"Tiểu Dụ, nhắm mắt lại".
Thẩm Hi cười nói. Nụ cười của Thẩm Hi đối với Chu Ngôn Dụ mà nói chính là trân bảo, anh không chút do dự nhắm mắt lại, trong tai lại truyền đến tiếng nói nhỏ của Thẩm Hi.
"Anh muốn hôn em".
Lông mi của Chu Ngôn Dụ run rẩy, bởi vì khi Thẩm Hi nói ra những lời này hơi thở của hắn cũng hướng tới gần anh. Anh cùng Thẩm Hi vốn đã thân cận, cũng từng ôm từng hôn, nhưng chỉ là gò má cùng trán, hiện giờ nụ hôn này, Chu Ngôn Dụ biết rất rõ ràng là nói đến nơi nào. Anh bất tri bất giác nín thở, liền cảm thấy trên môi mình phảng phất như có một mảnh lông chim nhẹ lướt qua, mà phiến lông chim này dường như cũng cào thật nhẹ nơi đầu quả tim anh. Còn chưa cảm nhận được độ ấm từ môi Thẩm Hi, nụ hôn đã như chuồn chuồn lướt nước trôi qua, chỉ còn lại một vòng lại một vòng cảm giác nhộn nhạo gợn sóng trong lòng. Sau đó, anh liền rơi vào trong ngực Thẩm Hi.
"Cảm ơn em, Tiểu Dụ. Anh cảm thấy mình chính là người may mắn nhất trên đời này".
');}
Thẩm Hi nhịn không được cảm thán ra tiếng, người này từ trước đến nay vẫn luôn cam tâm tình nguyện làm bạn với hắn. Chu Ngôn Dụ ôm lấy Thẩm Hi, anh cảm nhận được Thẩm Hi vui vẻ, trong lòng anh cũng cảm thấy an ổn.
"Thẩm Hi, đừng quên những lời anh vừa nói với em, bảo vệ tốt chính mình, để em có thể bồi bên anh cả đời".
"Được".
Thẩm Hi vừa dứt lời, xung quanh bỗng nhiên vang lên một tràn tiếng vỗ tay cùng âm thanh chúc phúc.
"Tân hôn vui vẻ!".
"Bách niên hảo hợp*!".
(*Trăm năm sống với nhau tốt đẹp, hòa thuận)
Chu Ngôn Dụ hơi giật mình, rời đi ôm ấp của Thẩm Hi, Thẩm Hi vẫn là vẻ mặt thỏa mãn cười. Chu Ngôn Dụ nhìn xung quanh một vòng, trong trang viên vốn dĩ vừa rồi còn không có người nào bỗng nhiên tràn ra một đám người, có vẻ thật náo nhiệt. Anh nhìn kỹ, phát hiện tất cả bọn họ đều là bạn thời đại học, thì ra từ sớm Thẩm Hi đã an bài tốt.
"Hôm nay là ngày lành của chúng ta, bọn họ đến đây làm chứng".
Thẩm Hi cười, dắt tay Chu Ngôn Dụ nói. Chu Ngôn Dụ nhìn Thẩm Hi, cũng không biết là bởi vì ánh mặt trời quá nóng hay vẫn là tâm tình Thẩm Hi quá tốt, Chu Ngôn Dụ cảm thấy nụ cười tại giờ phút này của Thẩm Hi vô cùng đặc biệt. Giống như trở lại thời thiếu niên năm đó, vui sướng tràn ngập dương quang như vậy ở trong trí nhớ Chu Ngôn Dụ đã lâu rồi không thấy được. Giờ khắc này, trong lòng Chu Ngôn Dụ thoáng chấn động một chút, không vì điều gì khác chỉ là anh chợt ý thức được lần cầu hôn này đối với Thẩm Hi mà nói có bao nhiêu quan trọng, cũng liền hiểu được chính mình đối với Thẩm Hi có bao nhiêu quan trọng.
"Một màn vừa rồi thật tuyệt, tôi đều chụp lại, nếu hôn cũng đã cầu rồi, tôi đây liền giúp hai người chụp thêm mấy tấm ảnh thân mật!".
Ian đứng ở phía trước đám người, nâng camera trong tay đối bọn họ lớn tiếng nói. Đã hơn mười năm không thấy các bạn học cười cười nháo nháo, thuận tiện vây xem Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ chụp ảnh cưới. Thẩm Hi nắm tay Chu Ngôn Dụ không muốn buông, Chu Ngôn Dụ nhân lúc hắn đang vui sướng mà buông lỏng biểu tình trên mặt. So với các bạn học ồn ào, anh càng để ý đến tâm tình của Thẩm Hi hơn, cho nên ánh mắt anh nhìn về phía Thẩm Hi vô cùng chuyên chú. Ian càng chụp càng hăng hái, không ngớt lời khen hai người xứng đôi.
"Như vậy như vậy, đứng lên cao một chút, ôm nhau".
Đám người vây xem chụp ảnh cũng không cam lòng yếu thế, ở một bên không ngừng ồn ào, liên tục đưa ra ý tưởng. Lúc này bọn họ đang nháo muốn hai người ôm một cái, nhưng không phải ôm đơn giản mà là ôm nâng lên cao**. Vì vậy liền chọn một cái đài cao, muốn Thẩm Hi hoặc Chu Ngôn Dụ đi lên.
**Ôm nâng lên cao:
"Để tôi lên".
Chu Ngôn Dụ đỡ Thẩm Hi đi lên. Sức lực của Thẩm Hi thật sự không thích hợp, tuy rằng Thẩm Hi rất muốn đem Chu Ngôn Dụ nâng lên cao, bất quá cũng chỉ có thể ở trong lòng suy nghĩ một chút thôi. Hắn chống lên tay Chu Ngôn Dụ đứng trên đài cao, rồi sau đó được Chu Ngôn Dụ ôm lên.
Ian đã sớm chuẩn bị tốt, “Răng rắc” một tiếng, trong nháy mắt ấn xuống màn trập, mà bạn học xung quanh cũng dùng di động chụp lại. Trong ảnh chụp Chu Ngôn Dụ nghiêm túc ngửa đầu, thậm chí làm người ta cảm thấy có vài phần thành kính, còn Thẩm Hi đang nâng khóe môi, ánh mặt trời đem lông mi hắn chiếu đến tỏa sáng lấp lánh. Hắn cúi đầu thật sâu, chăm chú nhìn Chu Ngôn Dụ, đúng là liếc mắt một cái ngàn năm bất biến.
...
Tư thế chụp ảnh cưới này yêu cầu cao lắm á, ngoài đời cũng ít ai dám chụp, nhưng mà đẹp thật 🤣🤣🤣.