Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Không Nói Nổi

“Đau bụng và chảy máu là do bị kích thích gây nên, vốn dĩ việc đâm nước ối không có vấn đề gì. Có lẽ do thể trạng cậu ấy quá kém, tinh thần cũng không ổn định.” Y tá treo bình nước biển lên cho Thẩm Kham Dư, trao đổi với bác sĩ phụ trách: “Nói cách khác là cậu ấy bị dọa sợ.”

Y tá nhìn cái tay chi chít vết kim đâm của cậu nhất thời không biết nên đâm vào đâu. Khi cây kim từ từ đâm vào, y tá đột nhiên có chút thương xót.

Bàn tay này chỉ còn mỗi lớp da, bên trên toàn là dấu kim tiêm. Những dấu vết này rõ ràng còn một chút xíu nữa là đâm thẳng vào tủy, thật sự nhìn mà xót hết cả ruột.

Thẩm Kham Dư đau đến mức co rúm lại, đang mê man trong vô thức mà than nhẹ một tiếng.

Cố Ngôn Sênh vội vàng nắm lấy bàn tay khác của cậu, hôn lên trán cậu không ngừng an ủi. Thẩm Kham Dư mơ màng nghe được âm thanh của anh, thều thào tên của anh, còn kêu cả Hồ Lô Nhỏ.

Cố Ngôn Sênh thì thầm vào tai cậu: “Anh đây, Hồ Lô Nhỏ cũng ở đây. Bọn anh đều ở đây.”

Thẩm Kham Dư hít mũi một cái biểu tình như có chút tủi thân, lông mi cậu ướt đẫm ậm ừ nói mình không muốn tiêm, không cần phí tiền.

Cố Ngôn Sênh dụ dỗ nói: “Phải tiêm xong em mới được về nhà.”

Thẩm Kham Dư không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn vùi trong khuỷu tay của Cố Ngôn Sênh thiêm thiếp đi mất.

Cố Ngôn Sênh thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn y tá đã ghim kim vào xong vẫn còn đứng ở đấy mà nhìn Thẩm Kham Dư, liền nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vợ của anh dễ thương ghê.” Y tá nhịn không được mà cười: “Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“…25.”

“25 sao mà đáng yêu thế, so với mấy đứa nhóc 5 tuổi còn dễ thương hơn nhiều.” Y tá thở dài nói: “Bạn trai tôi vừa mới tốt nghiệp Đại học cả ngày mặt khó chịu, chả dễ thương chút nào. Thật sự muốn vứt quách anh ta đi cho xong.”

“Ừm…” Cố Ngôn Sênh không biết nên nói cái gì, chỉ ôm lấy Thẩm Kham Dư vào lồng ngực anh mà bao bọc.

Trong lúc Thẩm Kham Dư mê mang cậu gặp ác mộng giằng xéo. Sau khi tỉnh lại thì cực kì yên lặng, Cố Ngôn Sênh dìu cậu để cậu ngồi thì cậu ngồi, cho cậu uống nước thì cậu uống nước, cho cậu ăn cháo thì cậu ăn cháo. Cố Ngôn Sênh muốn ôm cậu thì cậu ngoan ngoãn nằm vào lòng ngực anh. Hai người mặt đối mặt làm anh mỉm cười.

Đa số thời gian cậu đều che chở cho cái bụng đã nhô ra, không nói một lời nào. Chỉ có khi Cố Ngôn Sênh nói chuyện với cậu, cậu sẽ trả lời. Nhưng mỗi lần như vậy đều trả lời rất ngắn gọn, lại còn nói rất chậm. Tựa như cậu sợ sẽ nói nhầm cái gì nên luôn suy nghĩ rất lâu mới nói vài chữ, cứ luôn quan sát sắc mặt của Cố Ngôn Sênh, thấy anh không tức giận cũng không tỏ vẻ quá khích, trạng thái căng thẳng cứng ngắc của cậu mới giảm bớt một ít.

Lúc trước cậu rất thích nói chuyện, vừa nhắc tới là thao thao bất tuyệt. Chuyện gì mà liên quan đến Cố Ngôn Sênh sẽ nói rất rõ ràng từng chút một. Bây giờ cậu nói chỉ cho tròn một câu, cậu cũng thấy thật lao lực.

Trời chập tối, Cố Ngôn Sênh ra ngoài mua cháo cho cậu, quay trở lại thấy giường bệnh trống không. Balo mà cậu đặt trên tủ đầu giường cũng không thấy, áo khoác mà anh mua cho cậu đặt gấp gọn gàng mà đặt ở đầu giường, bên trên còn có một tờ giấy viết một cậu ngắn ngủn:

【 A Sênh em về nhà trước nha. Có việc gì anh gọi em là được. 】

Tinh thần Cố Ngôn Sênh hoảng loạn nhìn tờ giấy mà ổn định lại một chút. Anh biết Thẩm Kham Dư đang nói nhà không phải là nơi mà anh và Cố Vũ Điềm đang ở, mà chính là căn phòng trọ mà cậu đang thuê kia.

Cậu đã luôn phân định rõ ràng. Bình thường cậu không nói từ “về nhà”, thường sẽ dùng “trở về”, “về nhà A Sênh”, “về chỗ của A Sênh”.

Sợ Thẩm Kham Dư chạy lung tung nên anh đã lặng lẽ cài một cái app định vị trong điện thoại của cậu rất nhanh đã tìm ra vị trí của Thẩm Kham Dư— cách không xa bệnh viện, trong một khu nhà cũ nát chưa tu sửa.

Cố Ngôn Sênh nhìn chằm chằm cái chấm đỏ mà đi đến dưới nhà Thẩm Kham Dư. Anh mới bước vào cầu thnh đã ngửi được mùi ẩm mốc bay vào mặt khiến anh hô hấp không thoải mái.

Cửa phòng ở lầu hai không có khóa, Cố Ngôn Sênh nín thở đẩy cửa ra một chút, không gian nhỏ hẹp của căn phòng bày ra trước mắt.

Cả căn phòng đều u ám, ẩm ướt. Bên cạnh giường có một cái cửa sổ nhỏ, giờ này có một chút ánh sáng len lỏi vương xuống.

Thẩm Kham Dư cuộn mình trong ánh nắng chiều tà.

Nơi này đối với cậu là nơi ấm áp nhất, là nơi an toàn nhất. Cậu ở đây sẽ không đem phiền phức đến cho ai, cũng sẽ không có ai đuổi cậu đi. Nếu A Sênh cần cậu làm việc gì, cậu cũng có thể mau chóng quay về.

Hướng cửa sổ cũng là hướng nhà của A Sênh. Nếu muốn được ở cùng A Sênh và Điềm Điềm, ở đây nhìn là đủ rồi.

Nhà của A Sênh là nơi cậu rất mong ngóng. Nơi đó có người mà cậu yêu nhất, mỗi sáng cậu được thấy bọn họ sẽ cảm thấy rất vui và thỏa mãn.

Nhưng nơi đó không có chỗ cho cậu.

Cậu ở đó, chỉ khiến người người ghét bỏ.

Điều này cậu biết.

May thay cậu cũng có một mái nhà, một cái nhà ấm áp.

Đợi sau này Hồ Lô Nhỏ ra đời rồi, cậu sẽ về đây an ổn mà đợi đến ngày sinh mệnh kết thúc.

Nghĩ như vậy trong lòng cậu nhẹ nhõm, ôm lấy đầu gối tựa vào vách tường một lúc đã ngủ mất.

Cố Ngôn Sênh chưa từng nhìn thấy Thẩm Kham Dư yên bình mà ngủ như vậy. Anh đắp chăn lên cho cậu, sờ tay lên cái trán, cậu vẫn không tỉnh giấc, cứ như vậy mà hít thở ngủ say.

Cố Ngôn Sênh bắt đầu đánh giá sơ căn phòng này— cách bày trí rất giống căn phòng ngủ ở nhà của Thẩm Kham Dư. Cháo ăn liền và củ cải ở trong vali, hình như những vật dụng gia đình đều đặt ở rất gần giường, có điều là có thêm một gian bếp nhỏ.

Cuối giường có một cái bàn, trên bàn có một cuốn lịch, có lẽ là ấn phẩm tặng kèm khi mua cái gì, lịch cũ năm ngoái cậu khoanh tròn ngày 13 tháng 10 ngoạch mũi tên ra ngoài viết “ba phẫu thuật”.  Bên dưới lịch để bàn còn có mấy tờ tuyển dụng việc full time và part-time. Cậu cũng lấy bút đánh dấu, chủ yếu là các công việc part-time lao động tay chân.

Bên cạnh giường còn có một cái thùng giấy, bên trong có ống tiêm và vài túi dịch dinh dưỡng. Cạnh đấy còn có một cái sọt toàn là giấy, bên trong còn một một ít giấy thấm máu khô.

Thì ra lần trước cậu rời đi, cậu nói với Cố Ngôn Sênh là “về nhà” có lẽ là về nơi này. Trước khi làm phẫu thuật hẳn là cũng ở chỗ này rồi.

Anh nhớ trước đó vài ngày việc Thẩm Kham Dư hay nhắc đến nhất là “Em bây giờ không có tiền, em sẽ đi kiếm tiền”. Ba mẹ cậu muốn cậu hiến gan nhưng ngay cả viện phí cũng không chịu chi trả cho cậu.

Phẫu thuật xong đau đớn biết bao nhiêu, vết mổ còn dài, không có thuốc giảm đau, drap giường bị cậu kéo xước tơ chỉ. Có phải là đau đến ngủ cũng không thể ngủ được.

Khi đó cậu muốn uống nước hay muốn ăn hai muỗng cháo trắng, có phải chẳng có ai đến giúp cậu một chút.

Cố Ngôn Sênh nghĩ đến cảnh tượng này, trái tim anh đau đớn không tả.

Mặt tường đối diện giường có một ít bức ảnh được dùng đinh ghim lên. Có ảnh chụp ID của Cố Ngôn Sênh thời đại học, ảnh Cố Vũ Điềm lúc đầy tháng, ảnh Cố Vũ Điềm được Cố Ngôn Sênh dìu những bước chân đầu tiên. Ngoài ra còn có Thẩm Chi Hàng, Lý Thanh, Thẩm Đạm Hề chụp chung một bức nhưng lại không có Thẩm Kham Dư trong bất kì tấm nào.

Mỗi cái đinh ghim ảnh đều có một cái bùa bình an. Cố Ngôn Sênh sờ sờ cái bùa nhìn thấy chữ “Cả nhà hạnh phúc”, “khỏe mạnh vui vẻ”, “một đời bình an” đôi mắt không tự chủ mà ướt át.

Cả một đời cậu sống trong lo toan lại sợ sẽ gây phiền phức đến cho người khác, nên chỉ dám trốn ở cái nơi ẩm ướt cũ nát này mỗi ngày cầu nguyện cho người khác bình an vui vẻ.

Cố Ngôn Sênh nhìn bức tường một chốc rồi bình tĩnh lại, quay người đi đến bên giường cẩn thận mà nằm xuống, ôm lấy Thẩm Kham Dư vào lồng ngực mình, khoác thêm cho cậu chiếc áo khoác dày.

Thẩm Kham Dư không tỉnh vẫn cứ ngủ rất say. Không phải vì có Cố Ngôn Sênh ở đây mà là vì nơi này mới khiến cậu buông bỏ phòng bị, cho cậu có đầy đủ cảm giác an toàn.

Ở nhà nơi chiếc giường lớn một mét tám mềm mại bằng phẳng của hãng Simmons, ấm áp chăn tơ tằm, nhiệt độ thích hợp của hơi điều hòa, Cố Ngôn Sênh ôm cậu ngủ cậu sẽ giật mình mấy lần. Có thể là do gặp ác mộng, có thể là do người bên cạnh có động tĩnh. Đa số thời điểm Cố Ngôn Sênh đều phát hiện, anh sẽ lại ôm dỗ dành cậu vào giấc ngủ. Nhưng có khi Cố Ngôn Sênh mệt mỏi quá mà không thức dậy, cậu sẽ về lại phòng của mình, ngủ trên chiếc giường không có bất kì cái gì ngoài ván giường.

Thẩm Kham Dư đánh một giấc cho đến lúc đói mới tỉnh lại.

Cậu còn ngái ngủ mà nhìn cửa sổ và bức tường trước mắt có chút mơ màng không hiểu. Rõ ràng là cậu tựa vào cửa sổ mà ngủ, sao bây giờ lại nằm xa cửa sổ thế này.

Còn chưa kịp nghĩ vì lý do gì cậu liền thấy phía sau mình tựa vạo cái gì mềm mại, ấm áp quá. Cậu dụi dụi con mắt muốn quay đầu lại nhìn, lại bị hôn một cái nhẹ lên trán.

Thẩm Kham Dư sững sờ nhìn người trước mắt, hoảng hốt mấy giây mới ngốc ngốc gọi tên anh: “A Sênh…”

“Ừm.” Cố Ngôn Sênh ôn nhu đáp.

Tim Thẩm Kham Dư đập càng nhanh hơn, đầu lưỡi líu lại: “Sao anh… sao anh lại ở đây?”

Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng đáp: “Em ở đây thì anh mới đến đây.”

Thẩm Kham Dư nhìn viền mắt anh có chút sưng lên muốn đưa tay chạm vào: “Mắt anh… bị sao vậy?”

Cố Ngôn Sênh né tránh tay cậu quay người lấy hộp giữ ấm vội nói: “Em đói phải không? Anh có mang cháo đến này.”

Anh muốn lơ đi một chút nhưng Thẩm Kham Dư cuống lên: “A Sênh mắt anh sao vậy? Để em nhìn giúp anh…”

Cậu dùng sức muốn kéo Cố Ngôn Sênh lại nhưng sức lực quá yếu liền không vững lảo đảo bật ra sau.

Cố Ngôn Sênh gấp gáp kéo cậu vào lòng mình, nhưng cũng chỉ ôm cậu mà không nói gì.

Thẩm Kham Dư ngoan ngoãn mặc cho anh ôm, nhưng vẫn cứ lo cho mắt của anh muốn mở miệng hỏi lại, đột nhiên bờ vai cậu có chút lay động mà ươn ướt.

Một chất lỏng ấm áp không ngừng lan ra trên áo cậu. Đợi đến khi cậu biết đó là gì, cậu thấy vai mình ướt đẫm, loại cảm giác đau đớn không tên kia lan khắp tim làm cậu khó chịu.

A Sênh khóc.

Anh không biết phải làm gì, đau khổ mà rơi nước mắt.

“Anh xin lỗi…” Cố Ngôn Sênh ôm chặt lấy cậu dường như muốn khảm cậu vào trong xương cốt của anh, âm thanh ứ nghẹn, anh cố gắng áp chế sợ dọa đến người trong ngực, tuy rằng anh biết đã dọa cậu mất rồi: “Anh biết… Anh là một người không thể để em tin tưởng được nữa, anh khốn nạn… có thể cho anh thêm một cơ hội…được không em?”

Thẩm Kham Dư cuống lên đáp: “Được mà, được mà, A Sênh anh đừng khóc… đừng khóc nữa.”

“Em đừng bỏ đi nữa.” Cố Ngôn Sênh run rẩy thở dài: “Anh rất sợ một ngày nào đó sẽ không tìm được em…”

Anh ổn định trạng thái buông Thẩm Kham Dư ra phát hiện cậu khóc còn thảm hơn anh, cả đôi mắt đỏ lên, nước mắt rơi không ngừng, thút thích mà khóc. Còn luống cuống tay chân mà lau nước mắt cho anh, lại còn muốn lau cho chính mình.

“Em khóc cái gì hả đồ ngốc này.” Cố Ngôn Sênh dở khóc dở cười lau giúp cậu.

Nước mắt Thẩm Kham Dư rơi càng lúc càng nhiều, còn liên tục nói xin lỗi. Bởi vì nấc mà cậu nói chuyện luôn đứt quãng, Cố Ngôn Sênh cũng không nghe ra cậu nói xin lỗi liền nhìn cậu như một đứa nhỏ ôm túi mà khóc, nhấc ống tay áo mà lung tung lau sạch, lời nói không rõ ràng. Đột nhiên anh thấy lời y tá nói rất đúng.

“Đã 25 tuổi rồi mà còn dễ thương như vậy, so với mấy đứa nhóc 5 tuổi dễ thương hơn nhiều.”

Kiếp trước anh đã tích đức thế nào mới có thể gặp được người như vậy.

Cố Ngôn Sênh vừa lau nước mắt cừa dỗ dành: “Nào nào, em mà còn khóc anh sẽ hôn em đó.”

Thẩm Kham Dư nghe thế cố gắng nhịn xuống kết quả lại không nhìn được, nước càng nhiều hơn, cậu không ngừng chà sát mặt nghẹn nói: “Nhưng mà…em… em không dừng được…”

Anh biết Thẩm Kham Dư khóc đến mức như vậy ít nhiều cũng có liên quan đến việc cậu mang thai. Estrogen tiết ra quá mạnh, dễ mất kiểm soát cảm xúc, anh cúi đầu nhìn cái bụng nhô ra của cậu nhu hòa ngoan ngoãn, nhất thời cảm thấy cậu càng thêm dễ thương, vậy nên không nhịn được mà nói: “Khóc đi, không dừng được thì cứ khóc đi.”

Hai hàng lệ trên mặt Thẩm Kham Dư giàn dụa, tỉnh tỉnh mê mê mà lại gần anh.

“Anh hôn em nha.”

Cố Ngôn Sênh nghẹ giọng tiến đến hôn lên đôi môi nhợt nhạt còn thấm dẫm vị mặn của nước mắt, nhưng với anh lại vô cùng ngọt ngào.

Từ lần trước hôn nhau Cố Ngôn Sênh đã biết làm thế nào để Thẩm Kham Dư xụi lơ mặc hắn hôn mút. Lúc này không chỉ giở trò cũ, anh còn càng lúc càng đi sâu thăm dò nơi mẫn cảm trong khoang miệng cậu.

Quả nhiên Thẩm Kham Dư bị hôn đến cứng đờ, cậu cũng không biết đáp lại thế nào. Cứ mặc cho Cố Ngôn Sênh ăn đến no căng, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng oan ức nghẹn ngào.

Sợ cậu thở không nổi nên anh miễn cưỡng ngừng lại, hai má Thẩm Kham Dư phiếm hồng, nằm trong ngực Cố Ngôn Sênh hít thở, đầu trống rỗng, trời đất quay cuồng.

Cố Ngôn Sênh thương tiếc hôn lên mái tóc cậu êm ái nói: “Anh thật sự xin lỗi, nhiều năm như vậy rồi mà chứ để em chịu khổ cực một mình như thế…Sau này…tin tưởng anh, được không?”

Anh cúi đầu nâng mặt Thẩm Kham Dư lên, nhìn vào đôi mắt cậu ôn nhu cười nói: “Anh yêu em, cho nên anh sẽ ở bên cạnh bảo vệ em.”
Nhấn Mở Bình Luận