Cô hít thở một hơi sâu, tay chống đỡ khung cửa nhẹ nhàng đẩy ra. Ánh đèn phòng khách chiếu rọi, nhìn về phía sân trước, có bóng người đứng giữa lòng sân vườn.
Lê Anh Thi dựa cửa, giao mắt với người đàn ông trong bóng đêm.
Cô mím môi lui ra sau một bước, có tiếng nói nhắc nhở cô trong tiềm thức, không thể để cho Gia Huy nhìn thấy cô trong bộ dạng chặc vật thế này của mình.
Nhưng động tác lui ra sau của Lê Anh Thi, lại ở trong mắt của anh lại chính là hành động cô muốn né tránh anh.
Đôi mắt Trương Gia Huy đỏ bừng…
…----------------…
Dưới bầu trời đêm, anh nhắm mắt, để lộ vẻ chán chường và tuyệt vọng.
Mấy giây sau, bóng người dao động trước cửa, Lê Anh Thi gắng sức đi về phía anh.
Trương Gia Huy nghe thấy tiếng bước chân vội mở mắt ra nhìn.
Trong vầng trăng sáng, Lê Anh Thi chìa tay ra với anh, chau mày tủi thân không vui: " Ông xã, anh đến đây, em không đi nổi… "
Khoảng sân trước cách trang viên không tính là xa hay gần, chỉ khoảng vài mét, nhưng Trương Gia Huy lại chậm chạp không bước lên.
Hai người bọn họ chỉ cách nhau có một biển hoa, con đường tối mờ nhờ ánh trăng chiếu sáng và hương hoa thơm nồng tạo ra không khí lãng mạn cho cả anh và cô.
Một tay Lê Anh Thi vịn khung cửa, tay kia cô siết chặt túi chườm đá. Cô giờ phút này không biết anh đang chần chừ cái gì, lẳng lặng thở dài chậm rãi đi từng bước về phía anh đang đứng.
Bậc thang tuy không nhiều, nhưng cô lại rất khó khăn.
Lê Anh Thi vừa mới tỉnh dậy cách đây mấy tiếng, chưa thể cử động hay đi lại bình thường như trước.
Bước chân nhẹ hẫng khiến cô chau mày, đi được mấy bước, xung quanh bật thang không có lấy điểm tựa, khiến cho cô chao đảo dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay cô đi.
Trương Gia Huy chần chừ một lúc lâu mới quyết định hành động.
Anh bước đến chỗ của cô rất nhanh và khẩn cấp, mỗi một lúc bước chân anh càng đi nhanh.
Toàn bộ bước chân của Lê Anh Thi tập trung toàn bộ vào con đường dưới chân, bước đi nặng chĩu ngày một chậm dần.
Đến khi phía đối diện vang lên tiếng bước chân, cô mới ngước mắt lên nhìn, cả người của cô lúc này ngã nhào vào lòng ngực run rẩy của anh.
Lê Anh Thi vốn dĩ đã mất hết sức lực, bỏng va vào lòng ngực của Trương Gia Huy, cổ chân cô mềm oặt, cả người cô đều mất khống chế.
Trương Gia Huy ôm eo cô, khom người khụy một bên gối xuống đất.
Từ đầu đến cuối, anh đều không hề lên tiếng, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt cô.
Lê Anh Thi dựa vào ngực anh, cảm giác đau đầu chóng mặt, phải mất một lúc lâu cô mới có thể bình tĩnh lại, nhận ra rằng anh đang run rẩy từng cơn.
Cả người anh đều cứng còng, hơi thở đều dồn dập, lòng bàn tay anh ghì chặt gáy của cô, dùng sức ấn vào vị trí tim của mình.
Lê Anh Thi cảm giác hơi khó thở, tay đang cầm túi đá khẽ đẩy nhẹ vai anh, nhưng ngay sau đó cả người cô run lên, lập tức dừng lại mọi hành động của bản thân muốn làm.
Không biết có phải áo giác của cô hay không, bên cổ cô, có một giọt nước ấm nóng rơi xuống.
Sau đó, một giọt, hai giọt, ba giọt…
Lê Anh Thi sửng sốt, ngay cả túi chườm đá của cô đang cầm chắc cũng rơi xuống đất, cô khẽ giùng giằng muốn ngẩn đầu lên nhìn, nhưng lực tay của anh ghì quá mạnh khiến cô không thể nhúc nhích được.
Trong màn đêm dày đặc, giữa cánh đồng hoa, anh khụy một chân trên đất ôm chặt lấy cô, sợ cô lại một lần nữa rời xa anh, lẳng lặng rơi nước mắt.
Bóng lưng hiu quạnh, anh vùi đầu vào gáy của Lê Anh Thi, để lộ sự yếu đuối và bất lực, không còn vẻ bề ngoài mạnh mẽ như bình thường.
Lê Anh Thi càng vùng vẫy mạnh hơn, buồn bực vô cùng: " Anh…anh buông ra…"
Cảm giác bất lực trước giờ chưa từng có gột rửa cả người, khiến cho cô không còn phấn khởi, lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm oặt đi.
Cô muốn nhìn anh, khuôn mặt gần một tháng qua cô chưa nhìn thấy, cô rất muốn xem thử có phải anh đang khóc hay không.
Anh là Trương Gia Huy ở nước Hoa, ai nấy khi nghe đến tên anh đều phải khiếp sợ, anh cũng là lão đại của Hắc bang đấy, ngạo nghễ với đời, cao lãnh biết bao… cô chưa từng nhìn thấy anh rơi nước mắt.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm giác anh đang khóc lại không cho cô nhìn thấy.
Sau cùng, Lê Anh Thi cũng không chống cự lại sức ghì từ anh nữa, cô vùi đầu nhỏ vào trong lòng ngực của anh, cảm nhận được nhịp tim đang đập kịch liệt, đầu ngón tay run rẩy chậm rãi lướt qua vai anh sờ đến cầm, cảm giác lạnh lẽo như băng.
" Ông xã, anh sao vậy? " Lòng bàn tay mềm oặt của Lê Anh Thi không ngừng vuốt ve gương mặt của anh, lập tức nghẹn ngào gọi tên của anh: " Gia Huy à…"
Sống lưng anh cứng đờ, nghiêng đầu dựa sát gáy của cô, giọng khàn khàn mất đi âm điệu vốn có của anh: " Bé con, anh xin lỗi… "
Anh ôm lưng cô, đôi môi lạnh lẽo hôn từng đợt lên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hẳn một vòng của cô: " Anh giao tính mạng cho của mình cho em, đừng rời bỏ anh…"
Ngay khi anh lên tiếng, cổ họng của cô như nghẹn lại, không thể hít thở được.
Cô cố gắng ngửa đầu ra sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người nhìn thấy Trương Gia Huy nhắm mắt, một giọt lệ rơi từ khóe mi anh lướt qua sống mũi cao rồi xuống áo sơ mi đen của anh.
đôi mắt Lê Anh Thi đỏ bừng, đầu ngón tay lướt qua mí mắt của anh, cô không thể tưởng tượng được mấy hôm cô ngủ say, anh đã trải qua những đều gì.
Anh tiều tụy hẳn đi, vẻ mặt không có sức sống âm u vô cùng.
Lê Anh Thi nâng mặt anh lên, tựa trán vào nhau: " Ông xã em không đi, sẽ không rời bỏ anh đâu, về sau cũng không. "
Cô đã từng nghỉ đến nhiều chuyện muốn làm cùng với anh. Dù cô đã từng bị daddy đưa đến một nơi rất xa lạ nói muốn bảo vệ cô, cô cũng tin nhưng cô khi đó rất nhớ anh, rất muốn quay về với anh nhưng cô biết anh vẫn còn việc chưa giải quyết nên cô đã lựa chọn ở đó sống yên ổn dợi ngày anh đến đón.
Nếu chia ly sẽ giải quyết được vấn đề, thì lúc đó cô và anh sẽ không ở cạnh nhau làm gì.
Trương Gia Huy nhắm nghiền mắt lại, máy tóc rủ xuống chân mày, trong anh rất xa cút và tiêu cực…
Thậm chí, bây giờ anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ phải nhìn thấy cô đang gượng ép bản thân, bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp với anh.
Lúc này anh vô cùng bất an và thấp thỏm.
Mọi tâm tư không thể nào khống chế được lên men, chỉ có thể ôm chặt lấy Lê Anh Thi anh mới cảm giác thỏa mãn và sự an ủi từ cô mang lại.
Cô vẫn sẽ ở ngay đây chờ anh, cô nói sẽ không rời bỏ anh.