Ngày đi săn thứ ba, không khí trong doanh địa vẫn đình trệ cùng khẩn trương như cũ, lúc vô ý có thể nhìn thấy thị vệ cảnh giới
Vốn hôm nay hoàng đế muốn kiểm tra những người trẻ tuổi tham gia đi săn, nhưng đã tuyên bố hủy bỏ, mọi người đều chờ ở trong doanh địa, khu vực săn thú trong núi ngoại trừ binh lính cùng người Hình Bộ tra án, không có người không liên quan khác
Trừ việc này ra, cảnh giới trong doanh địa cũng gia tăng hơn rất nhiều.
Sáng sớm Hoắc Thù liền đi thăm Giang Hoàng Hậu.
Lúc nàng đến đó, Giang Hoàng Hậu còn chưa thức, đại cung nữ Quý Hà bên người Hoàng Hậu cười niềm nở mời nàng đến một chỗ lều ngồi, bưng lên trà bánh, ân cần chu đáo, các cung nhân khác cũng là bộ dáng ôn hòa thân thiết
Người hầu hạ nơi này đều là cung nhân Phượng Tường cung, cũng là người của Giang Hoàng Hậu, địa vị trong cung không thấp, ngay cả các mệnh phụ khi đối mặt với các nàng cũng phải khách khí vài phần. Nhưng mà lúc này, mỗi một người đối mặt với Hoắc Thù đều là trong cung kính cũng không mất ôn hòa, thái độ vô cùng tốt, nếu người bên ngoài nhìn thấy không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào
Kỳ thật các nàng đều cảm kích việc Hoắc Thù hôm qua đã ra tay che chở Giang Hoàng Hậu, cũng nhờ có Hoắc Thù che chở chu toàn, Giang Hoàng Hậu mới không có việc gì, hài tử trong bụng mới có thể giữ được.
Giang Hoàng Hậu gả cho Hoàng Thượng hơn hai mươi năm, vẫn luôn không có thai, trước nay cung nhân hầu hạ cũng không dám nghĩ đến việc này, cho nên khi Giang Hoàng Hậu muốn tham gia đi săn, các nàng không có ngăn cản, nào biết thiếu chút nữa đã gây thành đại họa. Cho nên, Hoắc Thù đã bảo vệ Giang Hoàng Hậu cùng với hài tử trong bụng, mọi người tất nhiên cảm kích nàng không thôi.
Thời gian Hoắc Thù đang đợi Giang Hoàng Hậu tỉnh lại, đầu tiên là dò hỏi hài tử trong bụng Giang Hoàng Hậu, biết được hôm qua sau khi uống thuốc dưỡng thai, Giang Hoàng Hậu thực mau đã hết đau bụng, như lời Phương Thái Y nói, chỉ cần cẩn thận dưỡng một thời gian, hẳn là sẽ không ngại.
Hoắc Thù sau khi nghe xong, rốt cuộc yên tâm.
Giang Hoàng Hậu đối với nàng khá tốt, Hoắc Thù không hy vọng nàng xảy ra chuyện.
Đợi khoảng nửa canh giờ, cung nhân lại đây thông tri cho nàng hay Giang Hoàng Hậu đã tỉnh, mời nàng đi qua
Hoắc Thù đi vào nơi Giang Hoàng Hậu dùng làm phòng sinh hoạt, liền thấy Giang Hoàng Hậu ngồi trên giường La Hán sơn đen, dựa lưng vào một cái gối dựa thêu hoa chiết chi, mặc trên người áo màu phù dung tay áo rộng, phía dưới mặc chiếc váy rộng, trang điểm đến rất nhẹ nhàng thanh tao, tuy rằng sắc mặt vẫn là có chút tái nhợt nhưng xem ra khí sắc lại không tồi.
Nhìn thấy Hoắc Thù lại đây, nàng cười vẫy tay, cho Hoắc Thù ngồi vào vị trí bên cạnh, cười nói: "Con hôm nay vì sao lại đây?"
Hoắc Thù thành thật nói: "Hôm nay không thể đi săn thú, cho nên tới ngồi cùng nương nương người."
Giang Hoàng Hậu nghe xong lời này, ngăn không được muốn cười.
Nàng chưa từng sinh hài tử, công chúa trong cung cũng có mẫu phi của mình, nàng lười dưỡng hài tử của người khác nên đều đối xử bình đẳng. Nhưng đối với Hoắc Thù, có đôi khi thật ra nàng cảm thấy tựa như nữ nhi mình nuôi nấng, nàng ngoan ngoãn lại nói ngọt mà không mất lanh lợi, có đôi khi làm người ta thương như tâm can bảo bối, cũng không trách được người tính tình như Nhiếp Thế Cẩn, lúc trước cũng vì cưới nàng mà âm thầm mưu tính một phen.
Hiện giờ địa vị này của Nhiếp Thế Cẩn không ai có thể dao động, tuy nói là do Hoàng Thượng cho, nhưng cũng bởi vì có Hoàng Thượng sủng, cho nên hắn không cần mưu tính riêng cái gì, chỉ cần cưới cô nương hắn thích là được, như vậy ngược lại sẽ không khiến cho Hoàng Thượng kiêng kị.
Giang Hoàng Hậu im lặng, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng còn đang bằng phẳng, sau một lúc lâu lại hơi hơi mỉm cười, nghĩ những cái đó hình như còn quá sớm.
Khi cung nhân bưng đồ ăn sáng đến cho Giang Hoàng Hậu, Giang Hoàng Hậu kêu nàng ăn cùng một chút, nhìn nàng ăn thật ngọt miệng làm cho người khác cũng nhịn không được ăn uống nhiều hơn, bất tri bất giác ăn sáng hơn nửa chén cháo, làm cho cung nhân hầu hạ mừng rỡ nhìn Hoắc Thù, mong nàng về sau có thể dùng bữa cùng Giang Hoàng Hậu nhiều hơn nữa.
Dùng xong đồ ăn sáng, Hoắc Thù nhìn Giang Hoàng Hậu nói: "Không biết Tứ công chúa các nàng hiện tại thế nào, đợi chút nữa thần nữ sẽ đi thăm nàng."
Giang Hoàng Hậu nghe xong, nói: "Hai người khác thật ra không có gì trở ngại, chỉ có Tứ công chúa là tương đối nghiêm trọng, cổ nàng bị con khỉ cào bị thương, thái y nói thiếu chút nữa đã gây thương tổn đến kinh mạch, may mắn vết thương không sâu, nhưng về sau khi vết thương lành cũng sẽ lưu lại vết sẹo rõ ràng. Lúc ấy khi nàng ngã từ trên ngựa xuống dưới, chỉ là ngã trẹo chân, cái này cũng không nghiêm trọng, chỉ cần dưỡng tốt, về sau còn có thể khôi phục tự nhiên."
Tuy rằng thương thế Tứ công chúa lúc ấy đã có rất nhiều người thấy, nhưng đám người Giang Hoàng Hậu không biết rõ, nhưng hiện giờ xem ra, cũng không tính là quá nghiêm trọng, chính là vết thương trên cổ Tứ công chúa có chút khó giải quyết, về sau nếu lưu lại vết sẹo, tuy không nghiêm trọng đến nổi phá tướng, nhưng vết thương ở chỗ cổ quá rõ ràng rốt cuộc vẫn không đẹp.
"Tứ công chúa thật đáng thương, xem ra hôm nay là không có cách nào đi xem nàng rồi, con sẽ cho người đưa chút lễ vật qua trước." Hoắc Thù nói.
Giang Hoàng Hậu mỉm cười nhìn nàng, sau khi thấy nàng hiểu rõ ý mình nhắc nhở, liền không nói nữa.
Tứ công chúa bị thương thành như vậy, hơn nữa cổ còn bị phá tướng, đối với một cô nương gia mà nói, đối với việc này nhất định vô cùng để ý, loại thời điểm này mặc kệ ai qua thăm, nàng đều sẽ không gặp, thậm chí khả năng sẽ sinh tức giận, cho rằng đối phương tới để cười nhạo nàng, hảo ý cũng sẽ bị nàng cho rằng ác ý.
Không bằng đưa lễ vật tới quan tâm, chờ sau khi nàng tốt hơn gặp lại cũng không muộn.
Giang Hoàng Hậu trước kia mặc kệ Tứ công chúa có tâm tư gì, nhưng hiện giờ Hoắc Thù có ân với nàng, nên nàng không thiếu được che chở Hoắc Thù, đỡ cho nàng bị hại.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Thời điểm chạng vạng, Nhiếp Ngật cùng Vinh Thân Vương phong trần sương gió đã trở lại.
Sau khi bọn họ trở về, liền trực tiếp đến hoàng trướng, đem một ít chứng cứ tra được trình lên
Khánh Nguyên đế nhìn chứng cứ Nhiếp Ngật trình lên, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Chỉ là Vinh Thân Vương cùng Nhiếp Ngật đối với hắn đều có chút hiểu biết, biết sắc mặt hắn càng bình tĩnh, kỳ thật là càng sinh khí, còn ngược lại nếu hắn nổi trận lôi đình phát tiết tức giận ra ngoài, thật sẽ không làm người sợ hãi như vậy
Vinh Thân Vương rụt rụt cổ, an tĩnh đứng một bên không nói lời nào.
"Cữu cữu, không bằng đêm nay ta liền xuất phát đi Tín Dương" Nhiếp Ngật đề nghị
Lúc này Khánh Nguyên đế mới cười rộ lên, đôi mắt phượng lại rét lạnh, nói: "Không cần, đám người ngu xuẩn, còn chưa đáng để ngươi đi, trẫm phái người khác đi là được rồi." Dứt lời, lại cười lạnh một tiếng, "Thật là có tiền đồ, đám người Nam Cương cũng dám tìm đến hợp tác, vậy chẳng phải về sau đám người Bắc mọi rợ đó cũng đều dám hợp tác."
Nhiếp Ngật rũ xuống mắt, làm như không có nghe được lời này.
Khánh Nguyên đế cho bọn họ đi xuống nghỉ ngơi, cho gọi người phụ trách an toàn lần đi săn mùa thu này cùng vài vị đại thần và tướng quân lên tới.
Sau khi Vinh Thân Vương cùng Nhiếp Ngật rời khỏi hoàng trướng, Vinh Thân Vương nhịn không được lau mồ hôi.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, ánh mặt trời kia cũng không chói mắt nhưng lại làm người ta không mở được đôi mắt. Vinh Thân Vương chớp đôi mắt một hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn về phía Nhiếp Ngật, chỉ thấy hoàng hôn mùa thu nhàn nhạt chiếu vào trên sườn mặt hắn, tuy rằng bôn ba một ngày, hắn thoạt nhìn tinh thần vẫn rất tốt như cũ, hai mắt trầm tĩnh có thần, gương mặt kia đẹp đến độ ngay cả nam nhân nhìn thấy đều có chút thất thần.
Vinh Thân Vương cảm thấy mình thật sự già rồi, so không được với người trẻ tuổi.
"Thế Cẩn." Vinh Thân Vương cùng hắn đi trong doanh địa, chung quanh là thị vệ đi tuần, hắn hạ giọng, nhỏ giọng hỏi: "Người kia...... Còn sống?"
Nhiếp Ngật như nghe không hiểu lời hắn nói, mặt không biểu tình nói: "Cửu cửu nói cái gì, ta không hiểu."
Vinh Thân Vương hắc một tiếng, nếu ngươi không hiểu, khắp thiên hạ này đã không có người hiểu nữa rồi. Đừng tưởng rằng hắn không biết mấy năm nay Nhiếp Ngật thường xuyên ra kinh đi đâu, tuy không biết hắn ngầm đi làm cái gì, nhưng dù sao cũng chỉ là phụng hoàng mệnh đi làm chút chuyện gì đó thôi.
Vinh Thân Vương thấy hắn giả ngu, cũng không giận, sau khi khẳng định suy đoán trong lòng, hắn đột nhiên nói: "Thế Cẩn, Ngu Tòng Tín này thế nào?"
Nhiếp Ngật rốt cuộc quay đầu nhìn hắn, trên mặt có vài phần kinh ngạc.
Vinh Thân Vương lúc này tựa như một con cáo già, trong tay vê hai quả dại lúc trước tùy tay hái ở trong rừng, nói: "Ngu Tam Lang này là huynh đệ nhà ngoại thế tử phu nhân, ta biết ngươi cố ý dìu dắt hắn."
Nhiếp Ngật ừ một tiếng, thần sắc thẳng thắng, không có phủ nhận.
Cho dù hắn lấy quyền thế mưu tính, giúp đỡ dìu dắt biểu ca biểu đệ nhà ngoại của thê tử thì như thế nào, hắn muốn làm thì làm thôi
"Bổn vương cũng cảm thấy Ngu Tam Lang này không tồi." Vinh Thân Vương cẩn trọng nói: "Tuy rằng hơi lớn tuổi, tâm nhãn hơi nhiều...... Nhưng thật ra chiêu hắn làm con rể cũng không tệ"
Bước chân Nhiếp Ngật dừng lại, không ngờ Vinh Thân Vương là có ý tứ này, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ngu gia gia phong trong sạch ngay thẳng, Ngu lão phu nhân là người có kiến thức, đối với các tức phụ phía dưới thập phần yêu quý, mấy phòng huynh đệ Ngu gia hòa thuận, xác thật là người con rể thích hợp được chọn."
Vinh Thân Vương đã sớm điều tra rõ ràng hoàn cảnh Ngu gia, biết Ngu gia rất không tồi, chỉ là dòng dõi kém một ít, nhưng hiện tại nghe được hắn nói như vậy, trong lòng vẫn không thoải mái, hận không thể tìm được điểm nào không tốt trên người Ngu Tòng Tín để trong lòng cân bằng lại một ít.
Vinh Thân Vương cùng hắn nói vài câu, liền bước chân nặng nề rời đi
Nhiếp Ngật cũng không quản hắn, trong lòng đang tính toán cân nhắc khả năng Ngu Tòng Tín cưới An Dương quận chúa
Ngu Tòng Tín có mưu kế có nghị lực, hiện giờ lại được mình giúp đỡ, khởi điểm tuy rằng thấp, nhưng muốn tiếp tục đi lên trên thật sự rất đơn giản, hơn nữa Ngu gia gia phong rất tốt, xác thật là người con rể khó có được. Bất quá người rất tinh mắt không chỉ có một mình Vinh Thân Vương mà còn có rất nhiều người tinh mắt khác, chỉ là Ngu lão phu nhân không có đồng ý thôi.
Việc này còn phải xem thái độ Ngu Tòng Tín nữa, bằng không Vinh Thân Vương muốn gả khuê nữ qua, Ngu Tòng Tín cũng có biện pháp từ chối
Nghĩ đến đây, Nhiếp Ngật cũng không lại quản nữa, trực tiếp trở về nghỉ ngơi
Hôm nay Hoắc Thù ngoại trừ ngồi chơi ở chỗ Hoàng Hậu, buổi chiều vẫn luôn ở trong lều đánh bài nói chuyện cùng hai nha hoàn, nhìn thấy Nhiếp Ngật trở về, vô cùng kinh hỉ, lập tức nhảy xuống giường, đi qua đón hắn.
"Hôm nay sao trở về sớm vậy? Việc điều tra đến đâu rồi? Có manh mối gì không?" Hoắc Thù vừa giặt khăn cho hắn rửa mặt vừa hỏi, không để nha hoàn lại đây hầu hạ.
Nhiếp Ngật sau khi rửa mặt xong, nhúng bàn tay vào thau đồng rửa tay, sau đó nhéo tay nàng nói: "Có chút manh mối, nhưng mà có dính dáng đến ngoại tộc nên Hoàng Thượng vô cùng tức giận"
Hoắc Thù lắp bắp kinh hãi, sau đó lại bị hắn xoa bóp tay, liền không hỏi nữa, cho người dọn cơm
Thời điểm nghỉ ngơi buổi tối, Nhiếp Ngật nhớ tới ý Vinh Thân Vương nói tới hôm nay, liền kể việc này cho nàng biết
Hoắc Thù trừng thật to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tam biểu ca và An Dương? Cái này...... Vinh Thân Vương phi sẽ không đáp ứng chứ?" Nàng biết Vinh Thân Vương phi có bao nhiêu kỳ vọng đối với con rể, bằng không đã sớm định thân cho An Dương quận chúa, vì sao đột nhiên lại nhìn trúng tam biểu ca của nàng?
Tuy nói việc hôn sự của tam biểu ca phát sinh chuyện như vậy, nhưng Hoắc Thù cũng không lo lắng cho hắn. Trong lòng nàng, bộ dáng tam biểu ca tốt, gia thế tốt, lại giữ mình trong sạch, chỉ cần hắn muốn, còn không có cô nương nào muốn gả cho hắn sao? Cho nên đối với hôn sự của hắn, nàng một chút cũng không lo lắng, dù sao bà ngoại nàng rất tinh mắt, chắc chắn sẽ chọn một cô nương tốt cho tam biểu ca
Chính là trước nay nàng không nghĩ tới khả năng An Dương quận chúa cùng tam biểu ca thành thân
"Vinh Thân Vương xưa nay kính trọng Vương phi, nếu hôm nay hắn nhắc tới, hẳn là ý Vinh Thân Vương phi." Nhiếp Ngật nói.
Nghe được lời này, Hoắc Thù mới bắt đầu đem hai người trước nay không có liên quan gì kết nối lại với nhau, chóng cằm nói: "Trước nay ta không nghĩ bọn họ sẽ có khả năng, cũng do thân phận An Dương cao quý, ta thấy người được Vinh Thân Vương phi chọn làm con rể đều là đích trưởng tôn trưởng tử con chính thê công hầu phủ, tam biểu ca tuy rằng tốt nhưng lại không phải đích trưởng tử đại phòng, về sau phân gia, hắn tuy là trưởng tử nhị phòng nhưng không được nhiều hơn so với đại phòng"
Nhiếp Ngật kéo nàng vào trong lòng ngực, hôn hôn mặt nàng, cười nói: "Nói chuyện này còn quá sớm, chưa kể Vinh Thân Vương phi quyết định được hay không được thì vẫn còn có bà ngoại nàng, bà là người hiểu lý lẽ, nếu bà cảm thấy không ổn, việc này cũng không tiếp tục được"
Hoắc Thù cảm thấy hắn nói rất đúng, hiện tại nghĩ nhiều xác thật còn sớm.
Bất quá chờ sau khi nàng ngủ một đêm tỉnh lại, nàng lại tiếp tục cân nhắc khả năng An Dương quận chúa cùng tam biểu ca, cân nhắc đến cuối cùng cũng không cân nhắc ra cái gì, thích hợp hay không, còn phải xem ý kiến đương sự nữa. Tựa như lúc trước nàng cảm thấy Nhiếp Ngật tốt, nhưng nếu Nhiếp Ngật không ý tứ này, chẳng lẽ nàng còn có thể mạnh bạo tiến tới?
Vì thế, Hoắc Thù thực sảng khoái mà ném việc này ra sau đầu, đi theo đoàn người hồi kinh.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Lần đi săn này, Hoàng Hậu chấn kinh, đám người Tứ công chúa bị thương, cuối cùng kết quả tra được chỉ nói là ngoài ý muốn, trong đó có mấy quan viên cùng người phụ trách bị cách chức để kết thúc sự việc
Trên đường trở về, Hoắc Thù được Hoàng Hậu gọi vào xe ngựa ngồi cùng nàng.
An Dương quận chúa cũng muốn kêu Hoắc Thù qua đây, nhưng nàng bị mẫu thân giữ bên người nghe mẫu thân nói lý lẽ một chút, cũng không biết nghe vào được bao nhiêu
Vinh Thân Vương phi thấy nàng thất thần, cũng không để ý, tiếp tục dùng âm thanh vững vàng oanh tạc nữ nhi.
Khi tạm dừng chân nghỉ ngơi, Vinh Thân Vương riêng lại đây, nói muốn dẫn Vương phi xuống thư giãn gân cốt một chút
Lúc này, Nhiếp Ngật mang Ngu Tòng Tín đi qua, nhìn thấy bọn họ, vội vàng hành lễ.
Vinh Thân Vương ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Ngu Tòng Tín nói: "Vị này chính là Ngu Tam công tử đúng không? Hôm trước cũng nhờ ngươi mà tiểu nữ mới bình yên vô hiểm, quả nhiên là anh tài thiếu niên......" Liên tiếp khích lệ.
Thần sắc Nhiếp Ngật chưa đổi, trên mặt Ngu Tòng Tín mang theo nụ cười ôn hòa, trong lòng lại có vài phần quái dị.
Vinh Thân Vương phi mỉm cười đứng bên cạnh trượng phu, cẩn thận đánh giá người thanh niên này, đột nhiên phát hiện hắn như lơ đãng nhìn về nơi này một cái, sau đó lại thủ lễ dời ánh mắt, trong lòng khẽ động
Chờ sau khi trở lại xe ngựa, Vinh Thân Vương liền căm giận nói: "Bộ dạng nhìn không ra làm sao, chỗ nào so được với bổn vương? Vương phi, người này cũng như vậy thôi, hắn làm sao xứng đôi được với Tú Tú của chúng ta?" Trong lòng vẫn khó chịu, luyến tiếc gả nữ nhi ra ngoài như cũ
Vinh Thân Vương phi không nói chuyện, cân nhắc ánh mắt lúc đó của Ngu Tòng Tín, sau một lúc lâu mới thở dài, hiểu được người thanh niên này đã thông minh mà đoán ra cái gì rồi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***