Chương 5: Chú làm cháu đau rồi
Âm thanh nặng nề vừa dứt, Đường Phú Quý cuối cùng cũng điên lên. Ông ta buông tay tôi ra, bước nhanh đến phòng của Đường Mạc Ninh, không ngừng đập cửa và chửi mắng.
Nhìn tình cảnh trước mặt, tôi thực sự không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bất lực mà
nhìn theo.
Tôi không nhớ phải bao lâu, Đường Phú Quý cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Ông ta đột nhiên quay lại nói với tôi: “Thôi được rồi, không sao cả. Cháu mệt lắm đúng không? Về phòng ngủ thôi”.
Tôi nhìn Đường Phú Quý, không hiểu sao có chút cảm giác sợ hãi. Sau một thời gian dài không nói một lời, tôi cuối cùng vẫn bị ông ta bắt vào phòng.
Vừa vào bên trong, Đường Phú Quý lập tức khóa ngoài. Cho nên đêm hôm đó, ông ta rút cục đã làm gì Đường Mạc Ninh, đến cuối cùng tôi cũng không thể biết.
Sáng hôm sau, sự căm phẫn của Đường Mạc Ninh dường như đã nuốt trọn ánh mắt tôi, tôi có lẽ sẽ không thể nào quên được.
Tối đó, lúc Đường Mạc Ninh về nhà, tôi đã biết điều hơn và không khiêu khích cậu ta nữa. Tôi thậm chí còn không dám bước ra khỏi cửa phòng. Thực ra, tôi muốn hỏi cậu ta về chuyện tối qua, muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại không dám ra khỏi cửa. Sợ bị cậu ta ném ra ngoài một lần nữa.
Cả đêm, tôi với Mạc Ninh không động gì tới nhau, nhưng càng như thể tôi lại càng sợ hơn.
Lại một đêm Đường Phú Quý không về. Đêm dài khiến cho nỗi sợ ăn sâu vào tận tủy xương của tôi. Cuốn mình trong chiếc chăn, giống như dân đói chạy nạn, tôi nằm tưởng tượng ra rất nhiều khả năng.
Một tuần qua đi, tôi và Đường Mạc Ninh đều bình an vô sự, có điều Đường Phú Quý ông ta vẫn không về nhà. Mặc dù vẫn có chút sợ Mạc Ninh, nhưng thời gian đã khiến tôi thích nghi và dần quen với điều này. Tôi bắt đầu xuất hiện trước mặt cậu ta khi cùng nhau ở phòng khách hay trong bếp.
Vốn dĩ, tôi đã ngây thơ tin rằng tôi có thể cứ thế mà sống ở đây. Dù cho phải sống trong lo lắng, sợ hãi thì tôi vẫn sẽ hạnh phúc. Nhưng cơn ác mộng tiềm ẩn trong cuộc sống này, lại âm thầm rơi xuống
đầu tôi.
Một hôm, trường của Mạc Ninh tổ chức cắm trại, vì thế đệm đó cậu ta ở ngoài không về. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng mình sẽ phải ở nhà một mình, nhưng không, trước chín giờ, Đường Phú Quý bỗng nhiên quay về.
“Tiểu Sênh à, ra dìu chú với!”
Vào một ngày yên bình như thế, dù bận rộn cũng có chút ung dung. Đường Phú Quý hôm nay trông hơi lỗ mãng, nhưng tôi không nghĩ gì nhiều, liền ra dìu ông ta.
Tôi không nhận ra ông ta đã uống rượu cho đến khi lại gần. Trên áo Đường Phú Quý còn sót lại mùi
rượu và một số mùi hương lạ khó tả.
Không biết do ông ta hài lòng với sự ngoan ngoãn vâng lời của tôi hay vì một lý do nào khác. Đường Phú Quý dựa vào người tôi và tự nhiên mỉm cười, một nụ cười quỷ quái.
Lúc đó tôi không có nhiều kinh nghiệm nên không nhận ra mối nguy hiểm đã cận kề. Tôi vẫn ngây thơ đi theo khuôn mặt tươi cười ấy. Bây giờ nghĩ lại, thật là nực cười.
Đường Phú Quý đặt tay lên vai tôi, những ngón tay của ông ta bắt đầu sờ soạng khắp vai tôi, khiến tối cực kỳ không thoải mái, nhưng lại chẳng biết làm sao để thoát ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, khuôn mặt tươi cười của Đường Phú Quý cùng với hơi thở đầy mùi rượu, nói với tôi: “Tiểu Sênh lớn thật rồi, nhìn cháu kìa, đã biết ngượng ngùng rồi cơ đấy!”.
Nói rồi, ông ta đưa tay ra túm lấy cằm của tôi, liên tục nhào nặn nó như một món đồ chơi mãi không chịu buông ra.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng đã bị đè xuống bởi cơ thể nặng nề của Đường Phú Quý. Tôi không thể cử
động, chỉ biết quay mặt đi.
“Chú, chú làm đau cháu!”.
Tôi cắn chặt răng lại, không thể ngờ tới Đường Phú Quý trước giờ luôn đối tốt với tôi vậy mà lại đột nhiên nở một nụ cười cợt nhả như thế.
Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không rõ là không ổn ở chỗ nào. Tôi chỉ có thể cố gắng dìu Đường Phú Quý vào nhà, hy vọng xong xuôi sẽ tẩu thoát.
Mọi chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh rằng tôi vẫn còn quá ngây thơ. Khoảnh khắc tôi vừa bước vào phòng, tôi đã mất đi cơ hội trốn thoát như dự định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!