Khi huynh đệ Tam hoàng tử đi tìm Nhiếp Ngật, Nhiếp Ngật lúc này đang cùng hoàng đế ở trong rừng
Hôm nay là ngày đi săn đầu tiên, buổi sáng sau khi Khánh Nguyên đế săn được một con nai, thì tiếp sau đó mới là thời gian biểu hiện của nhóm thiếu niên tài tuấn đi theo. Nếu Khánh Nguyên đế đã muốn chọn lựa phò mã cho hai nữ nhi thì tự nhiên sẽ không giữ những người này lại bên cạnh, vô cùng hào phóng cho từng người bọn họ đi biểu hiện năng lực, chờ đến chạng vạng mới kiểm tra thành quả.
Trong khu vực săn thú rộng như vậy, sau khi những người đó tan đi, bên cạnh Khánh Nguyên đế chỉ còn lại có Vũ Lâm Quân bảo vệ an toàn
Nhiếp Ngật cũng đi theo trong đó.
Khi Khánh Nguyên đế đang trêu đùa không bằng cũng để Nhiếp Ngật cùng đi với những người đó, để hôm nay hắn biểu hiện thật tốt, không chừng có thể lấy được vị trí đầu thì một người ám vệ lại đây, bẩm báo hết toàn bộ sự việc vừa mới xảy ra ở khu nữ quyến bên kia.
Thanh âm ám vệ cứng nhắc, kể lại nội dung không nghiêng không lệch, ngay cả việc lúc ấy Tam hoàng tử phi kéo chặt dây cương, chuẩn bị thít chặt vó ngựa cũng kể lại
Khánh Nguyên đế nhàn nhạt nghe kể
Chờ sau khi ám vệ đi xuống, Khánh Nguyên đế nhìn về phía Nhiếp Ngật bên cạnh, thấy hắn thần sắc lãnh đạm, ánh mắt thanh lãnh, đột nhiên cười nói: "Công phu trên tay tức phụ Thế Cẩn nghe nói là do Ngu gia dạy, phản ứng thật không tồi, đáng tiếc lại là thân nữ nhi"
Nhiếp Ngật không biểu tình ừ một tiếng.
Khánh Nguyên đế lại nói: "Xem ra Tam hoàng tử phi xác thật rất ngốc"
Trong giọng nói hoàng đế có chút tiếc nuối, cũng không biết là tiếc nuối tứ hôn cho Tam hoàng tử một vị hoàng tử phi như vậy hay là cái khác.
Nhiếp Ngật rũ mí mắt, che lại bạo ngược chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt
Cho dù biết lúc ấy Cao Quân chỉ là muốn làm cho Tố Tố xấu mặt, nhưng nghe đến việc này, hắn vẫn không cách nào ức chế được tâm tình muốn gϊếŧ người nảy sinh trong lòng hắn
Chờ đến buổi trưa nghỉ ngơi, khi Nhiếp Ngật gặp được huynh đệ Tam hoàng tử tiến đến bồi tội, thần sắc lạnh lẽo nhìn hắn.
Nhiếp Ngật xưa nay vui giận không hiện ra mặt, nhưng lúc này nhìn đến trên mặt hắn lại có sát khí, tâm tình hai huynh đệ đều có chút trầm trọng.
Thần sắc Tam hoàng tử có chút miễn cưỡng, "Thế Cẩn, lần này Tân Dương có hơi lỗ mãng, may mắn chưa gây thành sai lầm gì lớn, Hoàng tổ mẫu đã ra mặt phạt nàng rồi. Lần này vi huynh thay nàng bồi tội cùng ngươi, ngày sau chắc chắn nàng sẽ làm tốt bổn phận, sẽ không lại hành sự lỗ mãng nữa"
Nhiếp Ngật nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên cười, nói: "Tam điện hạ nói quá lời."
Thấy hắn tuy rằng cười, nhưng đôi mắt phượng vẫn vô cùng lạnh lẽo như cũ, trong lòng Tam hoàng tử lại có thêm vài phần trầm trọng, biết lần này đã triệt để đắc tội Nhiếp Ngật rồi, trong lòng không khỏi tiếp tục mắng Cao Quân không có việc gì lại đi gây chuyện làm liên lụy đến hắn
Vị phụ hoàng kia của bọn họ có bao nhiêu sủng tín Nhiếp Ngật, ngay cả đám hoàng tử bọn họ ở trong lòng ông cũng cũng chưa quan trọng bằng Nhiếp Ngật, ai còn dám đắc tội hắn? Nịnh bợ hắn còn không kịp nữa là
Tam hoàng tử vẫn luôn muốn lôi kéo Nhiếp Ngật để làm tăng lợi thế của mình, đáng tiếc Nhiếp Ngật chỉ trung thành với hoàng đế, không phải thể dễ dàng lôi kéo, vậy nên nếu không lôi kéo được thì thôi đi, nhưng cũng đừng đắc tội hắn ah.
Nhiếp Ngật thực nhanh liền rời đi.
Khuôn mặt tuấn lãng của Tam hoàng tử có thêm vài phần mờ mịt
Ngũ hoàng tử tuy nói là đi cùng huynh trưởng đến bồi tội cùng Nhiếp Ngật, nhưng khi thấy bộ dáng Nhiếp Ngật mềm cứng không ăn, vẫn tức giận đến gan đau như cũ, càng hận phụ hoàng có mắt không tròng, nhi tử của mình thì không đi sủng ái, mà lại sủng một người ngoài không liên quan, chẳng lẽ về sau ông ấy còn muốn đem vị trí này truyền cho cháu ngoại trai?
Ngũ hoàng tử nhìn bóng dáng Nhiếp Ngật rời đi, hơi hơi nheo đôi mắt lại
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù đi theo Ý Ninh trưởng công chúa và Giang Hoàng Hậu cùng ra khỏi lều, đi đến một chỗ lều khác
Hôm nay có thể bức cho Thái Hậu tự mình xử trí Cao Quân, Ý Ninh trưởng công chúa không thể không có công, tuy mọi người biết Ý Ninh trưởng công chúa là người lợi hại, lại không nghĩ rằng nàng chỉ bằng một cái miệng có thể bức Thái Hậu đến trình độ này, bởi vậy cũng có thể nhìn ra, khi Thái Hậu đối mặt hoàng đế, tuy chiếm được danh phận Thái Hậu, nhưng lại thấp hơn hoàng đế một bậc
Bởi vậy, cũng làm trong lòng các nữ quyến có ý nghĩ, quyết định hôm nay trở về phải nhọc lòng khuyên nhủ việc này cùng trượng phu, để cho bọn họ vẫn nên đi theo hoàng đế thôi, còn phe bên Thái Hậu cùng Thái Ninh trưởng công chúa thì để tùy ý các nàng lăn lộn, vẫn là đừng nên dính líu quá nhiều
Hôm nay Hoắc Thù cũng có cái nhìn khác về Ý Ninh trưởng công chúa
Khi ở biệt trang vào mùa hè, sau khi nàng biết được chuyện Ý Ninh trưởng công chúa tái giá năm đó từ chỗ Nhiếp Ngật, liền vẫn luôn không có gặp lại Ý Ninh trưởng công chúa, trong đó tuy rằng có nguyên nhân đi Ích Châu, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có rất nhiều xa cách với nàng. Bất quá hôm nay nhìn lại mới thấy, Ý Ninh trưởng công chúa tựa hồ như đang rất cực lực muốn cứu vãn quan hệ cùng với Nhiếp Ngật
Tới lều trại, Giang Hoàng Hậu cho người đưa trà bánh tới, kêu các nàng cùng ngồi chung
Ý Ninh trưởng công chúa liền hỏi Hoắc Thù, "Vừa rồi có bị thương không?"
"Không có, con rất tốt" Hoắc Thù nhìn nàng cười cười.
Ý Ninh trưởng công chúa nhẹ nhàng thở ra trong lòng, mặc kệ nói như thế nào, Hoắc Thù hiện tại là con dâu mình, nếu Cao Quân thật sự đả thương đến nàng, cũng không phải chỉ là trực tiếp cấm túc thôi đâu, nhất định phải cho nàng trả giá thật đắt
Tuy rằng mấy năm gần đây Ý Ninh trưởng công chúa chỉ chăm lo cho sinh hoạt của mấy hài tử, không nhảy nhót lung tung giống Thái Ninh trưởng công chúa, nhưng công chúa của tiên đế chưa bao giờ là thiện nam tín nữ gì, hôm nay nàng không bức thật chặt, cũng là vì Cao Quân đủ ngu ngốc, giữ lại một kẻ ngu ngốc như vậy, có thể an trụ được tâm Thái Hậu cùng Thái Ninh trưởng công chúa, đỡ cho các nàng dưới khó khăn lại chó cùng rứt giậu.
Quan hệ trong đó, Ý Ninh trưởng công chúa cũng không giải thích cùng Hoắc Thù, bất quá đối với phản ứng hôm nay của Hoắc Thù cũng là cực kỳ vừa lòng.
Hiểu được cách tự bảo vệ mình, thời điểm mấu chốt, cũng biết dựa thế, không có tự mạnh miệng chống đỡ một mình
"Nương, hôm nay cảm ơn người" Hoắc Thù thành khẩn cảm tạ, Ý Ninh trưởng công chúa hôm nay bảo vệ nàng, mặc kệ dựa vào nguyên nhân nào thì Hoắc Thù cũng đều cần cảm tạ nàng.
Ý Ninh trưởng công chúa cười một cái, nói: "Con là con dâu của ta, ta không che chở con thì ai che chở đây?"
Hai người đang nói chuyện, liền có cung nhân tiến vào, bẩm báo Tứ công chúa cùng Đan Dương quận chúa lại đây.
Lúc trước Tứ công chúa, Đan Dương quận chúa cùng kết bạn cưỡi ngựa săn thú, chờ khi các nàng trở về, mới nghe chuyện xảy ra vừa nãy, biết được Cao Quân làm những chuyện như vậy, cùng với sau đó Ý Ninh trưởng công chúa ra mặt vậy mà có thể bức cho Thái Hậu phạt Cao Quân, quả thực không thể tưởng tượng.
Các nàng đều biết Thái Hậu thương cháu ngoại gái này bao nhiêu, huống chi lần này không ai bị thương, nhìn chung cũng không nên phạt nặng như vậy, còn bắt Cao Quân trước mặt mọi người xin lỗi đám người Hoắc Xu, có thể nói là thể diện đều mất hết.
Ý Ninh trưởng công chúa có thể bức đến bực nông nỗi này, hai người đều có chút không thể tưởng tượng.
Tứ công chúa cảm thấy quả nhiên không thể coi thường Ý Ninh trưởng công chúa, làm công chúa, nên sống được tùy ý giống Ý Ninh trưởng công chúa mới đúng. Mà còn Hứa Điềm lại có chút khiếp sợ, không biết nương tại sao có thể vì Hoắc Thù mà đánh vào mặt Thái Hậu như vậy, làm nàng vô cùng bất ngờ
Hai người tiến vào lều Hoàng Hậu nghỉ ngơi, liền thấy Ý Ninh trưởng công chúa và Hoắc Thù đang cùng trò chuyện với Hoàng Hậu
Hai người thỉnh an Hoàng Hậu cùng Ý Ninh trưởng công chúa xong, Tứ công chúa hỏi: "Hoắc thất, ta nghe vừa rồi xảy ra chuyện, ngươi không sao chứ?"
Hoắc Thù nhìn nàng mỉm cười nói: "Đa tạ công chúa quan tâm, ta không có việc gì."
Hứa Điềm thấy nàng vẫn khỏe khoắn ngồi ở nơi này, liền biết không có việc gì.
Lập tức cũng không nhìn nàng, chạy tới chỗ mẫu thân, kêu một tiếng nương rồi không nói gì nữa
Tứ công chúa thở dài: "Không nghĩ tới lá gan Tân Dương lớn như vậy, may mắn lúc ấy ngươi phản ứng kịp, bằng không cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào."
Hoắc Thù khẽ mỉm cười, không tiếp lời nàng, đạo lý một vừa hai phải này nàng hiểu.
Nói chuyện một lát, Hoàng Hậu thấy ánh mặt trời bên ngoài không tính quá gắt, nên kêu Hoắc Thù cùng đi cưỡi ngựa, Tứ công chúa tự nhiên đi theo.
Ý Ninh trưởng công chúa tuổi lớn, không thích cái này nên không đi theo cùng mà trở về một lều khác nghỉ ngơi, Hứa Điềm cũng đi theo mẫu thân.
Chờ khi lều trại không còn người khác, Hứa Điềm nhịn không được nói: "Nương, người vì đại tẩu đánh vào mặt Thái Hậu như vậy có tốt không? Biểu tỷ dù không tốt, cũng là cháu ngoại gái của Thái Hậu, còn có dì Thái Ninh ......"
"Điềm nhi!" Vẻ mặt Ý Ninh trưởng công chúa nghiêm túc nhìn nữ nhi, đôi mắt có thêm vài phần lãnh lệ, "Thiên hạ này là của hoàng đế, mà hoàng đế là cữu cữu con, con phải nhớ kỹ điều này!"
Hứa Điềm bị bộ dáng nghiêm túc của nàng làm cho hoảng sợ.
Tuy nói mẫu thân ngẫu nhiên cũng sẽ triển lộ ra vài phần thủ đoạn cường thế, nhưng khi đối mặt với con cái phần lớn đều là ôn hòa, đối với nàng đặc biệt nuông chiều, rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy
"Thái Hậu nếu ngoan ngoãn làm chức Thái Hậu của bà ta, cữu cữu con tự nhiên sẽ kính bà ta, nhưng nếu bà ta vọng tưởng nhúng tay......" Ý Ninh trưởng công chúa cười lạnh nói, "Cữu cữu con còn chưa chết đâu! Hoắc thất là con dâu ta, nếu ta không che chở nàng, chẳng phải để người ngoài chê cười vị trưởng công chúa là ta danh không xứng thật? Huynh trưởng ta chính là Hoàng Thượng, trong thiên hạ này, ai dám làm ta chịu ủy khuất?"
Cho nên, chuyện vừa rồi, Giang Hoàng Hậu tuy là Hoàng Hậu, nhưng không thích hợp ra mặt, ngoại trừ nàng ra, cũng không còn ai thích hợp.
Thấy nữ nhi vẫn có chút hồ đồ, Ý Ninh trưởng công chúa nhịn không được thở dài, trong lòng có chút oán trách mình trước kia đã quá mức sủng ái nàng
Haiz, từ từ dạy dỗ lại
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù cùng Hoàng Hậu vào rừng đi dạo một vòng, sau khi ra tới liền thấy Vinh Thân Vương phi dẫn theo nữ nhi khoan thai đi đến.
"Các ngươi tới thật đúng quá muộn, chúng ta đều dạo được một vòng rồi" Giang Hoàng Hậu nhìn thấy Vinh Thân Vương phi, cười nói, ngữ khí có thêm vài phần tùy ý.
Đám người Vinh Thân Vương phi tiến lên hành lễ cùng Hoàng Hậu, nhịn không được liếc mắt nhìn Hoắc Thù một cái, cười nói: "Buổi sáng hôm nay thân thể có chút không dễ chịu, cho nên tới muộn một ít."
Giang Hoàng Hậu nhìn thoáng qua An Dương quận chúa sầu não đi theo bên người Vinh Thân Vương phi, nhịn không được bật cười, không cần nói cũng biết thân thể không dễ chịu bất quá chỉ là lấy cớ, phỏng chừng lại là An Dương quận chúa lười nằm trên giường không muốn đi, Vinh Thân Vương phi mới có thể tới muộn một ít.
Bất quá Giang Hoàng Hậu cũng không nói toạc việc này ra, kêu Vinh Thân Vương phi cùng nhau cưỡi ngựa một vòng
An Dương quận chúa ngồi trên lưng một con ngựa cái ôn thuần, được một nữ thị vệ đã qua huấn luyện nắm ngựa dẫn đi, đi song song cùng Hoắc Thù, vừa nói: "Khi chúng ta vừa đến liền nghe được chuyện hồi sáng hôm nay, ngươi không sao chứ?"
"Ngươi nhìn ta có việc gì sao?" Hoắc Thù hỏi lại.
An Dương quận chúa khẳng định nói: "Tuyệt đối không có việc gì, có việc phải là Tân Dương mới đúng." Tiếp theo trề môi reo lên: "Ta còn tưởng rằng Tân Dương sau khi xuất giá thì thông minh lên một ít, không ngờ vẫn như vậy, nếu không có Thái Hậu che chở, nàng hiện tại còn không biết thế nào nữa."
Hoắc Thù cũng không đánh giá gì về Cao Quân, Cao Quân không chọc đến nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không muốn đối phó nàng ta, hôm nay xem như Cao Quân tự làm tự chịu, thấy nàng ta bị phạt, nàng cũng không có bao nhiêu cao hứng, trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Đến chạng vạng, rốt cuộc người đi săn thú cũng đã trở về, bãi đất trống trước khu nghỉ ngơi bắt đầu đốt lửa trại, từng khối thịt rừng đầu tiên đã xử lý xong được đặt lên giàn nướng, trong không khí bay tới một mùi thịt nướng thơm phức
Hoàng đế ngồi ở lều trại, mở tiệc khoản đãi chúng thần.
Khánh Nguyên đế nghe người phía dưới bẩm báo số lượng con mồi hôm nay mọi người bắt được, chờ khi nghe được vậy mà còn có người bắt được hổ, Khánh Nguyên đế cảm thấy vô cùng hứng thú, hỏi: "Người bắt được hổ là ai?"
Nội thị phụ trách ghi chép đáp: "Là Trấn Nam Hầu phủ Hải Chính Hoằng."
"Hải Chính Hoằng?" Khánh Nguyên đế nhìn vào đám nam tử trẻ tuổi đi săn thú đã trở về
Cưỡi ngựa trong rừng hết cả một ngày, một đám thiếu niên công tử buổi sáng còn dáng vẻ đường đường lúc này đều là mồ hôi ướt đẫm, kiểu tóc cũng không còn chỉnh tề như cũ, y phục nhìn cũng có nhiều chút bụi bặm cùng nếp nhăn, nhìn giống như bôn ba bên ngoài cả ngày.
Tiếp theo liền có một thiếu niên công tử khuôn mặt góc cạnh, màu da hơi đen, dáng người cường tráng bước ra khỏi hàng nói: "Hồi Hoàng Thượng, thần là Hải Chính Hoằng."
Khánh Nguyên đế đánh giá hắn một lát, cười nói: "Trẫm nghe nói uy danh kháng giặc Oa của tổ phụ ngươi lão Trấn Nam Hầu ở phương Nam ngày xưa, tiếc rằng hiện giờ lão nhân gia tuổi đã cao, lại không nghĩ con cháu hắn cũng vô cùng lợi hại như vậy"
Hoàng đế trước mặt mọi người tán dương, làm một đám người trẻ tuổi ở đây đều có chút ghen ghét, nhưng Hải Chính Hoằng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, vẫn không lộ ra vẻ mặt hưng phấn, làm cho Khánh Nguyên đế vừa lòng vài phần.
Có Hải Chính Hoằng bắt được hổ tạo nên danh tiếng đầu tiên, trở thành người đứng đầu hôm nay, kế tiếp người đứng thứ hai, đứng thứ ba con mồi tuy rằng nhiều, nhưng có chút ảm đạm
Ngu Tòng Tín ngồi trong một đám thanh niên tuấn kiệt, trên mặt mang theo ý cười nhạt
Biểu hiện của hắn hôm nay cũng không tồi, nhưng chỉ xếp thứ sáu, vị trí vô cùng vi diệu, không xuất sắc đến trình độ làm hoàng đế để ý muốn chọn lựa phò mã, cũng không vô năng đến nỗi không vào được mười thứ hạng đứng đầu. Rốt cuộc lúc trước hoàng đế đã kiểm tra qua hắn trong Ngũ Quân Doanh, biết hắn rất rõ, nếu biểu hiện quá bình thường để hoàng đế nhìn thì có chút không ổn.
Sau khi hoàng đế ngợi khen một đám thanh niên tài tuấn hôm nay đã biểu hiện không tầm thường xong, liền có nội thị mang thịt đã nướng chín lên, phối hợp với rượu ngon, quân thần cùng vui
Thái Hậu cùng Hoàng Hậu mở tiệc ở một lều trại khác, khoản đãi các vị nữ quyến.
Chuyện phát sinh buổi sáng hôm nay, lúc này đã truyền ra khắp toàn bộ doanh địa, nữ quyến ở đây đều nghe nói, thấy Thái Hậu trầm khuôn mặt tham dự yến hội, Hoàng Hậu cười khanh khách ngồi bên cạnh, còn Tam hoàng tử phi quả nhiên là không ở đây, mọi người đều có thể nhìn ra lúc này Thái Hậu không cao hứng, nhịn không được lại nhìn về phía Vệ Quốc Công thế tử phu nhân ngồi bên cạnh Ý Ninh trưởng công chúa.
Sắc trời đã tối, lều trại được thắp sáng bằng đuốc, ánh lửa màu da cam nhảy múa trên khuôn mặt đẹp của nàng, khiến nàng thoạt nhìn kiều mỹ động lòng người, xinh đẹp tuyệt luân, Tứ công chúa, An Dương quận chúa cùng Đan Dương quận chúa ngồi cạnh nàng đều bị lu mờ, làm người nhịn không được âm thầm cảm thán trong lòng, thật là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Mà mỹ nhân này còn cố tình cười đến vô cùng vui sướng, làm cho người vừa thấy nàng tâm liền sinh ra vui mừng, nhưng nghĩ lại hôm nay bởi vì nàng mà Tam hoàng tử phi có kết cục này, mọi người lại không dám nghĩ nàng là người quá yếu ớt.
Hoắc Thù hứng thú bừng bừng nhấm nháp thịt nướng cùng rượu ngon.
Thịt nướng hôm nay chính là do ngự trù trong cung chế biến, rượu cũng là rượu ngon tiến cống, khó có khi được uống, làm nàng thích thú không thôi, căn bản liền không để ý đến ánh mắt mọi người ở đây, ngay cả ánh mắt âm lãnh của Thái Ninh trưởng công chúa ngẫu nhiên dừng trên người mình nàng cũng xem nhẹ.
Hoắc thất cô nương tâm tình vui sướng, nhịn không được tham lam mà uống thêm vài chén rượu.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***