Đảo mắt liền đến tháng tư, cũng tới ngày Vinh Thân Vương phủ An Dương quận chúa xuất giá.
Ngày thêm trang của An Dương quận chúa, Hoắc Thù mang bụng đi qua.
Hoắc Thù hiện giờ mang thai mới hai tháng, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon không nói, thậm chí một chút ốm nghén của thai phụ cũng không có, ngay cả bụng vẫn bình thường, nhìn không ra điểm khác thường, mặc vào y phục rộng thùng thình tú nương phòng châm tuyến làm riêng, bụng càng được giấu kín, càng không nhìn ra được gì
Nếu không có thái y khẳng định chắc chắn mạch kia của nàng là hoạt mạch, thì sẽ làm cho người khác đều cho rằng nàng kỳ thật không hoài thai
Hoắc Thù cũng tự cảm giác mình rất tốt, cho nên đến ngày An Dương quận chúa thêm trang, nàng cũng muốn đi thêm trang cho nàng ấy. Vì Hoắc Thù cứ luôn mãi yêu cầu, hơn nữa có thái y bảo đảm, Nhiếp Ngật mới đồng ý để nàng đến Vinh Thân Vương phủ, nhưng mà hắn tự đưa nàng qua đó.
An Dương quận chúa mặc một bộ y phục màu tím nhạt thêu hoa lan màu phấn hồng nơi cổ áo ngồi ở trong phòng, mi như trăng non, hai mắt long lanh, ngượng ngùng nghe động tĩnh bên ngoài, khi nhìn thấy Hoắc Thù vậy mà lại đây thêm trang cho nàng, trong lòng thập phần cảm động.
"Thai của ngươi chưa ổn đâu, đến đây làm gì chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?" An Dương quận chúa vừa kêu người nhanh chóng mang ghế dựa lên cho nàng vừa hỏi, lo lắng nàng xảy ra cái gì.
Hoắc Thù lại không thèm để ý, cười nói: "Ngươi đừng khẩn trương, ta không có sao, thân mình còn rất khỏe, huống hồ chi cứ bước ra cửa không có xe ngựa cũng có kiệu, đi cũng không cần tự mình đi, còn có thể có chuyện gì chứ. Đúng rồi, ngày mai ngươi xuất giá ta sẽ không qua đây, ta trực tiếp đến tướng quân phủ với bà ngoại, đến lúc đó lại đi tân phòng nhìn ngươi."
An Dương quận chúa xấu hổ đến toàn mặt đỏ bừng, khóe miệng chúm chím, nhịn không được nói: "Tố Tố, ta...... Ta có chút khẩn trương, trước đây ngươi xuất giá cũng là như thế này sao?"
Hoắc Thù suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Không có, một chút khẩn trương ta cũng không có, thậm chí còn ước gì trời nhanh nhanh sáng, tốt nhất là có thể lập tức lên kiệu hoa là có thể nhìn thấy Thế Cẩn." Nghĩ đến tâm tình mình khi đó ước gì nhanh gả ra ngoài để rời khỏi cái nơi Tĩnh An Hầu phủ mà nàng bắt buộc phải gọi là nhà kia, Hoắc Thù cũng nhịn không được bật cười.
Nàng chỉ cần nghĩ đến sau khi thành thân, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Nhiếp Ngật, liền ước gì mau mau gả qua nên làm gì có chuyện không nỡ?
An Dương quận chúa: "......"
An Dương quận chúa cảm thấy mình thật ngốc, vấn đề này mà lại đi hỏi nàng, rốt cuộc tình huống của Hoắc Thù cũng đâu có giống mình. Nhưng mà có thể tưởng tượng được, lúc ấy nha hoàn ma ma hầu hạ bên cạnh Hoắc Thù nhìn thấy bộ dáng này của nàng thì có bao nhiêu hỏng mất, loại tình huống như mình đây mới gọi là bình thường.
Nghĩ đến đây, An Dương quận chúa cũng nhịn không được phụt cười ra một tiếng.
Nàng quen biết Hoắc Thù lâu như vậy, còn chưa có thấy nàng khẩn trương vì chuyện gì, bộ dạng ngày thường vẫn là cười khanh khách, không biết có bao nhiêu vui vẻ, người nói chuyện với nàng, tâm tình đều tốt hơn rất nhiều.
Cười xong, An Dương quận chúa đang khẩn trương thì vẫn tiếp tục khẩn trương, chờ sau khi khách đến thêm trang đều đã rời đi, nàng ngồi trong khuê phòng của mình, có chút không nỡ nhìn nơi mình đã sống mười mấy năm, nhịn không được thở dài.
Tuy rằng lòng nàng tràn đầy vui mừng đối với việc gả chồng, thậm chí còn rất chờ mong những ngày sau này ở bên Ngu Tòng Tín
Như sau khi thực sự gả chồng, phải rời khỏi cái nhà này, trong lòng vẫn không nỡ
Bữa tối khi người một nhà ngồi ăn cơm cùng nhau
Vinh Thân Vương hôm nay đặc biệt trầm mặc, Vinh Thân Vương thế tử Chu Hỗn cũng giống phụ thân, chỉ có Vinh Thân Vương phi vẫn bình tĩnh như cũ, không khác bình thường lắm, bất quá nhìn nàng khó có khi phá vỡ quy củ ăn không nói mà vừa lải nhải cùng khuê nữ vừa gắp đồ ăn thêm cơm cho khuê nữ, mới biết kỳ thật nàng cũng không nỡ
An Dương quận chúa thấy mẫu phi nàng khó có lúc lộ vẻ thất thố như thế này, trong lòng thương cảm rất nhiều, thực nhanh chóng ăn sạch thức ăn mẫu phi gắp cho nàng, tựa như một nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời
Vinh Thân Vương thấy thế, vội lấy đũa chung gấp thêm đồ ăn cho nữ nhi
An Dương quận chúa tiếp tục cố gắng ăn, ngay cả đệ đệ cũng gắp cho nàng
Vẫn là Vinh Thân Vương phi nhìn không nổi, ngăn cản hành động của khuê nữ ngốc: "Được rồi, cẩn thận căng hư bụng, ngày mai không có cách nào ra cửa được"
"Không ra khỏi cửa mới tốt, khuê nữ ta không gả cho......" Vinh Thân Vương nói thầm, rốt cuộc không dám lại gắp cho nữ nhi.
Vinh Thân Vương phi làm như không nghe hắn nói, toàn gia sau khi dùng xong cơm, ngồi cùng nhau uống trà nói chuyện, đều là phu thê Vinh Thân Vương dặn dò nữ nhi, Chu Hỗn ngồi ở một bên không chen vào được lời nào
An Dương quận chúa ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe cha mẹ dạy dỗ.
Trời tối rồi, An Dương quận chúa mới từ biệt cha mẹ, về lại viện mình rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi
Ai ngờ đang sắp sửa nằm xuống, liền nghe nói mẫu phi nàng tới, đi theo bên cạnh mẫu phi còn có nha hoàn giữ trong tay một tráp gỗ nam điêu khắc hoa mẫu đơn
"Mẫu phi, làm sao vậy, còn có việc gì sao?" An Dương quận chúa vội ngồi dậy.
Vinh Thân Vương phi thấy nàng từ trên giường bò dậy, ngồi vào mép giường, duỗi tay sửa sửa tóc cho nàng, nói: "Đây là cho đồ cho con áp đáy hòm."
An Dương quận chúa cho rằng mẫu thân lại cho nàng thêm chút bạc làm vốn riêng, vội không ngừng chống đẩy nói: "Nương, nếu là thêm trang, vậy không cần, của hồi môn của con đã đủ phong phú rồi, người còn ngầm cho con nhiều như vậy, công chúa gả đi cũng chưa nhiều được như vậy đâu, cẩn thận để ngự sử biết lại tham tấu phụ vương."
"Ai dám tấu? Bổn vương phi thêm trang cho khuê nữ mình còn không cho được hả?" Vinh Thân Vương phi đầu tiên là vẻ mặt không vui, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi khuê nữ, cười nói: "Đây là vật áp đáy hòm của nữ nhi gia khi xuất giá, không phải bạc thêm. Ngày mai con phải xuất giá rồi, ta còn phải nói với con một chút việc cho đêm động phòng ngày mai......"
Chờ sau khi Vinh Thân Vương phi nói xong, An Dương quận chúa đã xấu hổ đến hận không thể trốn vào trong ổ chăn, nhìn cái gọi là vật áp đáy hòm kia vô cùng không được tự nhiên.
Vinh Thân Vương phi cười nói: "Xấu hổ cái gì? Đây là chuyện lớn nhân sinh, tình cảm giữa phu thê tốt đẹp thì tất nhiên không thể tránh được, khả năng sẽ đau một ít, nhưng mà cố gắng chịu đựng chút sẽ vượt qua thôi, về sau con sẽ tự biết được tư vị trong đó"
Vinh Thân Vương phi càng nhìn càng vừa lòng đối với đứa con rể Ngu Tòng Tín này, đặc biệt là sau khi qua năm, Ngu Tòng Tín từ một doanh vệ ngũ phẩm được thăng lên doanh trưởng tứ phẩm, nhìn thái độ Hoàng Thượng đối với hắn là vô cùng thưởng thức, về sau không chừng sẽ để hắn tiếp nhận Ngũ Quân Doanh, tiền đồ vô lượng.
Vinh Thân Vương phi hy vọng nữ nhi cùng hắn về sau sinh sống thật tốt, trong khoảng thời gian này cũng dạy dỗ khuê nữ không ít đạo phu thê, nhưng thấy khuê nữ vẫn bộ dạng ngây thơ lười nhác như cũ, Vinh Thân Vương phi lại có chút không biết làm sao
Người ngốc có phúc của người ngốc, không chừng Ngu Tòng Tín là thích tính tình này của khuê nữ nhà nàng, sửa đổi ngược lại không tốt
Chờ sau khi Vinh Thân Vương phi rời đi, mặt An Dương quận chúa đỏ như nhỏ máu, nhịn không được mở đồ áp đáy hòm ra xem một cái, quả thật so với lời mẫu phi nói thì tranh vẽ càng khắc sâu tinh tế làm nàng chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vội không ngừng khép lại, kêu nha hoàn cất nó bên dưới đáy hòm xiểng, sau đó lấy chìa khóa khóa lại, phảng phất làm như vậy thì sẽ không bị người phát hiện
Tuy rằng vô cùng khẩn trương, nhưng An Dương quận chúa vẫn phát huy việc ngày thường, thực nhanh liền ngủ.
Hôm sau, trời tờ mờ sáng, An Dương quận chúa đã bị người đánh thức.
Rửa mặt ăn mặc chỉnh tề xong, liền đi thỉnh an cha mẹ, cùng bọn họ ăn sáng, nói chuyện một lát, cho đến khi khách khứa tới cửa, nàng mới bị bọn nha hoàn vây quanh trở về phòng, bắt đầu trang điểm
Vinh Thân Vương phủ dần dần náo nhiệt lên.
Tới rồi giờ lành, âm thanh pháo trúc vang lên lộp bà lộp bộp, Ngu Tòng Tín mặc trang phục tân lang quan màu đỏ rực, ngồi trên tuấn mã màu đen, cùng một đám rước dâu lại đây nghênh đón tân nương tử của hắn
Hôm nay là ngày Vinh Thân Vương gả nữ nhi, nửa kinh thành đều hòa mình vào trong không khí náo nhiệt vang trời, đội ngũ đón dâu đi vòng quanh nửa hoàng thành, cách tường cung còn phảng phất như có thể nghe được âm thanh kèn trống náo nhiệt
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Tứ công chúa đi chậm rãi trong Ngự Hoa Viên, nhìn về phía mặt trời rực rỡ cháy người cuối xuân ở nơi xa, như là tự nhủ nói: "Hôm nay là ngày Vinh Thân Vương phủ An Dương quận chúa xuất giá đúng không?"
Cung nhân bên cạnh nghe được lời này, da đầu có chút tê dại, một cung nhân căng da đầu đáp: "Hồi công chúa, đúng vậy."
Tứ công chúa nghe được lời này, mắt lạnh trừng cung nữ vừa mới trả lời, "Lắm miệng!"
Cung nhân bên cạnh vội kéo cung nữ vừa trả lời kia xuống vả miệng.
Tứ công chúa làm lơ âm thanh bàn tay vả bạch bạch bạch cùng tiếng nức nở thống khổ phía sau, chậm rãi dạo trong Ngự Hoa Viên, cho đến khi nhìn thấy Ngũ hoàng tử mặc cát phục hoàng tử đi tới nơi này.
"Tứ muội muội!" Ngũ hoàng tử nhìn Tứ công chúa mỉm cười hỏi, "Tứ muội muội hôm nay nhìn tinh thần đã tốt lên rất nhiều"
Tứ công chúa cười nhẹ nói: "Ngũ hoàng huynh vì sao ở chỗ này? Nghe nói hôm nay là ngày An Dương xuất giá, ta cho rằng các hoàng huynh hẳn là đều đi Vinh Thân Vương phủ uống rượu mừng rồi"
Ngũ hoàng tử cười nói: "Rượu mừng là phải uống rồi, nhưng bất quá cũng chỉ là uống một ly góp vui thôi. Nghe nói Ngu Tòng Tín kia ở Ngũ Quân Doanh biểu hiện cực kỳ ưu tú, ngay cả phụ hoàng cũng xem trọng hắn, tiền đồ vô lượng, An Dương xem như gả được cho phu quân tốt, nhưng thật ra tuổi Tứ muội muội hình như còn lớn hơn An Dương một chút, vẫn còn chưa làm mai đó"
Dứt lời, thần sắc hắn có chút phiền muộn.
Tứ công chúa trong lòng cười lạnh, trên mặt lại là bộ dạng cảm động, "Đa tạ Ngũ ca quan tâm, chỉ là vết thương này ở cổ muội......" Nói, nàng duỗi tay che cổ, vẻ mặt ảm đạm thương tâm
Ngũ hoàng tử thấy thế, không khỏi trấn an vài câu, thấy trên mặt nàng cười miễn cưỡng, cũng không thể lại nói tiếp, chỉ nói: "Ngươi yên tâm, phụ hoàng chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi, nam nhân trong thiên hạ này nhiều như vậy, tin tưởng chuyện vui của Tứ muội muội đến nhanh thôi"
Tứ công chúa cúi đầu, trong mắt một mảnh lạnh nhạt.
Ngũ hoàng tử lại an ủi vài câu, ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, rồi mới rời đi.
Chờ hắn rời khỏi, Tứ công chúa mới ngẩng đầu, trên mặt một mảnh hờ hững, cười nhạo một tiếng.
Nàng cho dù có ngốc, cũng biết đạo lý trong cung này gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vị ngũ hoàng huynh này tâm tư thâm sâu khó lường hơn các huynh đệ, ngoài mặt an ủi nàng, kỳ thật lại là xúi giục, làm nàng nhớ tới Ngu Tòng Tín là nam nhân nàng coi trọng trước, hiện tại lại bị An Dương quận chúa đoạt, làm nàng nổi lên phẫn nộ.
Nàng xác thật ghê tởm An Dương quận chúa, rõ ràng chỉ là một quận chúa, nhưng bởi vì có một phụ thân tốt nên mới dám cướp đi nam nhân nàng coi trọng. Nhưng như vậy thì sao? Nàng chán ghét An Dương quận chúa, nhưng không đại biểu cho việc nàng sẽ làm vật hi sinh cho người ta, để người ta cầm làm vũ khí.
Tứ công chúa trầm mặt, không còn hứng thú dạo Ngự Hoa Viên, trầm mặt hồi tẩm cung.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù ở bên cạnh bà ngoại, trước mặt là một mâm trái cây đã cắt, vừa ăn vừa nhìn bà ngoại nói: "Bà ngoại, tam biểu ca đi đón dâu sao? Giờ lành là khi nào?"
Hôm nay là ngày tôn tử đại hỉ, Ngu lão phu nhân ăn mặc thập phần có tinh thần, thường xuyên chú ý nghe ngóng tình hình bên ngoài, nghe được cháu ngoại gái nói, liền đáp, quay đầu thấy miệng nàng ăn không ngừng, nhịn không được buồn cười nói: "Con cũng đừng ăn nhiều như vậy, cẩn thận ăn no căng bụng."
"Không ăn nhiều, chỉ có một chút, đợi chút nữa con còn có thể lại ăn thêm ba chén cơm!" Hoắc Thù cười hì hì nói.
Ngu lão phu nhân lắc đầu, rốt cuộc sợ nàng bị đói, để phòng bếp nhỏ làm cho nàng chút thức ăn ngon.
Ngu lão phu nhân ở goá, tuy là hôn lễ của tôn tử ruột thịt nhưng lại không thể ra mặt, Hoắc Thù đau lòng bà nên hôm nay riêng lại đây với bà, nghe được bà ngoại phân phó, khuôn mặt đầy đặn cười đến cực kỳ vui vẻ
Phòng bếp nhỏ mang thức ăn đã nấu lên, Hoắc Thù làm nũng nói: "Bà ngoại, thời gian còn sớm, bà ngoại ăn cùng con nha."
Ngu lão phu nhân không lay chuyển được yêu cầu của nàng, đành phải ăn với nàng, cũng không lại chú ý tình hình bên ngoài
Chờ khi các nàng cùng ăn cơm xong, liền nghe được tiếng pháo trúc vang lên bên ngoài, nha hoàn mặc áo khoác ngoài màu đỏ cười khanh khách nói kiệu hoa tân nương tử tới rồi.
Hoắc Thù lại đợi chút nữa, cho đến lúc tân nương tử được đưa vào tân phòng, tân lang quan bị người kéo đi kính rượu, nàng vịn tay nha hoàn nâng thân dậy, nhìn ngoại tổ mẫu nói: "Bà ngoại, con đi nhìn cháu dâu giúp bà một cái đây"
Ngu lão phu nhân bị lời nàng nói làm cho dở khóc dở cười, tự mình muốn đi nhìn tân nương tử cứ việc nói thẳng, trong miệng vội nói: "Cẩn thận một chút đó, đừng để bị người khác va chạm vào bụng."
Hoắc Thù cười tủm tỉm đáp ứng một tiếng, liền dẫn theo Ngu Thiến vừa chạy tới tìm nàng cùng đi nhìn tân nương tử.
Gia đình giàu có đón dâu, không có phong tục nháo động phòng, ngày tân nương tử được nghênh vào cửa, chỉ có người Toàn Phúc của nhà trai mới có thể nhìn thấy tân nương tử, những người khác không thấy được. Nhưng Hoắc Thù cùng An Dương quận chúa giao tình tốt, lúc này An Dương quận chúa lại thành biểu tẩu ruột của nàng nên đi gặp một lần cũng không có gì.
Khi Hoắc Thù dẫn theo Ngu Thiến đi qua, liền thấy bên ngoài tân phòng có nha hoàn Ngu gia giữ cửa, còn có mấy người là nha hoàn hồi môn phủ Vinh Thân Vương
Nhìn thấy Hoắc Thù cùng Ngu Thiến lại đây, bọn nha hoàn sôi nổi tiến lên hành lễ.
Hoắc Thù chưa tiến vào, hỏi: "Quận chúa còn tốt không? Phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn đưa qua chưa?"
Nha hoàn hồi môn của An Dương quận chúa vội đáp: "Quận chúa hết thảy đều tốt, đã đưa thức ăn vào, đa tạ thế tử phu nhân quan tâm."
Hoắc Thù thấy không có gì không ổn, liền cách cửa phòng, hỏi một câu, biết được An Dương quận chúa hết thảy đều tốt, liền cùng Ngu Thiến rời đi.
An Dương quận chúa ngồi trên giường ở tân trên, nghe tiếng Hoắc Thù bên ngoài, cảm xúc vốn đang khẩn trương thực mau bình tĩnh trở lại, tuy rằng có chút tiếc nuối hiện tại không gặp được nàng, bất quá nghĩ đến ngày mai khi nhận thân là có thể thấy nên cũng không lại tiếc nuối. Nghĩ đến lúc nãy thức ăn phòng bếp nhỏ đưa lại đây đều là món thường ngày nàng thích ăn, An Dương quận chúa nhịn không được nhoẻn miệng cười rộ lên.
Không biết ngồi bao lâu, khi An Dương quận chúa có chút mơ màng sắp ngủ, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn kêu "Tam thiếu gia", đột nhiên giật mình một cái, cả người đều tỉnh táo, nhịn không được nhìn ra cửa
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***