Chương 2:
Lãnh đạm, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Đây là lần thứ hai anh nhìn cô trong đêm nay.
Nam Hạ sợ bị mọi người phát giác, không dám nhìn lâu, vội vàng dời mắt, vừa định lên tiếng thì đã nghe Trần Toàn nói: "Có gì đâu mà ngại ngùng, để tôi nói thay cho."
Trần Toàn nháy mắt, giơ 3 ngón tay: "Ba người".
Nam Hạ:....
Như thể bị bất ngờ trước câu trả lời này, cả phòng lập tức im lặng.
Mỗi người đều theo bản năng nhìn về phía Cố Thâm.
Tất cả mọi người đều biết anh được tính là một người trong số đó, suốt một thời gian dài người này đem vị đại tiểu thư thanh thuần đoan trang Nam Hạ đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Cố Thâm lại dựa ra ghế sofa, chân lại bắt chéo, khóe môi cười cười, bày ra chút vô lại, hoàn toàn thờ ơ với tình huống này.
Điện thoại di động trên bàn rung lên, anh nhận: "Một lát nữa gọi lại cho em sau."
Một người ngồi gần đó lên tiếng ghẹo: "À, là người yêu muốn gọi về sao?"
Cố Thâm cười cười, cầm theo hộp thuốc lá đi ra ngoài. Anh bước ra ngoài, không nhanh không chậm lướt qua lưng Nam Hạ, mang theo một trận gió.
Cô cảm thấy miệng đắng khô, sau lưng cũng nóng lên.
Cô đem tóc dài vén qua một bên, để lộ ra cái gáy trắng nõn, sau đó vươn tay nhấp một ngụm nước khoáng.
Nước lạnh chảy vào thực quản, nhiệt độ sau lưng từ từ giảm xuống.
Chưa đến 10 phút, Cố Thâm đã trở về.
Bên ngoài chắc là vẫn còn mưa, trên tóc anh vẫn còn vươn mấy hạt mưa bụi, đáy mắt chợt hiện lên vài phần ủ rũ.
Có người cười cười: "Sao vậy? Bạn gái thật sự hối về sao?"
Cố Thâm không đáp lại, tùy ý uống một chút bia trên tay.
Một động tác bình thường, đặt trên người anh liền có một loại năng lượng bướng bỉnh bừa bãi.
-------------------------------------------------------------------------------
Trò chơi rất nhanh được bắt đầu lại.
Lúc này có một nữ nhân chọn "Thách", vung bút trong tay muốn vẽ lên áo sơ mi của nam nhân bên cạnh, người kia không cho, hai bên giằng co trong không gian hẹp, đùa giỡn một hồi.
Nữ nhân kia không biết vấp phải cái gì, lập tức nhào vào lòng Nam Hạ, bút đen trong tay vạch một đường dài từ ngực trái đến bên hong trên chiếc váy trắng thanh thuần của Nam Hạ, phá lệ chói mắt.
Đương sự hoảng sợ, không ngừng xin lỗi: "Y phục này cứ để lại chỗ tui, để tôi giúp cô giặt sẽ!"
Cô đã sớm nghe đến việc trang phục của Nam Hạ đều là loại đắt tiền, mấy vạn một bộ, muốn bồi thường cũng không nổi....
Nam Hạ bị người nhào tới, theo bản năng đỡ người kia, cả người muốn bật ra sau, may mà có mấy người xung quanh hỗ trợ cô mới không bị ngã.
Nam Hạ ngồi thẳng lại, ôn nhu thoải mái nói: "Không sao, cô không ngã là tốt rồi. Bộ váy này cũng không bao nhiêu, để tôi tự mình xử lý là được."
Thanh âm của Nam Hạ vừa nhu hòa vừa ấm áp, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài đầy khoảng cách của cô.
Người kia cũng lấy được thăng bằng trở lại, vẫn áy náy đề nghị giúp đỡ, Nam Hạ vẫn mỉm cười lắc đầu, ý bảo không có việc gì.
Nữ nhân kia ngồi xuống, nhỏ giọng cảm khái: "Nam Hạ thật là ôn nhu mềm mại nha, thảo nào Cố Thâm thích, bản thân tôi là nữ cũng bị cô hớp hồn mất rồi."
Tiếng nói chuyện mơ hồ truyền vào tai Cố Thâm, lòng bàn tay anh nóng lên, nhãn thần không tự chủ được nhu hòa hơn rất nhiều.
----------------------------------------------------------------------------------------
Qua thêm mấy lượt chơi, mấy câu hỏi càng lúc càng trở nên nguy hiểm rồi.
Trần Toàn chơi đến hưng phấn, còn chủ động uống mấy chai bia.
Chai không lần này chuyển tới trước mặt Nam Hạ.
Vu Tiền uống đến đỏ bừng cả mặt, hỏi: "Tỷ, mau nói thật đi, lần đầu tiên là...."
Cố Thâm lạnh lùng liếc một cái.
Vu Tiền như vừa bị ăn một chậu nước đá, cả người lập tức thanh tỉnh.
Anh vội vàng cứu vãn: "Lần đầu tiên hôn môi mất bao lâu?", anh thở phào một hơi, "Có thể trả lời cái này đúng không?"
Ai ai ở đây cũng biết, Cố Thâm là mối tình đầu của Nam Hạ, nụ hôn đầu tiên của cô nhất định là cho anh.
Có sức chơi thì có sức chịu, Nam Hạ phóng khoáng đáp: "Có thể trả lời, bất quá lúc đó tôi rất khẩn trương, đã quên xem xem lúc đó tốn bao nhiêu thời gian rồi."
Vu Tiền đương nhiên vẫn không buông tha: "Vậy áng chừng cũng được", anh quay đầu nói với Cố Thâm, "Bằng không, Cố ca nói cũng được."
Cố Thâm lạnh lùng nhìn người kia, vươn tay cầm chai không giữa bàn, thanh âm lãnh đạm: "Khi nào chai qua tới tôi thì mới tới lượt tôi nói."
Nam Hạ cúi đầu.
Anh rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện đã qua nữa.
Cố Thâm thản nhiên xoay bình rượu một cái, hướng vào Vu Tiền.
Vu Tiền mới đầu còn cao hứng, kết quả hết chín lần liên tiếp chai đều hướng vào anh ta.
Anh từ trước tới nay đều thích ồn ào, cuộc chơi này cũng đắc tội không ít người, trúng số nhiều lần như vậy đến cái qυầи ɭóŧ cũng sắp bị lột sạch.
Mắt thấy Cố Thâm lại muốn chuyển bình, Vu Tiền vội vươn tay đè lại cầu xin tha thứ: "Cố ca, là em sai rồi, thật sự sai rồi, sẽ không dám nữa."
Nhãn thần Cố Thâm vẫn băng lãnh như trước.
Vu Tiền dùng ánh mắt cầu xin nhìn Nam Hạ: "Tỷ...."
Trước đây mỗi lần anh ồn ào bị Cố Thâm thu thập đều phải nhờ Nam Hạ thay anh đi cầu tình, lúc nãy cũng theo thói quen mà hành động.
Nam Hạ liếc mắt nhìn Cố Thâm một cái.
Cố Thâm không nhìn cô, dễ dàng lấy được bình rượu từ trong tay Vu Tiền, xoay một vòng.
Vu Tiền mắt mở trừng trừng nhìn miệng bình xoay chuyển, tim cũng đập rất nhanh....
Bình dừng lại ở người bên cạnh anh...
Thiếu chút nữa lại rơi vào anh...
Rốt cuộc là hạ thủ lưu tình.
Vu Tiền thoát chết, khóc không ra nước mắt, vội vàng cho Nam Hạ một cái nhìn cảm kích.
Nam Hạ gật đầu, ánh mắt lại quét qua Cố Thâm.
Cũng không biết, vừa rồi có phải vì cô hay không...
-------------------------------------------------------------------------------
Chơi say sưa lại chuyển sang hát karaoke đến gần mười hai giờ....
Thói quen sinh hoạt của Nam Hạ từ trước tới nay đều rất tốt, mí mắt cô lúc này đã bắt đầu đánh nhau.
Đang muốn gọi Trần Toàn rời đi thì cửa phòng lại bật mở.
Vu Tiền đang cầm microphone hát một bài, vừa thấy người liền mắng: "Mẹ nó, Bình Trác, bọn này chơi đến gần tàn rồi cậu mới đến."
Bình Trác mặc một chiếc áo khoác màu đen, che đi cảnh phục bên trong, phong độ vô cùng, trên mặt là nụ cười ôn nhu.
"Tăng ca vừa mới xong liền vội vàng chạy tới đây."
Vu Tiền bật cười: "Buồn cười, qua lễ Quốc Khánh liền có thêm một tiểu đội, bảo sao lại bận đến quên trời đất."
Ánh mắt Bình Trác quét một vòng, cười cười như chào hỏi, sau đó rất nhanh liền tìm thấy Nam Hạ, đi tới ngồi cạnh cô.
"Đã trở về?"
Nam Hạ gật đầu.
Bình Trác đưa ly giấy trong tay cho cô: "Sữa bò nóng."
Dạ dày Nam Hạ không tốt, bình thường uống nước lạnh đều bị khó chịu, mấy người thân thiết với cô cũng biết tật xấu này.
Đáy lòng ấm áp, Nam Hạ nhẹ nhàng nhận lấy: "Cám ơn."
Dạ dày cô lúc này thật sự có chút không thoải mái, cô uống một hớp, sữa tươi ấm áp thơm thơm tan trên đầu lưỡi.
Có một bạn học nữ nhìn thấy động tĩnh này liền trêu ghẹo: "Bình Trác này, cậu cũng quá là ý tứ rồi, bao nhiêu người như thế mà mua có một ly duy nhất, là không để bọn tôi vào mắt à?"
Bình Trác mỉm cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên: "Một đám quỷ rượu các cậu cũng phải dùng tới cái này à?"
Vu Tiền hát xong đã trở về chỗ, lôi kéo Bình Trác uống rượu.
Bình Trác: "Không thể uống, ngày mai tôi vẫn phải tăng ca."
Vu Tiền mắng: "Con mẹ nó, thế cậu tới đây làm gì? Không có năng lực."
Bình Trác vì ai mà tới thì có ngốc cũng nhìn ra được, đám người xung quanh lại nhìn Cố Thâm thêm lần nữa.
Cố Thâm vẫn nhàn nhã ngồi tựa vào sofa, mặt không chút thay đổi.
Qua thêm một hồi náo nhiệt, Cố Thâm đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại cùng áo vest lên: "Còn chút việc, phải đi trước, các cậu cứ tự mình chơi."
Cũng đã trễ rồi, anh vừa nói muốn đi thì cũng có mấy người đứng lên.
Bình Trác quan tâm nhìn Nam Hạ: "Mệt chưa? Anh đưa em về nhé?"
Nam Hạ kinh ngạc: "Nhưng anh vừa mới tới mà?"
Bình Trác mỉm cười: "Muốn đến gặp em chút thôi."
Nam Hạ gật đầu, nhìn Trần Toàn vẫn còn đang kích động mà cụng ly hăng say: "Để em gọi Trần Toàn."
Đã có người muốn về, đương nhiên không khí cũng muốn giải tán, cả phòng lục tục cùng nhau đi ra ngoài.
Hành lang bị một đám người chặn lại, có chút hẹp. Cố Thâm đi đầu, đang ở quầy lễ tân thanh toán.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa lớn, gió thổi qua lạnh buốt...
Vu Tiền say khướt theo ngay sau lưng Nam Hạ, kéo cô sang một bên, ra vẻ thần bí nhưng vì men say mà lớn giọng hỏi: "Tỷ, sao lại đột nhiên về nước? Là không quên được Cố ca có đúng không? Tôi thấy mới vừa rồi tỷ nhìn người ta rất nhiều lần, muốn đem Cố ca đoạt về rồi sao?"
Nam Hạ khẩn trương nhìn Cố Thâm.
Cũng may anh còn bận cùng mấy người đàn ông kia hút thuốc, hình như không nghe được đồng tĩnh bên này.
Nam Hạ có chút an tâm, vỗ vai Vu Tiền: "Đúng là uống say đến hồ đồ. Trí nhớ của anh còn không lớn nổi, muốn ồn ào cái gì đây?"
Vu Tiền: "Suỵt, cứ việc nói thật, tôi không nói cho ai biết đâu, ai cũng không nói...."
Một chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa KTV.
Cố Thâm dập thuốc lá trong tay: "Đi thôi."
Vu Tiền như vừa chơi thuốc, ồn ào: "Ai ai ai, Cố ca tiện đường phải tiễn Nam tỷ về chứ, phải đem tỷ ấy an toàn về nhà."
Nhãn thần lãnh đạm của Cố Thâm lúc này mới quét tới, nói với cô câu đầu tiên sau chừng đó năm trời, ngữ điệu bình thản không một gợn sóng: "Ở đâu?"
Giữa hai người là khoảng cách 4 năm, Nam Hạ không nghĩ tới chuyện đầu tiên anh nói với cô lại là những lời này.
Thế giới thời khắc này phá lệ an tĩnh....
Thân hình cao lớn của Cố Thâm ở nơi đó, bình tĩnh cầm áo vest trên tay, đợi câu trả lời của cô.
Nam Hạ nắm chặt ly sữa nóng trong tay, ngước mắt nhìn anh: "Tôi ở phía tây."
Cố Thâm nhàn nhạt đáp: "Không tiện đường."
Anh đầu mở cửa xe, có thêm mấy người bạn cùng lên xe hắn.
Bóng chiếc siêu xe rất nhanh biến mất trong bóng tối mờ ảo.
Bình Trác liếc nhìn Nam Hạ.
Cô vẫn nhìn xa xa, trên mặt là nét cười vui vẻ, không ai nhìn ra được có chỗ nào không đúng.
-------------------------------------------------------------------
Đưa Trần Toàn an toàn trở về nhà xong, Bình Trác đem điện thoại ném cho Nam Hạ đang ngồi ở ghế phụ: "Thêm WeChat."
Nam Hạ: "Được."
Hai người tùy ý tán ngẫu mấy câu.
Bình Trác: "Lần này định trở về bao lâu?"
Nam Hạ: "Tạm thời sẽ không xuất ngoại."
Bình Trác: "Tìm được công việc chưa?"
Nam Hạ: "Mới trở về hai ngày, chưa kịp sắp xếp tốt."
Bình Trác thay đổi trọng tâm câu chuyện, cười hỏi: "Nghe nói lúc ở nước ngoài em có tận hai câu chuyện yêu đương à?"
Truyền đi cũng thật nhanh, lúc đó anh không có mặt, thế mà lại biết chuyện rồi.
Nam Hạ nhìn qua: "Từ khi nào anh lại đam mê chuyện bát quái thế này?"
Bình Trác là bạn thân của Cố Thâm, lúc cô cùng Cố Thâm yêu đương muốn che giấu tai mắt đều đem anh ra làm bia đỡ đạn, khiến cho rất nhiều người ban đầu cho rằng Nam Hạ là hẹn hò với Bình Trác.
Bình Trác là nam nhân có phong độ đàn ông rất tốt, đối xử với cô rất chăm sóc, hầu như cũng không tò mò chuyện của cô và Cố Thâm.
Bình Trác: "Đã lâu như vậy không gặp em, đương nhiên phải quan tâm chứ."
Nam Hạ kỳ thực cũng không ngại nói chuyện này nhưng thật sự cô cũng không có yêu đương qua thêm người nào khác, lại không thể vạch trần, đành hàm hồ nói mấy câu.
Đi ngang qua một nhà thuốc mở cửa 24/24, Bình Trác bỗng dừng xe: "Đợi anh một lát."
Anh rất nhanh trở lại, trong tay cũng cầm một túi thuốc.
Nam Hạ lo lắng hỏi: "Anh không khỏe sao?"
Bình Trác đưa túi thuốc tới: "Mua cho em."
Nam Hạ thắc mắc: "Cho em?"
Bình Trác: "Cổ không phải là có vấn đề sao? Ban nãy anh thấy sau gáy có chút hồng, chắc là mẫn cảm rồi."
Nam Hạ sửng sốt, vẫn lễ phép nhận lấy túi thuốc: "Cám ơn anh, thật ra cũng không có việc gì."
Bình Trác ừ một tiếng, dặn dò: "Bình thường phải nhớ chú ý một chút."
Anh đưa cô đến dưới lầu, đợi trên phòng sáng đèn rồi mới gọi một cuộc điện thoại: "Ở đâu?"
Thanh âm của Cố Thâm có chút khàn khàn: "Lầu mười sáu."
----------------------------------------------------------------
Bình minh bắt đầu ló dạng....
Quầy bar trên tầng 16 mang phong cách cổ điển, bàn ghế đều bằng gỗ, trên sân khấu ca sĩ cũng hát mấy ca khúc nhẹ nhàng, rất thích hợp để hoài niệm.
Cố Thâm cầm trong tay ly "Hồi ức màu lam", thờ ơ lắc nhẹ, một hơi uống cạn.
Trong đầu lúc này chỉ toàn là cái nhìn thoáng qua của Nam Hạ khi anh vừa rời đi.
Anh không nhìn cô nhưng dư quang trong mắt đều là cô.
Cô so với bốn năm trước không có gì thay đổi, thanh thuần hoàn hảo, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Trời hôm nay mưa rất lớn, y phục cùng giày dép của mọi người không tránh khỏi sẽ đọng lại bọt nước, chỉ có đôi giày trắng trên chân cô, một chút bẩn cũng không có.
Lúc anh muốn thu thập Vu Tiền, ánh mắt kia cứ vậy liếc anh một cái, đáy lòng anh liền mềm ra, không tự chủ được mà hạ thủ lưu tình.
Anh cười tự giễu, lại gọi thêm một ly nữa, chưa kịp uống đã bị cản lại.
Bình Trác hỏi anh: "Uống bao nhiêu rồi?"
Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy Cố Thâm say bao giờ, cũng không biết rốt cuộc tửu lượng của người này là bao nhiêu.
Cố Thâm ngước mắt, nhàn nhạt đáp: "Không biết bao nhiêu."
Bình Trác: "Muốn ở đây nói?"
Cố Thâm buông ly rượu trong tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Trời cũng đã dừng mưa.
Hai người tựa vào xe Bình Trác, Cố Thâm rút một điếu thuốc đưa cho đối phương, chính mình cũng lấy một điếu.
Bình Trác: "Đã đưa người an toàn trở về, thuốc cũng đã mua, địa chỉ cũng đã biết, chuyện ở nước ngoài cũng đã hỏi qua."
Cố Thâm mồi lửa, hít sâu một hơi: "Nói đi."