Chương 7: Vô đề
Tôi không biết Đường Phú Quý đã trả lời như thế nào, nhưng nhìn vào chiếc xe đang dần đi xa, tôi đau lòng một cách khó tả. Lúc đó, tôi cảm thấy như mình đã bị bỏ rơi và họ có thể sẽ không bao giờ quay lại đón tôi nữa.
Nỗi hoảng loạn lan tỏa khắp người, tôi lang thang một mình trên con phố xa lạ, như thể bị cả thế giới.
ruồng rẫy.
Tôi không biết chữ, lại càng không biết hộp đêm gì đó là gì, việc tìm ra hộp đêm đó một cách chính
xác lại càng khó hơn.
Khi tôi nghĩ rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi lần nữa, chiếc xe của Đường Phú Quý bỗng rú ga và dừng ngay trước mặt tôi.
“Tân Sênh! Cháu đi đâu thế? Không phải chú đã bảo phải đến hộp đêm đợi chú sao? Cháu chạy lung tung đi đâu thế?”. Đường Phú Quý xuống xe và đóng cửa xe cái “rầm”, hung hăng nhìn tôi .
Ông ta dùng hết sức ném tôi vào trong xe, bộ dạng ấy của ông ta như thể sợ làm mất tôi vậy.
Tôi vô cùng cảm động, nghĩ rằng Đường Phú Quý chính là ân nhân của mình, cả đời này tôi báo đáp không hết tấm lòng của ông ấy.
Mắt tôi ngấn lệ, nhìn Đường Phú Quý với ánh mắt dựa dẫm. Dáng vẻ bất lực ấy dường như đã kéo lý.
trí của ông ta trở lại.
Đường Phú Quý trở lại ngồi vào ghế xe, hít một hơi thật sâu rồi nhắc nhở tôi lần nữa: “Sau này đừng chạy lung tung như thế nữa nhé, nhớ chưa?”.
Tôi gật đầu, mọi sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng bỗng dần tan biến vì đã có Đường Phú Quý ở bên. cạnh rồi.
Trên đường đi, Đường Phú Quý không ngừng nhắc nhở tôi khi đến nơi phải ngoan ngoãn nghe lời và làm theo lời bác sĩ nói, đừng có nói gì linh tinh.
Hành vi này của ông ta khiến tôi cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng chỉ là một cuộc kiểm tra sức khỏe, có cần phải cẩn trọng như vậy không? Với lại, bác sĩ có ăn thịt tôi đâu, làm sao tôi có thể hành động 1 cách ngông cuồng được chứ, hơn nữa ở đó thì có chuyện gì để nói linh tinh?
Mặc dù trong đầu còn vô vàn điều thắc mắc nhưng tôi vẫn luôn miệng dạ dạ vâng vâng.
Mất khoảng nửa tiếng trên đường, chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi.
Bước xuống xe, cảnh tượng trước mặt làm tôi ngạc nhiên. Phòng khám hay bệnh viện gì đó đều không thấy đâu, thay vào đó trước mắt tôi là một biệt thự ba tầng sơn màu trắng, có hàng rào sắt bên cạnh, phía trên có dòng chữ màu đen: “Trại an dưỡng Hà Thị”.
Tôi liếc nhìn Đường Phú Quý để chắc chắn rằng ông ta không đi sai đường. Đường Phú Quý không
nhiều lời, chỉ nói với tôi “Hãy nhớ những gì chú đã dặn cháu!”, nói rồi kéo tôi vào trong sân.
Người bảo vệ ở cổng dường như đã quá quen thuộc với Đường Phú Quý. Sau khi nhìn thấy ông ta, người bảo vệ chào hỏi và trực tiếp cho chúng tôi vào trong.
Mặc dù đầy những hoài nghi, nhưng vì lời cảnh cáo của Đường Phú Quý, tôi chỉ có thể chịu đựng, tự âm thầm đoán già đoán non.
Bước vào biệt thự, tôi phát hiện ra rằng đó không phải một ngôi biệt thự có kết cấu bình thường mà được chia thành nhiều phòng nhỏ.
Trên lối hành lang nhỏ hẹp, có rất nhiều cô gái được kèm bởi một người lớn ở bên cạnh, đàn ông có, phụ nữ có, đủ mọi trạng thái, có điều nhưng người này hình như đều không phải bổ hay mẹ của họ.
Khi tôi vẫn còn đang băn khoăn chưa hiểu chuyện gì thì Đường Phú Quý đã lôi tôi vào một căn
phòng.
Một người phụ nữ trang điểm đậm vừa hút thuốc vừa nhìn tôi. Dập điếu thuốc, bà ta hỏi Đường Phú Quý: “Hàng này nhặt từ đâu về? Nhìn cũng ổn đấy!”.
Đường Phú Quý nhếch mép cười nhìn tôi, tiếp lời: “Cô không cần quan tâm chuyện này, nhanh bàn chuyện chính đi, chút nữa tôi còn có việc phải đi”.
Người phụ kia không biết sao “Hừ” một tiếng rồi lôi tôi vào giữa căn phòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!