưng ý đã từng phỏng vấn trước đây, đãi ngộ không tồi."
"Thật à?" Trên mặt Kiều Huệ cuối cùng cũng lộ ra nét hoan hỉ rõ ràng, "Vậy thì tốt, nhất định sẽ ổn thôi."
Những cái còn lại Kiều Huệ không hỏi nhiều, cũng không nói nhiều, thái độ với Giang Nhược không khác lúc trước là mấy, vì vậy Giang Nhược càng thêm hiếu kì, rốt cuộc Lục Hoài Thâm đã nói gì với Kiều Huệ.
Đang nghĩ thì một cuộc điện thoại gọi đến, là của Liễu Minh, người quản gia đã theo Giang Khải Ứng hơn ba mươi năm, sau khi Giang Khải Ứng gặp chuyện, là ông ấy vẫn luôn theo chăm sóc, đoạn thời gian Giang Nhược túng quẫn tiền bạc, cũng là ông ấy tạm thời bù vào chi phí bệnh viện phát sinh.
Sau này, Giang Nhược lấy được tiền đã hoàn trả tiền viện phí ông ấy bỏ ra, còn nhất quyết đưa cho ông một ít tiền coi như là báo đáp.
Ngữ khí Liễu Minh thận trọng, hàm ý lo lắng, "Tiểu thư, Giang Cận đã tới bệnh viện."
Mặt Giang Nhược biến sắc, cơm cũng chẳng thiết ăn nữa, đặt đũa xuống rồi đi về hướng khoa nội tim mạch.
Giang Khải Ứng tuổi đã cao, chức năng cơ thể suy thoái, năng lực tự phục hồi cũng sụt giảm, vẫn hay nói người già lâm bệnh nặng một lần là một lần gặp trắc trở, có qua được hay không còn phải xem số mệnh thế nào.
Giang Nhược lấy được tiền từ chỗ Lục Hoài Thâm, lập tức báo bác sĩ phẫu thuật cho Giang Khải Ứng, từ sau lúc đó ông vẫn luôn nằm trong phòng ICU, đến giờ thăm bệnh Giang Nhược và Liễu Minh luôn phiên vào khoa chăm sóc tích cực thăm ông.
Sáng nay vừa mới chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh thường, đoán là Giang Vị Minh nghe tin đến kiếm chuyện.
Việc Giang Chu Mạn tìm Kiều Huệ, hai bố con Giang Vị Minh hẳn là biết chuyện, Giang Nhược lo Giang Chu Mạn công cốc quay về, bọn họ lại tìm cách làm gì ông nội.
Hai bên người thân đều bệnh tình hiểm nghèo, Giang Nhược vốn dĩ đã sắp sụp đổ, đứng ở khu thang máy, cô suy nghĩ quyết tâm, nếu lại vì mấy người đó mà xảy ra chuyện, dù cô có phải mạo hiểm giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm thì cũng phải lần lượt khiến bọn họ sống không dễ chịu.
Lúc Giang Nhược đến phòng bệnh, Liễu Minh đang chờ bên ngoài, phòng bệnh đóng chặt.
Giang Nhược không dám trì hoãn một khắc, chạy một mạch qua đó, thở dốc, cơ thể vì phẫn nộ mà rùng mình.
"Chú Liễu Minh, anh ta ở một mình với ông nội sao?"
Liễu Minh hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã điểm sương, gầy gò nhưng nhanh nhẹn, lúc này đối mặt với gian nguy cũng không loạn vẫn bình tĩnh như thường, an ủi Giang Nhược, "Ông nội cháu bảo chú ra ngoài, chú luôn ở yên đây, Giang Cận nó không dám làm càn."
Giang Nhược từ ô thủy tinh trên cánh cửa nhìn vào trong, Giang Cần ngồi ở ghế cạnh giường, chặn một phần tầm nhìn, cô không nhìn thấy mặt Giang Khải Ứng.
Đợi chưa đầy hai phút, Giang Cận đứng dậy ra ngoài.
Nhìn thấy Giang Nhược đứng ngoài cửa, Giang Cận liếc đồng hồ, nhếch khóe miệng nói: "Tôi nói được mấy câu, cô đã đến rồi, sợ tôi hạ độc ông lão đến thế hả?"
Giang Nhược nói: "Chú Liễu Minh, chú vào thăm ông nội, cháu nói mấy câu với Giang Cận."
Cửa phòng bệnh vừa đóng, Giang Nhược lạnh mặt đối chọi với ánh mắt anh ta, không kiềm chế được mà châm chọc, "Hai anh em nhà anh đúng là phân công rõ ràng, còn chuyên lựa chọn tấn công điểm yếu, xuống tay với bệnh nhân, Giang Chu Mạn nói với dì út tôi là tôi đạo đức bại hoại chen chân vào quan hệ giữa chị ta và Lục Hoài Thâm, để tôi nghĩ xem, anh lại nói gì với ông nội?"
"Đấy gọi là chiến thuật." Giang Cận mặc tây trang đi giày da, toát ra nham hiểm, chậm rãi nói: "Ai bảo em gái như cô cứ cố ý gây sức ép cho bọn, trời sinh phản cốt, cứng nhắc cố chấp, ông cụ nói gì nghe nấy. Nếu cô đã phải trái đều không nghe lời khuyên, tôi chỉ đành truy tìm nguồn gốc, xem thử có cơ hội có thể thay đổi suy nghĩ của kẻ khởi xướng hay không?"
Giang Cận chuyển đề tài câu chuyện, cười gằn, "Ai biết lão già đó, nửa người đã bước vào quan tài rồi mà bộ xương già nua ấy vẫn cứng thế," Anh ta đến gần hai bước, đè thấp giọng nói với Giang Nhược: "Tôi coi như đã sáng tỏ, thời điểm làm xong chuyện xấu thì nên xuống tay nhanh gọn, diệt trừ tận gốc hậu họa."
Trong giọng điệu hối hận ấy còn tỏ vẻ cam chịu bó tay.
Giang Nhược cười chói mắt, "Nói cách khác, gọi là không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, đồ cướp về, mỗi phút mỗi giây nắm trong tay đều không thấy yên tâm."
Anh ta nhìn Giang Nhược, suy xét kĩ lưỡng nét mặt cô, sắc mặt càng trở nên u ám, "Xem ra lúc ban đầu tôi thật sự đã xem thường cô, một cô thôn nữ nhỏ bé hèn mọn, bây giờ đã thành mối phiền phức lớn nhất. Con nhóc lớn lên bên ngoài chính là kiểu không hiểu phép tắc, người khác cho một chút ân huệ đã cam tâm tình nguyện làm con chó trung thành, cô cho rằng Giang Khải Ứng coi trọng cô sao? Ông ta chỉ cọi trọng công ty của ông ta, tâm huyết của ông ta. Nếu anh trai đoản mệnh kia của cô chưa chết, còn chẳng biết cô đang ở cái chốn núi non hẻo lánh nào nghịch đất nữa kìa!"
Mấy câu này nghe cũng nhiều, tất nhiên đã miễn dịch, Giang Nhược ngược lại nở nụ cười nhạt, "Muốn bắt chẹt một con bé thôn nữ lớn lên bên ngoài thôi cũng hết cách, có phải tức lắm không? Lại nói, con chó trung thành dù sao vẫn tốt hơn so với loài chó hoang không cách nào thuần hóa, anh bảo có phải không?"
"Tôi thấy gần đây cô nếm được không ít ngon ngọt ở chỗ Lục Hoài Thâm nên đầu óc choáng váng, mất phương hướng, không nhận ra hoàn cảnh của mình." Giang Cận cười càng nhiều, ánh mắt lại càng hiểm ác, "Vừa nãy tôi nói với Giang Khải Ứng, bảo cô nhân lúc còn chưa muộn buông tay đi, chí ít đừng gây loạn đến mức phải tiễn cô đi gặp bố mẹ ruột, cô đoán Giang Khải Ứng chọn gì? Cô hay là công ty của ông ta?"
Giang Nhược sa sầm, khi nghe Giang Cận dửng dưng như không nói tiễn cô đi gặp bố mẹ đẻ, trong lòng không nhịn được run rẩy vì kinh hãi, sống lưng chợt lạnh toát.
"Một câu cuối cùng, Minh Ngọc có thể giúp cô cũng chỉ một lần đó thôi, bản thân tìm đường chết còn liên lụy đến người khác thì không ổn đâu, có phải không?"
Giang Nhược nghe ra sự đe dọa trong lời nói của anh ta, trong tích tắc trái tim lạnh thấu, vội vã nói: "Giang Cận, chị ấy là người của anh, anh đừng quá đáng."
Giang Cận chỉ nhìn cô khẽ cười, sửa sang vạt áo, lịch sự nho nhã như lúc ban đầu, liếc cô một cái, sau khi hừ lạnh thì lướt qua bên cạnh cô ra về.
Giang Nhược buồn rầu trong lòng, lo lắng Giang Cận sẽ làm gì Minh Ngọc, cô đứng ở cửa rất lâu, chân giẫm trên mặt đất, vẫn còn cảm thấy phù phiếm hư ảo.
Qua một lát, cô mới đẩy cửa vào phòng bệnh, Giang Khải Ứng nói chuyện vẫn chưa lưu loát lắm, không biết đang nói gì với Liễu Minh, thấy Giang Nhược đi vào, "Nhược Nhược..."
Nhận ra Giang Khải Ứng có lời muốn nói với Giang Nhược, Liễu Minh tức khắc nhường chỗ cho cô.
Vốn là một người già tinh thần minh mẫn, bây giờ đến ánh mắt cũng chìm trong màn sương mù mông lung, giống như bất kì lúc nào cũng có thể mất đi ý thức.
Tâm trạng Giang Nhược đã căng thẳng lại càng căng thẳng hơn, đi lên phía trước, ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Ông nội muốn nói gì với cháu?"
"Cháu lại đây..." Giọng Giang Khải Ứng rất thấp, gật đầu, tỏ ý bảo Giang Nhược đến gần.
Trước đây, Cao Tùy đã từng nói, Giang Vị Minh có thể đặt công cụ nghe lén trong phòng bệnh, Giang Khải Ứng lẽ nào định nói gì quan trọng, nhưng lại là chuyện không thể để bố con họ Giang biết.
Suy nghĩ trong đầu Giang Nhược bất chợt lóe lên, bèn ghé tai gần sát.
..........
(Bạn đang đọc bản dịch truyện được đăng tải duy nhất trên trang wattpad Phương Nhược Vũ @thachgiatrang9420)
Sau khi Lục Hoài Thâm rời công ty, bị một cuộc gọi của Lục Chung Nam gọi về nhà họ Lục.
Ông cụ nhanh trí đến độ thản nhiên, trước hết đã xác nhận trước lịch trình của anh, biết buổi tối anh không cần tăng ca, cũng không có tiệc xã giao gì, trong điện thoại thuận miệng nhắc tới làm Lục Hoài Thâm muốn cự tuyệt cũng chẳng có lí do.
Lúc đến sắc trời chuyển về tối, trong nhà đang chuẩn bị bữa ăn, ngày mai Lục Tinh Diệp đi du lịch, sớm đã về nhà thu dọn đồ đạc, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp phải Lục Hoài Thâm.
Chẳng có mấy anh trai ở nhà, cô ta không dám ngang nhiên thách thức Lục Hoài Thâm, nhìn thấy nhau nhiều nhất chỉ gật đầu xem như chào hỏi.
Nhưng mới trong bữa ăn gia đình nhà họ Lục vừa qua, cô ta theo sau các anh tiếp lời đâm thọc Lục Hoài Thâm, cũng không biết người này có ghi thù không, liệu có mượn cơ hội làm khó cô ta.
Vì vậy lúc dừng xe thấy Lục Hoài Thâm, lòng lập tức hồi hộp.
Song căn bản Lục Hoài Thâm mặc kệ cô ta, đi thẳng vào nhà chính, đến thư phòng, nghe người làm nói, ông lão sớm đã chờ trong thư phòng rồi.
Trong tay Lục Tinh Diệp xách túi lớn túi nhỏ, ném đồ lên sô pha, rón rén lên tầng, dán vào cánh cửa định nghe trộm.
Lục Chung Nam ngồi ở sô pha đợi đã lâu, trên bàn trà trước mặt bày một bộ pha trà, hơi trà mới nấu xong lượn lờ chung quanh, cả căn phòng ngập tràn hương thơm.
Thấy Lục Hoài Thâm đến, ông lão cũng chưa nói chuyện, cầm một chén trà nhỏ lên đưa cho anh.
Lục Hoài Thâm nhận lấy, thổi thổi qua, một ngụm uống cạn, đặt lại chén lên bàn, tạm thời nhuận giọng.
Ông lão nâng mí mắt lướt qua anh, hừ một tiếng không vừa ý nói: "Người thô lỗ."
"Có chuyện gì muốn nói ạ?" Lục Hoài Thâm vừa dựa vào sô pha đã vắt chéo đôi chân dài, tư thế nhàn hạ dễ chịu, nhưng trên mặt hiện lên vẻ bản thân đang rất bận, tư thái chỉ mong sao đánh nhanh thắng nhanh.
Lục Chung Nam biết đứa cháu này chẳng kiên nhẫn mà cùng lão già như ông dây dưa lề mề, bởi vì những nguyên cớ trong chuyện quá khứ nên quan hệ giữa hai người cũng không tính là thắm thiết, Lục Chung Nam cảm thấy Lục Hoài Thâm có thể đặt tâm tư vào công ty là được rồi, tình thân gì gì đó, chỉ cần huyết thống dòng họ vẫn còn mối liên hệ chặt chẽ, thân sơ xa gần gì cũng chẳng quan trọng.
Ông ta nói thẳng vấn đề: "Nghe nói hôm qua Giang Nhược và người nhà nó đến làm loạn?"
Lục Hoài Thâm rũ mắt nhìn bộ dụng cụ pha trà lộn xộn, không hứng thú mấy, "Chuyện nhỏ, xử lí rồi."
"Chuyện nhỏ?" Lục Chung Nam hừ một tiếng, "Chuyện này đã lan truyền thành cái dạng gì rồi, trong lòng anh không có tính toán gì à? Bình thường anh làm việc đều rất quyết đoán, làm sao lần này cứ lần lữa không giải quyết gọn gàng thế, một thằng nhóc vị thành niên, một con bé hai mấy tuổi đầu, là anh đã khinh địch hay anh động lòng trắc ẩn với Giang Nhược hả?"
Hà Nội, 7/4/2021
Từ bây giờ có thể nhân vật sẽ nhiều lên,
nên mình làm thêm cái bảng tên cho mọi người đỡ rối não ạ