Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên nghe tin tức thế này, Hoắc Thù vẫn có chút ngơ ngẩn như cũ
Thấy nàng ngơ ngẩn ngồi ở chỗ đó, nha hoàn Ngải Thảo không khỏi có chút lo lắng.
Trong lòng các nàng, Tĩnh An Hầu phủ đối với tiểu thư nhà các nàng chỉ có ơn sinh không có ơn dưỡng, hơn nữa Hoắc lão phu nhân biểu hiện ra ngoài rõ ràng không thích Hoắc Thù, năm lần bảy lượt lộ ra ác ý, trong lòng bọn nha hoàn cũng không phải không tức giận, nhưng bởi vì đối phương là trưởng bối, khó mà nói được cái gì.
Hoắc lão phu nhân cho dù không phải, bà cũng là tổ mẫu, mặc kệ làm cái gì, làm vãn bối chỉ có thể kính chịu, bằng không chính là bất hiếu.
"Cô nương, người đừng thương tâm, người già rồi, sẽ luôn có một ngày như vậy" Ổ ma ma an ủi nói.
Hoắc Thù phục hồi lại tinh thần, cười cười, "Ta không thương tâm." Nàng xác thật không thương tâm, rốt cuộc thời gian nàng ở cùng vị tổ mẫu kia quá ít, ít đến mức không làm nàng sinh ra cảm tình gì với bà ấy, tuy rằng nói như vậy có chút bất hiếu, nhưng lại là sự thật.
Trừ cái này ra, tổ mẫu rất chán ghét nàng, vài lần đều lộ ra ác ý không hề che giấu, bị người ta chán ghét như thế, Hoắc Thù cũng không có cách thật sự xem bà như người chí thân, chỉ kính trọng mà xa cách, không thấy mặt lẫn nhau, đều bình an không có việc gì.
Ổ ma ma thấy thế, cũng không lại khuyên nàng, cùng Ngải Thảo vội vàng thay cho nàng y phục mộc mạc
Còn về đồ tang, bởi vì bên kia truyền tin tức đến quá mức đột ngột, vẫn chưa kịp làm, đành phải mặc y phục mộc mạc trước, chờ đêm nay nói phòng châm tuyến đẩy nhanh tốc độ làm ra tới, ngày mai lại mặc
Tiếp theo, sau khi cho người đi báo cáo Nhiếp lão phu nhân, Hoắc Thù liền ngồi xe ngựa về Tĩnh An Hầu phủ.
Khi xe ngựa đến Tĩnh An Hầu phủ, trước cửa Tĩnh An Hầu phủ đã treo cờ trắng
Cùng Hoắc Thù trở về còn có các cô nương Hoắc gia đã gả ở trong kinh thành, trong đó có đại cô mẫu Hoắc Như đã gả đến Xương Bình đại trưởng công chúa phủ, có tam cô mẫu Hoắc Bình vẫn chưa rời kinh, còn có đám người Hoắc Uyển
Nhận được tin tức lão phu nhân chết bệnh, mọi người đều lục tục trở về.
Hoắc Bình cùng Hoắc Uyển ở nơi cách Tĩnh An Hầu phủ tương đối gần, các nàng đã đến sớm một bước, Hoắc Như cùng Hoắc Thù đến hơi muộn một ít, xe ngựa hai phủ cơ hồ là nối đuôi nhau cùng vào phủ.
Hoắc Thù vừa mới xuống xe ngựa, liền nhìn thấy đại cô mẫu Hoắc Như hư nhuyễn được hai nhi tử đỡ xuống xe ngựa, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi đến linh đường
Khắp nơi trong Tĩnh An Hầu phủ đều là tiếng khóc, trong ngày xuân tươi đẹp, bởi vì tang sự mà toàn bộ Tĩnh An Hầu phủ thê lương trầm trọng
Tĩnh An Hầu phu nhân một thân đồ tang, bận rộn lo lắng tang sự của Hoắc lão phu nhân, thần sắc thoạt nhìn có chút mỏi mệt, vội đến chân không chạm đất, thấy Hoắc Như xuất giá trở về, liền qua đón, cùng nhau tiến vào linh đường.
Một đám con cháu Hoắc gia quỳ gối tại linh đường khóc đến bi bi thương thương.
Hoắc Thù giương mắt nhìn lại, thấy linh đường đã quỳ đầy người, con cháu Tĩnh An Hầu phủ đều ở đây, còn có các cô nãi nãi gấp rút trở về khóc tang. Tĩnh An Hầu cùng Hoắc ngũ lão gia quỳ gối phía trước, đau lòng khóc thành tiếng, hai tỷ muội Hoắc Như cùng Hoắc Bình nằm trước quan tài lão phu nhân, gào khóc không ngừng
Nàng yên lặng đi đến vị trí bên cạnh Hoắc Uyển, quỳ gối trên đệm hương bồ nha hoàn mang qua, dùng khăn dính qua nước gừng chấm chấm lên mắt bắt đầu khóc tang.
Khóc một lát, Hoắc Thù nghe được âm thanh, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy người Thẩm gia tới, còn có Cát Linh vác bụng to được Thẩm Bân đỡ tiến vào.
Lúc sinh thời, Hoắc lão phu nhân vô cùng yêu thương cháu gái ngoại Cát Linh này, hơn nữa sau đó Cát Linh gả về nhà mẹ đẻ của bà, lão phu nhân càng để ý nàng nhiều hơn
Cho nên, khi biết bà ngoại bệnh mất, Cát Linh cho dù đang mang thai nhưng vẫn lại đây.
Sắc mặt Cát Linh có chút không tốt lắm, da hiện ra màu sắc ảm đạm, thai này mang cũng tương đối không tốt.
Vĩnh Bình hầu phu nhân cùng Thẩm Bân thường xuyên liếc nhìn nàng một cái, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, may mắn Tĩnh An Hầu phu nhân đã sớm có chuẩn bị, chỉ để nàng khóc tượng trưng một lát, sau khi đốt nhang, liền an bài cho nàng đi xuống nghỉ ngơi
Hoắc Thù quỳ khóc một lát, cảm thấy có chút không thoải mái, liền đứng lên.
Hành động này của nàng, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến cho một ít người ở linh đường chú ý.
"Ngươi làm cái gì?" Hoắc Như không vui hỏi, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, ánh mắt nhìn Hoắc Thù như muốn ăn thịt người
Hai nhi tử của Hoắc Như biết hôm nay vì bà ngoại chết bệnh nên trong lòng mẫu thân thương tâm quá độ, một chút việc nhỏ cũng có thể khiến cho nàng phẫn nộ, Hoắc Thù làm cháu gái, loại hành vi đứng dậy thẳng này nhìn thật sự bất hiếu, cho nên Hoắc Như vừa thấy liền nhịn không được phát hỏa, trực tiếp lên tiếng khiển trách
Chỉ là, hiện tại Hoắc Thù không chỉ là cháu gái Hoắc gia mà còn là Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, xưa đâu bằng nay, cho dù nàng có không đúng, mẫu thân cũng không nên khiển trách nàng trước mặt mọi người như vậy
Ngay lập tức, trưởng tử Doãn Trí của Hoắc Như vội đỡ mẫu thân, nói: "Nương, có lẽ là thân thể Thất biểu muội không khoẻ, không phải cố ý."
Doãn Trang cũng âm thầm kéo ống tay áo mẫu thân, lo lắng nàng vì phẫn nộ mà làm ra chuyện gì, đến lúc đó Nhiếp Ngật sinh khí thì thật không tốt.
Lúc nãy tuy linh đường đầy tiếng khóc nhưng cũng không tính quá ầm ĩ, âm thanh khiển trách của Hoắc Như tại loại thời điểm này, bén nhọn chói tai, làm cho toàn bộ người ở linh đường đều nghe thấy, khiến cho mọi người đang đắm chìm trong bi thương đều bị hấp dẫn, chuyển ánh mắt qua đây, tính cả Hoắc Diệu đang khóc đến sắp ngất đi cũng ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Hoắc Thù đang đứng lên, nàng cắn cắn môi.
"Bụng ta không thoải mái." Hoắc Thù ôm bụng, cau mày nói.
Đôi mắt Hoắc Như hàm chứa nước mắt, vẻ mặt có bi thống, cười lạnh nói, "Tang lễ trưởng bối, cho dù ngươi có không thoải mái, cũng phải nhịn!"
"Nương!"
"Đại tỷ!"
Tĩnh An Hầu cùng hai huynh đệ Doãn gia đều nhịn không được lên tiếng.
Hoắc ngũ lão gia khóc đến mặt đầy nước mắt, nhưng lúc này cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy, vội nói: "Nếu Thù nhi không thoải mái, mau đi nghỉ ngơi, để đại phu trong phủ đến nhìn xem."
Nói xong, liền phân phó người đưa nàng đi Điệp Thúy Viện nghỉ ngơi
"Ngũ đệ!"
"Ngũ ca!"
Hoắc Như cùng Hoắc Bình đều nhịn không được trừng mắt nhìn, bởi vì mẫu thân chết bệnh, lúc này trong lòng hai tỷ muội đều thương tâm khổ sở, nhìn thấy Hoắc Thù dám bất hiếu như thế, lòng các nàng tự nhiên khó chịu.
Càng khó chịu chính là, đệ đệ không đàng hoàng này, đến khi nào rồi mà chỉ lo cho nữ nhi, không màng đến tang lễ của mẫu thân
Hoắc ngũ lão gia không để ý đến các nàng, cho người đỡ Hoắc Thù đi xuống.
Sắc mặt hai tỷ muội đều không tốt, nhịn không được nhìn về phía huynh trưởng Tĩnh An Hầu, lại thấy hắn cái gì cũng không nói, làm như thầm tán đồng an bài của Hoắc ngũ lão gia
Hai tỷ muội thấy thế, trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống, tiếp tục khóc tang.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù được bọn nha hoàn đỡ đến Điệp Thúy Viện, đại phu đã nhanh chóng được người mời đi theo.
Đại phu là do Tĩnh An Hầu phủ nuôi trong phủ, cho nên tốc độ mời tới tương đối mau.
Cùng Hoắc Thù đến đây có Ngải Thảo, Anh Thảo, Ổ ma ma đều có chút khẩn trương vây quanh bên cạnh, nhìn chằm chằm đại phu, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng, vì sao đang khỏe mạnh thì tự nhiên bụng lại không thoải mái vậy? Chẳng lẽ ăn gì hỏng bụng? Nhưng các nàng ngó trái ngó phải, thấy cô nương nhà mình màu da hồng nhuận, ngoại trừ nhăn mày cũng không nhìn thấy có chỗ nào không thoải mái a.
Ổ ma ma thậm chí có chút hoài nghi, có phải tiểu thư không muốn khóc tang cho Hoắc lão phu nhân nên giả bộ hay không
Bất quá Ổ ma ma thực nhanh liền bỏ qua loại hoài nghi này, từ lúc Hoắc Thù được ôm đến Ngu gia, nàng đã đi theo bên cạnh chăm sóc tiểu thư, cô nương nhà nàng là loại người gì, nàng rõ ràng hơn ai hết, biết được cho dù nàng không có cảm tình đối với tổ mẫu Hoắc lão phu nhân này, nhưng cũng sẽ không cố ý làm ra cử chỉ bất hiếu như giả trang bị bệnh ở linh đường, có lẽ thân thể thật sự không thoải mái.
Nghĩ đến đây, Ổ ma ma càng thêm lo lắng
Đại phu biết thân phận Hoắc Thù, vị này chính là Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, không được qua loa, cho nên thời điểm xem mạch cũng rất dụng tâm.
Bắt xong mạch, đại phu nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt vui mừng nói: "Chúc mừng thế tử phu nhân, người đây là hỉ mạch, có khoảng trên dưới một tháng." Chờ khi nói xong lời này, đột nhiên nghĩ đến trong phủ hiện tại đang có tang sự, không phải thời điểm cao hứng, nhanh chóng thu hồi vui mừng trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh.
Hoắc Thù cao hứng hỏi: "Thật sự, xác định chứ?"
Đại phu thực khẳng định gật đầu, "Thế tử phu nhân yên tâm, lão phu xác thật bắt được hỉ mạch."
Ổ ma ma cùng Ngải Thảo đột nhiên nghe được tin tức như thế cũng không dám tin tưởng, trong lúc nhất thời đều bị này tin tức làm cho mơ hồ, kinh hỉ quá mức, thiếu chút nữa quên thưởng cho đại phu, vẫn là Ổ ma ma phản ứng nhanh, vụng về lấy tiền trong túi ra thưởng đại phu.
Cao hứng qua đi, Ổ ma ma lại hỏi: "Vừa nãy phu nhân chúng ta ở linh đường khóc tang lão phu nhân, lại không ngờ cảm thấy thân thể có chút không khoẻ, lúc ấy cũng không biết là đã hoài thai, vậy có trở ngại gì không?"
Đại phu nhìn thoáng qua Hoắc Thù sắc mặt hồng nhuận, nhìn thấy không có việc gì, nhưng trong lòng kỳ thật cũng có chút không chắc, không dám khẳng định. Rốt cuộc vị này chính là Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân, lúc nãy lại khóc tang ở linh đường, khi hắn được người mời đi theo chỉ nói là thân thể không khoẻ.
Đại phu lại lập tức bắt mạch, cân nhắc nói, "Có lẽ do vừa nãy mệt, chỉ cần nghỉ ngơi một lát liền khỏe thôi, không đáng lo." Vì đảm bảo cho ý kiến của mình, đại phu lại kiến nghị mời thái y lại đây xem một cái.
"Tiểu thư, thật đúng là tốt quá rồi" Ngải Thảo cùng Anh Thảo vây quanh nàng, cao hứng mà nói: "Nếu thế tử biết tin tức này, chắc chắn rất cao hứng."
Sau khi Ổ ma ma tự mình tiễn đại phu đi, nghe được hai nha hoàn nói, thần sắc hơi lóe, nghĩ đến chuyện ở linh đường hồi nãy, mặt lại trầm xuống
Vừa rồi thái độ của hai cô nãi nãi kia kỳ thật cũng không có gì sai, Hoắc lão phu nhân chết bệnh, các nàng làm nữ nhi thương tâm cũng có thể lý giải được, nhưng thái độ hùng hổ doạ người kia, thực sự làm người chán ghét. Trước công chúng, khiển trách một vãn bối như vậy, chẳng lẽ muốn làm cho người khác đều cảm thấy Hoắc Thù bất hiếu?
Bởi vì nguyên nhân Ngu gia, Ổ ma ma chưa bao giờ thích người Hoắc gia, chuyện ngày hôm nay càng làm cho nàng không vui.
Lập tức, Ổ ma ma kêu Ngải Thảo tự mình đi phòng bếp lấy chút dụng cụ nấu nước lại đây, hơn nữa không cần gạt người, cần làm cao điệu như thế nào thì cứ làm. Sau đó khi Hoắc ngũ lão gia cho người lại đây dò hỏi, trực tiếp mang chuyện Hoắc Thù có thai nói ra
Rất nhanh, người ở linh đường đều biết tin tức Hoắc Thù có thai
Mọi người nghe tin tức này, liền hiểu vì sao lúc trước Hoắc Thù không khoẻ, có thể là do mang thai, thần sắc hai tỷ muội Hoắc Như cũng có chút cứng đờ.
Hoắc ngũ lão gia tuy rằng cao hứng bởi vì nữ nhi có thai, nhưng hiện tại đang là tang lễ lão phu nhân, hắn cũng đi không được, chỉ có thể kiềm chế, cho người chăm sóc nàng cẩn thận
Sau khi rốt cuộc biết mình có bảo bảo, Hoắc Thù tự nhiên không lại đến linh đường khóc tang, yên tâm thoải mái mà nghỉ ở Điệp Thúy Viện.
Loại thời điểm này, cũng không có ai không biết điều cưỡng cầu nàng tiếp tục trở về khóc tang, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, Hoắc Thù đã là con dâu Nhiếp gia, mang trong bụng chính là cốt nhục Nhiếp gia, tất nhiên phải lấy hài tử làm trọng, nàng không đi khóc tang, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, giống như Cát Linh
"Tiểu thư, thật sự không có việc gì sao? Còn khó chịu không?" Anh Thảo lo lắng hỏi, sợ nàng cố gắng chống đỡ
Hoắc Thù nhận nước Ổ ma ma vừa nấu uống một ngụm, cười nói: "Thật sự không có việc gì, ngươi yên tâm đi, ta lúc nãy chỉ mơ hồ cảm thấy có chút khó chịu, bụng ngầm có chút khác thường, sợ có gì ngoài ý muốn nên mới đứng dậy, nào biết thật sự có bảo bảo." Nói tới đây, nàng vui rạo rực cười rộ lên, vuốt cái bụng bằng phẳng, thật sự tưởng tượng không ra bên trong bụng lại có bảo bảo.
Trực giác của Hoắc Xu luôn luôn thực chuẩn xác, lúc ấy nàng cảm thấy không thoải mái, cho nên cũng không ép buộc mình chịu đựng tiếp tục khóc, cho nên mới sẽ đứng lên chuẩn bị đi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ổ ma ma thấy bộ dạng nàng vô ưu vô lự, trong lòng nhịn không được thở dài, vừa cao hứng nàng phản ứng nhanh, không có hành hạ hài tử trong bụng, lại có chút tự trách người hầu các nàng phản ứng quá chậm chạp
Hoắc Thù uống xong nước, liếm liếm khóe miệng, đáng thương vô cùng nhìn Ổ ma ma nói: "Ma ma, ta đã đói bụng."
Ổ ma ma hòa ái nói: "Tiểu thư chờ một chút, nô tỳ đã cho Ngải Thảo đến phòng bếp lấy cho người chút điểm tâm lót bụng, lát nữa hồi phủ thì tốt rồi."
Hoắc Thù cũng biết cái lý này nên không có cưỡng cầu.
Ngải Thảo thực nhanh liền bưng một mâm điểm tâm trở về, cùng nàng về còn có Cát Linh được nha hoàn đỡ đi vào
Cát Linh sau khi gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ, vào năm trước khám ra được đã hoài thai, hiện giờ bụng đã có bốn tháng. Nhưng thai này của nàng mang không dễ, ốm nghén nghiêm trọng, ăn không vô, ngủ không an ổn, gầy đến mức rất đáng thương, người vốn như tiên tử, hiện giờ lại không khác lắm so với các phụ nhân tầm thường khác, trên mặt thậm chí còn mọc lấm tấm mụn do mang thai, không giống như bộ dáng tiên tử thanh đạm trước kia
Cát Linh ngồi vào một đệm mềm đặt trên ghế thái sư sơn đen đối diện Hoắc Thù, cầm nước chanh nha hoàn đưa qua nhấp một ngụm, nhìn về phía Hoắc Thù, nhàn nhạt nói: "Nghe nói Thù biểu muội có hỉ, thật là chúc mừng."
Hoắc Thù nhìn nàng nói một tiếng cảm ơn, liền cầm lấy một khối bánh khoai lang tím lên gặm, ăn đến vẻ mặt vui sướng.
Cát Linh vốn ốm nghén nghiêm trọng, ăn không vô, cho dù nhìn thấy người ăn cái gì cũng cảm thấy ghê tởm, thấy nàng ăn đến thơm ngọt, nhịn không được che khăn lại liền nôn một tiếng.
Sắc mặt Ổ ma ma cùng Ngải Thảo tức khắc liền xụ xuống
Ngươi muốn phun thì đi ra ngoài phun, đối với một thai phụ phun làm cái gì? Biết rõ mình hiện tại thai nghén không tốt, còn muốn chạy tới đây, không phải là hành hạ người sao?
Lo lắng thái độ Cát Linh làm cho Hoắc Thù cũng ốm nghén, Ổ ma ma cùng Ngải Thảo đều lo lắng mà nhìn.
Ai ngờ Hoắc thất cô nương mới biết mình có thai nhìn chằm chằm bộ dạng Cát Linh nôn nghén, vẫn ăn đến thơm ngọt như cũ, thậm chí còn cắn một miếng bánh khoai lang tím hỏi: "Linh biểu tỷ, tỷ ăn không? Ăn rất ngon, vừa thơm vừa mềm, ngọt mà không ngấy, tựa như thấm cả ruột gan......"
Cát Linh trả lời là "Nôn" một tiếng, được nha hoàn đỡ ra bên ngoài, nôn đến kinh thiên động địa.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***