Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Không Phụ Thê Duyên

Nam Hiên Trai

Khi Hoắc Thù đang cùng biểu tỷ muội thảo luận Tết Khất Xảo đi nơi nào chơi, nhận được tin tức Hoắc lão thái gia bệnh nặng, cả người ngớ ngẩn

Trong lúc nhất thời, nàng thậm chí phản ứng không kịp, Hoắc lão thái gia đang bệnh tình nguy kịch này là ai, có liên quan gì đến nàng

Vẫn là Ngu Giai phản ứng nhanh, mau chóng đẩy nàng, Hoắc Thù nhanh chóng bày ra bộ dạng bi thương

Mặc kệ người bệnh tình đang nguy kịch là ai, nghe được loại tin tức này, mặt lộ vẻ ung dung là sai, đây là lễ tiết cơ bản nhất.

Về sau bất tri bất giác mà phản ứng lại, Hoắc lão thái gia còn không phải là vị tổ phụ nàng chưa từng gặp mặt hay sao? Nghe nói lúc nàng sinh ra, tô phụ vô ý bị ngựa kinh sợ quăng làm gãy chân, cho đến khi bà ngoại ẵm nàng về Ngu gia, tổ phụ vẫn còn nằm tại thôn trang dưỡng thương, tổ tôn hai người vô duyên gặp mặt

Ngu Thiến nhìn về phía Phàn ma ma, nhỏ giọng hỏi, "Phàn ma ma, Hoắc lão thái gia này là tổ phụ của biểu tỷ sao?"

Phàn ma ma thần sắc trầm trọng gật đầu, nhìn ba cô nương trước mặt, thấy thần sắc các nàng đều bày đúng chỗ, liền nói: "Thù tiểu thư không cần quá lo lắng, xưa nay thân thể Hoắc lão thái gia khỏe mạnh, trong kinh thành còn có ngự y, tin chắc Hoắc lão thái gia sẽ mau chóng khỏe lại"

Hoắc Thù vẻ mặt trầm trọng gật đầu, nhưng suy nghĩ đã không ở nơi này

Chờ sau khi Hoắc Thù cùng Phàn ma ma rời đi, Ngu Thiến cắn móng tay suy nghĩ một lát, rốt cuộc nhịn không được quay qua hỏi đường tỷ đang ngưng thần bên cạnh: "Nhị tỷ tỷ, bệnh tình Hoắc lão thái gia nguy kịch, có phải lần này Hoắc gia muốn đón biểu tỷ trở về hay không?"

Ngu Giai nhìn nàng, một lúc lâu sau gật gật đầu

Ngu Thiến ngây người

Ngu Giai thấy thế trong lòng thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, sau đó liền thấy nàng quay đầu, nước mắt lưng tròng, bộ dạng muốn khóc

Nữ hài tử Ngu gia ít, Ngu Thiến không có tỷ muội tuổi xấp xỉ chơi cùng nên từ nhỏ đã theo sau Hoắc Thù, quan hệ cùng vị biểu tỷ này tốt nhất, chỉ cần Hoắc Thù ở Ngu gia, hai người này cơ bản như hình với bóng

Khi nghe tỷ muội như hình với bóng sắp rời đi, trong nhất thời chưa chấp nhận được

********

Tùng Đào Viện

Ngu lão phu nhân thần sắc nhàn nhạt ngồi đó, mắt nhìn xuống không biết suy nghĩ gì

Hoàng quản sự được Tĩnh An Hầu phủ phái đến truyền lời, một lần nữa trải qua sự tình như Lý ma ma của Cát gia gặp mấy tháng trước, đối với uy danh truyền xa của vị Ngu lão phu nhân đều không dám lỗ mãng, thậm chí khi nói chuyện đều vô cùng cẩn thận, sợ nói cái gì sai

Nghe nói vị Ngu lão phu này là nhân vật đến lão phu nhân An Tĩnh Hầu phủ còn không cho chút mặt mũi nào, cho nên hắn một quản sự nho nhỏ tự nhiên cần phụng bồi cẩn thận.

Hoắc Thù sau khi đến đây, thấy người được phái tới Ngu gia là Hoàng quản sự, phát hiện cũng không phải quản sự thường mang đồ đến cho nàng mà là một người khác

Tuy mấy năm nay Hoắc gia không quan tâm đứa nhỏ là nàng, tuy nhiên đối với địa vị nơi này của Ngu gia, lại có thái độ cứng rắn của Ngu lão phu nhân, cho nên Hoắc gia cũng không dám tỏ thái độ gì. Mỗi năm đến ngày lễ tết, Tĩnh An Hầu phủ Hoắc gia đều ấn theo lệ mang đồ đến cho nàng, vừa nhìn thấy đều biết vật xử lý theo phép công, chẳng hề có chút tâm ý

"Khi Tết Đoan ngọ, thân thể lão thái gia đã không tốt lắm, nào ngờ mấy ngày sau lão thái gia dần dần bệnh không khỏe nỗi, cho đến khi thuộc hạ nghe lệnh đến thông báo với Thất tiểu thư thì tình huống lão thái gia đã không tốt lắm..."

Hoàng quản sự vừa nói, vừa nhanh chóng liếc nhìn cô nương ngồi bên cạnh lão phu nhân, phát hiện nét mặt nàng ngưng trọng, lòng hơi hơi thả lỏng

Dù sao cũng là cốt nhục tình thân, tuy vị thất tiểu thư này chưa bao giờ hồi kinh, nhưng chắc trong lòng cũng trông mong gặp được người thân

Cho đến khi Hoàng quản sự lui xuống nghỉ ngơi, thần sắc Hoắc Thù vẫn không tốt

Hoắc Thù nhào đến trong lòng ngực bà ngoại, duỗi tay ôm bà, nhỏ giọng nói, "Bà ngoại, con không nỡ xa người"

Nàng chưa gặp qua tổ phụ, liền cho dù ông ấy có bệnh nguy kịch, lòng nàng cũng không có cảm giác gì nhiều. Nhưng nàng hiểu, nếu Hoắc gia phái người đến báo riêng cho nàng biết thì bất luận như thế nào, nàng vẫn phải quay về

Nàng luyến tiếc Ngu gia, luyến tiếc bà ngoại, luyến tiếc người ở Ngu gia,...

Trong lòng Ngu lão phu nhân cũng có chút khó chịu, bắt đầu từ tháng Ba, Hoắc gia cô nãi nãi phái người mời ngoại tôn nữ đi Vân Châu thành, bà liền biết sớm muộn gì Hoắc gia cũng đón ngoại tôn nữ trở về. Cho dù bọn họ không chịu, nhưng ngoại tôn nữ đã đến tuổi xuất giá, cũng cần xuất giá từ Hoắc gia, lẽ thường là thế, không thể tránh né

Mặc kệ Hoắc gia làm gì, phận làm con cháu, lại không thể hành động sai để tránh hỏng thanh danh cô nương gia

Nghĩ đến đây Ngu lão phu nhân liền nói, "Lần này Tố Tố trở về cũng tốt, sang năm con cập kê rồi, lúc đó liền tổ chức một lễ cài trâm thật long trọng"

Hoắc Thù ngước nhìn bà ngoại, "Bà ngoại sẽ đến sao?"

Ngu lão phu nhân sờ sờ mặt nàng, cười nói: "Đây là đương nhiên, bà ngoại còn phải nhìn Tố Tố của bà xuất giá nữa đâu"

Hoắc Thù cao hứng cười một cái, nhưng thật mau gục đầu xuống, bẹp miệng nói: "Bình Nam thành cách xa kinh thành cả ngàn dặm, con không nỡ để bà ngoại một đường xe ngựa mệt mỏi"

Bình Nam thành mới là căn cơ của Ngu gia, tại kinh thành mặc dù có phủ tướng quân, nhưng cái phủ kia chỉ là bài trí thôi. Cả đời bà ngoại quen sống tại Bình Nam thành, nếu về kinh thành sẽ không quen

Ngu lão phu nhân nghe được vừa thấy ấm áp lại vừa buồn cười, giả giận nói: "Con nói ngốc gì vậy? Ta còn chưa già đến đi không nỗi"

Sau khi bà cháu hai người ngồi nói chuyện với nhau một hồi, Tố Tố rốt cuộc cũng tiếp nhận sự tình mình sắp sửa rời Ngu gia

Bởi vì bệnh tình Hoắc lão thái gia không thể trì hoãn, nên không cho Hoắc Thù bao nhiêu thời gian chia tay cũng người Hoắc gia, sáng sớm ngày mai liền phải khởi hành hồi kinh

Sau khi các vị phu nhân Ngu gia nghe tin này, liền hì hục đến Tùng Đào Viện an ủi Ngu lão phu nhân

Lão phu nhân nuôi ngoại tôn nữ đến lớn như vậy, tình cảm sâu nặng, nay tin tức Hoắc lão thái gia bệnh nặng muốn đưa Hoắc Thù trở về, Ngu gia bọn họ cho dù không muốn nhưng lại không thể cản, để tránh ảnh hưởng đến thanh danh Hoắc Thù

Chỉ là lý giải thì lý giải, nhưng trong lòng có một loại khuất nghẹn không thể nói ra

Hoắc gia không cần hài tử, Ngu gia bọn họ xem như trân bảo mà nuôi lớn, trong một đêm bị người ta mang đi mà không thể cự tuyệt, cái này kêu là chuyện gì đây chứ?

Ngu đại phu nhân vội vàng gọi nha hoàn bà tử có khả năng sang đây thu thập hành lý, tuy thời gian có hơi hấp tấp, nhưng đồ vật của cô nương gia ít nhiều cũng thu thập thỏa đáng, tránh cho trên đường không đủ đồ dùng. Đương nhiên, Hoắc Thù rời kinh mười mấy năm, nay lần đầu hồi kinh trở lại Tĩnh An hầu phủ, Ngu đại phu nhân thật không hi vọng cô nương mình một tay nuôi lớn bị Hoắc gia xem thường

Ngu gia cùng Hoắc gia giống nhau, đều có năm phòng, so sánh với sự hòa thuận của năm phòng tại Ngu gia, quan hệ tại Hoắc gia càng thêm phức tạp, mấy phòng không vừa mắt nhau. Ngu đại phu nhân lo lắng, sợ tiểu cô nương trở về bị khi dễ, hoặc là không quen hành sự của Hoắc gia, nghĩ lại liền vô cùng đau lòng

Tâm tình Ngu lão phu nhân đã hồi phục, tuy không muốn nhưng cũng không hiện ra mặt, kéo ngoại tôn nữ dặn dò một phen

Chờ đến khi Ngu lão phu nhân dặn dò xong, liền đến các mợ, hai lỗ tai Hoắc Thù nghe xong dặn dò, liền đến các mợ năm miệng mười lời kể cho nàng nghe tình huống mấy phòng tại Hoắc gia, sự tình gì đều giảng giải hết cho tiểu cô nương, đỡ cho nàng cái gì cũng không biết, lần đầu trở về nhà mình mà không biết sẽ có hại

Hoắc Thù hiểu được lo lắng của các mợ, nên rất nghiêm túc nghe

Ngu Giai cùng Ngu Thiến trở về từ Nam Hiên trai, phát hiện các trưởng bối đang dặn dò Hoắc Thù liền đứng một bên nghe, Ngu Thiến càng nghe càng khó chịu, thiếu chút nữa rớt nước mắt

Hoắc gia thật đáng ghét, mười mấy năm không quan tâm, nay lại muốn đưa biểu tỷ trở về, muốn làm cái gì vậy hả?

Khi đến phiên Ngu tứ phu nhân, Ngu tứ phu nhân kéo tay nàng cười nói: "Tố Tố đừng sợ, nếu ai khi dễ con, con đừng nương tay, cứ đánh trả là được. Nữ tử chúng ta tập võ cường thân, có công phu tự bảo vệ, thời điểm này không dùng thì chờ đến khi nào dùng? Gặp được kẻ cố ý gây sự cũng không cần sợ, dù sao Ngu gia chúng ta cũng không sợ phiền phức"

Hoắc Thù rất thích nghe tứ cữu mẫu nói, thật hợp ý nàng, lập tức cười hì hì nói: "Tứ cữu mẫu, con đã biết"

Các vị phu nhân khác nhịn không được nhìn về phía Ngu lão phu nhân, lại thấy lão phu nhân làm như không nghe, rũ mắt uống trà, vô cùng tự nhiên

Còn cái không rõ nữa? Không khỏi buồn cười

Lão phu nhân luôn muốn nuôi dạy ngoại tôn nữ thành một quý nữ thế gia hào phóng hiểu lý lẽ, dùng chính những biện pháp giáo dưỡng của các cô nương tại kinh thành dưỡng nàng, đương nhiên không thể kém hơn so với các cô nương Hoắc gia. Nhưng không thể vì thế mà nén giận, nên phản kích liền phản kích, không chấp nhận bị người ta khi dễ còn phải chịu đưa mặt cho người ta đánh.

Chỉ là quy củ kinh thành nhiều, quý nhân cũng nhiều, ngoài tầm tay Ngu gia, cũng không thể tiện tay làm liều, nên thận trọng thì vẫn cần thận trọng

Nghĩ đến đây các vị phu nhân Ngu gia lại nôn nóng, lại muốn dặn dò dạy dỗ nàng một ít đạo lý

Cuối cùng vẫn là do Ngu lão phu nhân lên tiếng, "Được rồi, để Tố Tố chia tay cùng các tỷ muội"

Mấy phu nhân nhìn thấy hai cô nương đứng chờ sẵn cũng ngại giữ người lại, liền để cho tỷ muội các nàng đến cách vách nói chuyện

"Tỷ thật sự phải về kinh thành sao?" Vẻ mặt Ngu Thiến không nỡ "Xem ra lễ cập kê của Nhị tỷ tỷ, tỷ không cách nào tham gia được rồi"

Lễ cập kê của Ngu Giai vào tháng Chín, Bình Nam thành cách Kinh thành một tháng đi đường, đi về cần hai tháng, Hoắc Thù sợ rằng không về kịp. Lại còn bệnh tình Hoắc lão thái gia không biết như thế nào, nếu thật sự không tốt đến lúc đó cần phải giữ đạo hiếu, đến lúc đó rời đi cũng không tốt

"Đúng vậy" Hoắc Thù cũng có chút phiền muộn cùng tiếc nuối

Ngu Giai nhịn xuống, miễn cưởng nói: "Không sao đâu, Tố Tố trước cứ đưa tỷ lễ vật cập kê, tỷ không chê đâu"

"Cũng không thể tự mình tham gia, thật tiếc quá". Hoắc Thù nói, nguyên nàng tính thừa dịp thời gian hai tháng, tìm kiếm thật tốt lễ vật cập kê cho biểu tỷ, nào ngờ kế hoạch thay đổi nhanh như vậy

Ba cô nương phiền muộn một lát, liền nói đến sự tình Hoắc gia tại kinh thành

Ngu Giai cũng Ngu Thiến cũng như mẫu thần mình, lo lắng sự tình Hoắc Thù phải đối mặt khi hồi kinh

Chuyện năm đó, tiểu bối bọn họ mặc dù không biết rõ, nhưng dù sao cũng nghe được trưởng bối nói một ít, hơn nữa Hoắc Thù ở Ngu gia lâu như vậy, kinh thành bên kia mỗi năm phái người qua đây hỏi thăm một lần, cũng không thấy bất kỳ trưởng bối nào qua đây, một lời cũng không có, liền biết được thái độ bọn họ

Sau khi Hoắc Thù trở về còn không biết sẽ gặp phải tình huống nào, người Hoắc gia có đối xử tốt với nàng không, có người nào thật tâm mong nàng về không, ...

Ngẫm lại liền lo lắng

"Biểu tỷ, nếu người Hoắc gia khi dễ tỷ, tỷ nhất định không được ngây ngốc đứng đó để người khi dễ" Ngu Thiến dặn dò nói, Hoắc gia có thái độ gì Ngu gia bọn họ không biết, đương lúc bọn họ nghĩ Hoắc gia vĩnh viễn cũng không để ý đến Bình Nam thành còn một vị cô nương thì lúc này họ thật lại đến đón người

Mỗi khi Ngu Thiến chỉ cần nghĩ đến điểm này liền thấy giận không thể tả, thật sự chán ghét Hoắc gia

Hoắc Thù gật đầu, nhìn biểu tỷ muội lo lắng cho mình vội nói: "Hai người không cần lo láng cho muội, muội lớn như vậy rồi, còn để cho người khác khi dễ sao? Nghe nói kinh thành rất coi trọng quy củ, chỉ cần muội giữ quy củ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó muội được!"

Nhìn bộ dáng nàng lạc quan, Ngu Thiến trợn mắt nói: "Tỷ chẳng lẽ biết trưởng bối muốn làm khó tỷ rồi tỷ tùy tiện đi tìm đại một cái cớ à? Nghĩ quá đơn giản. Tỷ nhìn bộ dạng Bạch gia xem, càng đừng nói đến kinh thành bên kia"

Bình Nam thành Bạch gia cũng là thế gia vọng tộc, nhưng toàn gia nháo thành chướng khí mù mịt, trưởng bối không hiền, hậu bối bất hiếu, còn làm việc thiếu đạo đức, làm sụp đổ sự nghiệp cùng hoang phế thanh danh tổ tông gầy dựng, ngay cả phụ nhân nội trạch nghe qua cách hành sự của nhà này chỉ có thể lắc đầu thở dài

Hoắc Thù nghĩ đến sự tình Bạch gia, nhịn không được lo lắng

Ngu Giai bất đắc dĩ trừng mắt nhìn đường muội nói: "được rồi, nói nhiều như vậy để làm gì? Bạch gia bên kia là không cần mặt mũi, có thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành được sao? Yếu điểm của gia tộc là thể diện, sẽ không hành sự như Bạch gia được đâu, nên không cần lo lắng"

Đến buổi tối, các huynh đệ Ngu gia từ Kỳ Sơn trở về, liền nghe biết sự tình Hoắc Thù hồi kinh

Ngu Tòng Liệt là người đầu tiên chạy tới, còn có Ngu Cửu lang, Ngu Thập Lang, Thập nhất lang, Thập nhị lang chờ, đều nhanh vào Tùng Đào viện thỉnh an tổ mẫu, thuận tiện tìm Hoắc Thù

"Thật sự phải đi về sao?" Ngu Tòng Liệt nhíu mày hỏi

Vẻ mặt Hoắc Thù trầm trọng nói, "Đây là đương nhiên"

"Không thể không trở về sao?" Ngu Tòng Liệt lạnh mắt nói, trong lòng rất khinh bỉ Hoắc gia, mười mấy năm chẳng hề quan tâm thì cả đời này đừng quan tâm không tốt hơn sao?  Hiện tại trưởng bối nào đó bị bệnh liền lon ton tới cửa đòi người về, nghĩ lại thật vô cùng khuất nghẹn

"Đừng nói lời ngốc này!" Ngu Tòng Tín đánh gãy lời đệ đệ, đỡ cho hắn xúc động nói ra lời gì đó làm biểu muội khó xử. Tiếp theo quay đầu nói với Hoắc Thù: "Tố Tố đi đường nhớ cẩn thận, nếu có việc gì nhớ rõ đến tướng quân phủ tìm Ngũ thúc, đừng gánh một mình"

Ngu ngũ lão gia mấy năm trước sau khi thành thân, liền mang theo thê tử lưu tại tướng quân phủ ở kinh thành

Hoắc Thù nhìn các biểu ca biểu đệ quan tâm, rốt cuộc nhịn không được cười xán lạng nhìn bọn họ nói: "Muội biết rồi, mọi người cứ yên tâm"

Ngu Tòng Liệt nguyên bản đang yên tâm, nhưng vừa thấy nàng cười thành bộ dáng này, nhịn không được thở dài: "Tố Tố, chú ý lời nói việc làm!" Hiện tại Hoắc gia lão thái gia bệnh tình nguy kịch, tùy thời liền có thể đi, loại thời điểm này làm cháu gái sao có thể cười thành bộ dạng như vậy được chứ?

Hoắc Thù lập tức lộ ra vẻ mặt u sầu, thấy tam biểu ca không nhìn mình chằm chằm nữa thì nhẹ nhàng thở ra

Ở đây mọi người đều biết tam ca bọn họ là người khó ở, tâm hồn kia còn nặng nề hơn cả văn nhân, thật không giống võ tướng, thường xuyên có thể chú ý đến các chi tiết nhỏ mà người thường không chú ý, các huynh đệ đều không dám lỗ mãng trước mặt hắn

Chờ đến khi các biểu ca cùng biểu đệ rời khỏi, Tùng Đào viện lại trở nên quạnh quẽ

Đêm này, Hoắc Thù lại đến bên giường bà ngoại, kề bên người bà nói: "Bà ngoại con luyến tiếc bà ngoại" Thanh âm tiểu cô nương đã mang theo nghẹn ngào

Nàng lớn như vậy, kỳ thật đã đi qua rất nhiều nơi, khi còn nhỏ cùng cữu cữu và các biểu ca đi biên thành, đi một lần cũng mất mấy tháng. Nhưng khi đó bên người nàng có thân nhân yêu thương, cho dù đi xa bà ngoại, nhưng nàng biết mình cuối cùng cũng trở về

Nhưng lần này người Hoắc gia đến đây làm nàng mới ý thức được, nàng kỳ thật là con cháu Hoắc gia, theo lẽ thường phải quay về Hoắc gia, những người đó mới là thân nhân của nàng, nơi đó mới là nơi nàng nên ở

Nhưng nàng chưa từng gặp qua bọn họ, cái gọi là cốt nhục chí thân chẳng qua là một đám người xa la chưa hề gặp mặt, nói gì là tình cảm?

Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, cười nói: "Hài tử ngốc, có gì mà không nỡ chứ? Cô nương gia sau khi lớn lên, sớm muộn gì cũng phải gả người, sẽ rời khỏi phụ mẫu cùng thân nhân"

"Nhưng con còn chưa đến tuổi gả chồng đâu" Nàng không cao hứng nói, "Liền là đến tuổi gả chồng, cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị chứ? Đằng này đột nhiên gọi người trở về, y như mạnh mẽ bức hôn vậy"

Ngu lão phu nhân dở khóc dở cười, vờ đánh đầu nàng nói: "Nói hươu nói vượn, cô nương gia nói lời này cũng không e thẹn"

Hoắc Thù sát lại gần bà ngoại, nhỏ giọng nói: "Con chỉ nói với bà ngoại, những người khác mới không nói đâu, nên không cần e lệ"

Dưới ánh đèn mù mờ, Ngu lão phu nhân nhìn tiểu cô nương chưa hết tính trẻ con, không biết nên khóc hay nên cười, vẫn là tiểu nha đầu, chưa có lớn đâu, cũng không biết lần sau khi gặp lại, có phải đã thành đại cô nương biết dư vị tình sầu rồi hay không

Nghĩ như vậy, Ngu lão phu nhân có chút thương cảm

"Bà ngoại...." Hoắc Thù rất mẫn cảm đối với cảm xúc người đối diện, đặc biệt là đối với người nàng quan tâm, phát hiện bà ngoại có gì đó không đúng, liền hối hận không nên nói những lời này

"Được rồi, sáng mai còn xuất phát nữa, ngủ đi" Ngu lão phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu nàng

Hoắc Thù nằm trên giường, tỉ mỉ nhìn gương mặt bà ngoại

Ngu lão phu nhân bật cười nói: "Nhìn cái gì?"

Tiểu cô nương thành thật nói, "Con muốn cẩn thận nhìn mặt bà ngoại, lần sau khi gặp lại, hi vọng bà ngoại vẫn như vậy, đừng thêm nếp nhăn nào nữa"

Ngu lão phu nhân nghe được vừa ấm áp lại chua xót, dường như yêu thương tận cùng, cuối cùng cũng không cười nổi

********

Tuy rằng đêm trước Hoắc Thù ngủ khá muộn, nhưng ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền lên đường hồi kinh

Nàng quay đầu nhìn về phía Ngu gia nằm im trong nắng sớm, mơ hồ có thể nhìn thấy bà ngoại đứng ngay cửa thùy hoa của Tùng Đào Viện nhìn nàng rời đi, còn có hình bóng các mợ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống các huynh đệ Ngu gia cưỡi ngựa đi theo xung quanh, mắt không khỏi nóng lên

Ngu Tòng Võ mang theo một đám đệ đệ đi đưa tiễn vị biểu muội đã ở tại Ngu gia mười bốn năm, ra ngoại thành Bình Nam thành mười dặm

"Tố Tố, đi đường cẩn thận" Ngu Tòng Võ nói

Hoắc Thù nhìn hắn cười cười, "Cảm ơn đại biểu ca, các huynh đưa đến đây được rồi, đừng đưa thêm nữa". Lại phất phất tay với các biểu ca biểu đệ, nói một tiếng bảo trọng

Ngu Tòng Tín nhìn đôi mắt hồng hồng, bộ dạng như sắp muốn khóc của tiểu đệ, thở dài, ruổi ngựa tiến lên, nói với Lư thị vệ lần này được phái đưa Hoắc Thù hồi kinh, "Lư thị vệ, vất vả rồi, trên đường cẩn thận"

Lư thị vệ sau khi trầm mặt mới nói: "Tam thiếu yên tâm, thuộc hạ xưa nay rất cẩn thận". Sau đó nhìn về phía Ngu gia huynh đệ đang cùng chia tay vị biểu tiểu thư

Ngu Tòng Tín ho khan một tiếng, nói: "Trên đường vất vả"

Lư thị vệ tiếp tục trầm mặt

Hoàng quản sự Tĩnh An Hầu phủ đi theo âm thầm đánh giá đội thị vệ xuất thân Ngu gia binh hộ tống thất tiểu thư về kinh

Bọn họ tinh thần mười phân phấn chấn, đi đứng cực ổn định, hiển nhiên là người võ công không tầm thường, một lần nữa khẳng định mức độ sủng ái của vị Hoắc gia thất tiểu thư tại Ngu gia, bằng không họ cũng sẽ không sắp xếp đội thị vệ này hộ tống nàng về kinh

Đoàn xe ngựa chậm rãi mà đi, Hoắc Thù rướn người ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía huynh đệ Ngu gia vẫn đứng trên triền núi luôn vẫy tay nhìn nàng rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, nàng mới rầu rĩ không vui lùi vào trong xe ngựa

Anh Thảo cùng Ngải Thảo thấy tâm tình nàng không vui, vội an ủi không ngừng, thậm chí Anh Thảo còn từ vách ngầm lấy ra các thức ăn đầy màu sắc Quách đầu bếp đã bận rộn làm cả buổi tối, đặt trên hộp sơn trà, xếp thành hình đóa hoa hết sức đẹp

"Tiểu thư, Quách đầu bếp sau khi biết người hồi kinh, liền bận rộn ở nhà bếp, vội vàng cho đến sáng hôm nay. Quách đầu bếp nguyên muốn làm cho người thật nhiều đồ ăn để người ăn trên đường khi nhàm chán, đáng tiếc bây giờ thời tiết nóng, đồ ăn để không được lâu, chỉ có thể ăn được mấy ngày" Anh Thảo tiếc nuối nói

Hoắc Thù lấy một miếng khô bò ngũ vị hương từ một hộp khác ra, nhai trong chốc lát rồi mới nuốt xuống bụng, ngạc nhiên nói: "Thịt bò này là do Quách đầu bếp làm? Là do ông ấy cho?"

Anh Thảo gật đầu: "Quách đầu bếp lần này không hề keo kiệt, nô tỳ lúc ấy thấy, ông ấy lấy toàn bộ khô bò giấu trong phòng đều đưa hết cho tiểu thư, còn nói, có thể ăn được một tháng" Nói nói, nhịn không được che miệng cười

Tay nghề Quách đầu bếp không tồi, đặc biệt là tay nghề làm ra các loại thịt khô hương vị càng là tuyệt vời, đáng tiếc ông ấy ngại phiền nên không thích làm mấy loại này, khi động tay làm, số lượng cũng không nhiều, ngoài phần hiếu kính cho các chủ tử thì để lại một ít cho mình ăn dần

Từ nhỏ Hoắc Thù đã thích ăn các loại khô Quách đầu bếp làm, đáng tiếc nàng đang ở thời điểm giữ dáng, Ngu lão phu nhân sợ nàng ăn nhiều thịt sẽ béo phì, hơn nữa gia vị quá nóng nên mặt sẽ dễ nổi mụn, liền không cho phép nàng ăn quá nhiều, cách vài bữa mới cho nàng ăn một ít, ăn ít lại thành nghiện

Quả thực, mỹ thực có thể làm tâm tình vui vẻ, tâm tình Hoắc Thù cũng đã đỡ hơn rất nhiều

Chỉ là nàng cao hứng trong chốc lát, thấy trên đường nhàm chán, liền lấy lá bài ra định chuẩn bị chơi với hai nha hoàn gϊếŧ thời gian

Ngải Thảo kín đáo nói: "Tiểu thư, không biết thân thể lão thái gia như thế nào rồi?"

Hoắc Thù vội lộ ra vẻ mặt buồn bã, trầm giọng nói, "Chỉ hi vọng lão nhân gia người có thể vượt qua lần này"

Anh Thảo cũng cúi đầu, nổ lực cảnh tỉnh mình, ra bên ngoài, cũng không thể tùy tiện hành động như lúc ở Ngu gia được

Đợi đến thời điểm buổi tối mọi người nghỉ tạm tại trạm dịch, quản sự Hoắc gia đến thỉnh an, nhìn đến thần sắc đoan trang của Hoắc Thù, trong lòng âm thầm gật đầu, không hổ là cô nương Hoắc gia, tuy rằng được Ngu lão phu nhân nuôi từ nhỏ, nhưng quy củ thật không tồi

Lần này hắn phụng mệnh đến rước thất cô nương hồi kinh, cũng là để hiểu được tình huống của thất cô nương tại Ngu gia Bình Nam thành một phen

Ngu gia xuất thân binh nghiệp, hậu nhân nhà tướng, lại định cư tại Bình Nam thành, tự nhiên quy củ không thể so sánh với hầu môn thế gia tại kinh thành. Trừ việc này ra, vị Ngu lão phu nhân này càng là nhân vật lợi hại, bà cũng là hậu nhân nhà tướng, thời còn trẻ cũng là nhân vật xuất chúng, từng được tiên đế khen ngợi

Thất tiểu thư được vị Ngu lão phu nhân cực kỳ sủng ái, nghe đâu địa vị cũng giống như các vị tiểu thư Ngu gia. Nguyên tưởng sẽ bị nuôi thành tính tình kiêu căng thô bạo, nhưng sau hai lần tiếp xúc lại là người quy củ thủ lễ

Khi vào sương phòng nghỉ ngơi, Hoắc Thù rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được xoa xoa mặt

Hiện không biết tình huống tổ phụ bên kia như thế nào, còn phải bày ra bộ mặt lo lắng, nhưng nàng thật sự không thương tâm nổi, lại không thể để người khác bắt nhược điểm nên cố gắng không nói, miễn cho lộ tẩy

Rửa mặt xong bổ nhào lên giường, Hoắc Thù nghiêng người liền ngủ

Ngày hôm sau vẫn lên đường như cũ

Bởi vì hồi kinh vội vàng không thể chậm rì rì mà đi, nên liền rất vất vả cho các nha hoàn bà tử đi theo

Lần này Hoắc Thù hồi kinh, bởi vì thời gian quá gấp nên chỉ sắp xếp bốn nha hoàn cùng một bà tử đi theo, nha hoàn thì có Anh Thảo cùng Ngải Thảo là đại nha hoàn; còn Đào Hồng cùng Liễu Hồng là nha hoàn nhị đẳng; ma ma thì có Ổ ma ma; Anh Thảo, Ngải Thảo cùng Ổ ma ma đều là người thỏa đáng, đều là người Ngu lão phu nhân yên tâm

Ngu lão phu nhân cảm thấy chỉ mang nhiêu đây người trở về thật ủy khuất ngoại tôn nữ, đáng tiếc Hoắc lão thái gia bệnh nặng, không có thời gian chú ý người đứng đầu, nên trước đành phải ủy khuất ngoại tôn nữ

Hoắc Thù thật ra thích ứng rất tốt, không hề kêu khổ kêu mệt tiếng nào

Kiên trì hành trình như vậy hết nửa tháng, mắt thấy còn có mấy ngày nữa sắp đến kinh thành, đột nhiên trời đổ mưa to

Mưa một chút chính là ba ngày ba đêm, lúc lớn lúc nhỏ, sắc trời vẫn luôn âm u, không thấy chuyển biến, làm hại một đám người ở nhờ tạm tại dịch trạm chờ mưa tạnh

Ngày thứ nhất khi nhóm người Hoắc Thù đội mưa tầm tã bước vào dịch trạm, bị dịch trạm cho biết đã đầy người, không có biện pháp tìm ra chỗ cho bọn họ nghĩ ngơi. Thật ra cách dịch trạm ngoài ba mươi dặm có một thị trấn nhỏ, nhưng hiện sắc trời đã tối, không tiện tiếp tục lên đường

Lư thị vệ lạnh lùng nhìn về phía Dịch thừa, "Không phải còn cái sân trống không có người ở à?"

Dịch thừa lộ vẻ mặt khó xử nói, "Chỗ sân kia phủ trưởng công chúa đã định"

Lư thị vệ trong lòng khẽ động, "Là vị trưởng công chúa điện hạ nào?'

"Thái Ninh trưởng công chúa điện hạ" Dịch thừa cảm thấy việc này cũng không cần giấu diếm, thở dài, tiếp tục nói, "Nếu có thể tiểu nhân cũng không dám làm khó dễ mọi người, nhưng trước đó vài ngày quản sự phủ Thái Ninh trưởng công chúa đã đến thông báo, đoạn thời gian gần đây gia quyến phủ Thái Ninh trưởng công chúa chuẩn bị hồi kinh, muốn tiểu nhân chuẩn bị sẵn sân"

Lưu thị vệ càng khẩn trương

Hiện nay sắc trời đã tối, mưa lại to, rõ ràng là có cái sân trống có thể ở, lại bởi vì nguyên nhân phủ trưởng công chúa nên không thể vào ở. Cố tình gia quyến phủ trưởng công chúa không biết khi nào đến, không ở cũng không cho người khác vào ở, đạo lý này ở đâu ra?

Lư thị vệ nhìn thoáng qua màn mưa bên ngoài, lo lắng mưa đêm đường khó đi, sợ xảy ra nguy hiểm gì, thật sự không muốn lên đường lúc này

Khi đang nghỉ ngợi có biện pháp gì hay không, đột nhiên một nam nhân thần sắc lãnh đạm bên trong đi ra, Lư thị vệ nhận ra ngay đây chính là tùy tùng của vị Nhiếp công tử kia - Nguyên Võ, mấy tháng trước trên đường hộ tống biểu tiểu thư đi Vân Châu thành đã từng gặp qua

Sau mới biết được, vị Nhiếp công tử mà biểu tiểu thư bọn họ từng ra tay tương trợ là Vệ Quốc Công thế tử, thân phận cao quý

"Lư thị vệ, đã lâu không gặp" Nguyên Võ khách khí chấp tay nói

Lư thị vệ đáp lễ, bất động thanh sắc nhìn Nguyên Võ

Dịch thừa nhìn thấy Nguyên Võ, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí có thể nói cung kính đến mức nịnh nọt, chờ đến khi phát hiện Nguyên Võ vậy mà quen biết với Lư thị vệ, trong lòng liền âm thầm kêu khổ

Quả nhiên, liền thấy Nguyên Võ hàn huyên cùng Lư thị vệ vài câu, quay đầu nói với dịch thừa: "Công tử nhà ta nói, sự tình dù sao cũng phải có đạo lý trước sau, nếu là bọn họ đến trước, sân kia liền để bọn họ vào ở thôi, trời mưa lớn như vậy làm sao có thể tiếp tục lên đường"

Dịch thừa nghe được lời này âm thầm kêu khổ, này đúng là thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn. Một dịch thừa nho nhỏ như hắn, quý nhân nào cũng không dám đụng vào, nếu không phải quản sự phủ Thái Ninh trưởng công chúa tự mình đến đây truyền lời, hắn cũng sẽ không ở thời điểm mưa to thế này mà cự tuyệt không cho người vào ở, làm sao ngờ được vị Vệ Quốc Công thế tử hôm kia vào ở vậy mà lại ra mặt giúp

Dịch thừa lập tức lên tiếng, tự mình dẫn người cung cung kính kính nghênh đón đoàn xe Ngu gia vào

Lư thị vệ chắp tay nhìn Nguyên Võ, nói: "Lần này đa tạ Nguyên huynh đệ"

Nguyên Võ cười tủm tỉm nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, Lư thị vệ mau chóng thay quần áo ướt đi, tránh khỏi sinh bệnh"

Đoàn người Lư thị vệ đội mưa lại đây, quần áo trên người đều ướt nhẹp, lập tức không khách khí, nói thêm vài câu liền rời đi

Chờ sau khi xe ngựa cùng người Ngu gia đều an trí tốt, Nguyên Võ nhìn thoáng qua dịch thừa đang kinh sợ, cũng không trách hắn, nói: "Sân kia chính là giữ lại cho Thái Ninh trưởng công chúa?"

Dịch thừa gật đầu cười khỏi, Thái Ninh trưởng công chúa xưa nay hành sự bá đạo, chỉ định viện này không được cho người vào ở, giữ lại cho gia quyến phủ trưởng công chúa, bọn họ ngoài nghe lệnh hành sự còn có thể làm gì khác?

Uy Viễn tướng quân phủ cùng An Tĩnh Hầu phủ tuy rằng không thể đắc tội, nhưng Thái Ninh trưởng công chúa lại càng không thể đắc tội

Nguyên Võ rất thông cảm gật đầu, nói câu vất vả, sau đó lại nói thêm: "Vị thiếu gia Ngu gia từng trợ giúp thế tử nhà ta, thế tử vừa rồi biết được nữ quyến Ngu gia đi ngang qua nên mới phái ta lại đây. Bên phía trưởng công chúa các ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó nếu bọn họ trách tội, chỉ cần nói là ý tứ thế tử nhà ta là được"

Dịch thừa nghe được lời này lập tức vui mừng, không ngừng cảm kích Vệ Quốc Công thế tử

Thái Ninh trưởng công chúa do đương kim Thái hậu sinh ra, kim tôn ngọc quý, nhưng nếu luận đến thánh tâm, vẫn là Vệ Quốc Công thế tử chạm vào thánh tâm nhiều hơn, chỉ cần có mắt nhìn sẽ đều hiểu được giữa Thái Ninh trưởng công chúa và Vệ Quốc Công thế tử,  cần phải hướng theo người nào. Huống chi so với cách hành sự kiêu căng của Thái Ninh trưởng công chúa thì thanh danh Vệ Quốc công thế tử so với nàng tốt hơn

Nguyên Võ trở về phòng, giày cùng vạt áo đã bị ướt, hắn lại không thèm để ý, nhẹ nhàng đẩy cửa nội thất đi vào

Bởi vì trời mưa gột rửa đi thời tiết nóng bức mấy ngày nay nên trong phòng có chút lành lạnh

Thiếu niên kia đứng trước cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài thần sắc lạnh nhạt, một bộ gấm xanh ngọc tôn lên nét anh khí ngay thẳng của hắn, nhìn xa xa như một pho tượng ngọc không cảm xúc, chạm trổ tinh tế, lại làm cho người khác không dám nhìn thẳng

Nghe được âm thanh hắn quay đầu qua nhìn, đôi mắt đen trầm ngâm, sâu không thấy đáy

"Thế tử, Hoắc thất cô nương đã vào ở viện kế bên" Nguyên Võ bẩm báo, sau đó đem sự tình vừa tìm hiểu được ở chỗ dịch thừa nói ra.

Khi nói đến chỗ Thái Ninh trưởng công chúa từng lên tiếng giữ lại sân kia chỉ cho gia quyến phủ trưởng công chúa ở, Nguyên Võ trộm liếc nhìn chủ tử một cái, quả nhiên thấy mắt hắn hơi mị mị, nhanh chóng cúi đầu

Thái Ninh trưởng công chúa do thái hậu thân sinh, ỷ vào Thái hậu sủng ái, hành sự kiêu căng bá đạo, đây là nhận thức chung của người trong kinh, khi gặp được nàng, người thông minh từ trước đến nay có thể tránh liền tránh. Chỉ là lần này không ngờ tới vị Hoắc thất cô nương ở nhờ Ngu gia hồi kinh đi ngang qua đây, lại gặp trời mưa không có cách nào đi tiếp được, nếu tiếp tục lên đường dưới trời mưa to mà trời tối đen như vậy khác nào chịu tội

Hôm nay chủ tử cho hắn ra mặt, Nguyên Võ cũng không thấy kì quái

Thật ra Nguyên Võ không nghĩ sự tình lại kỳ diệu như vậy, thời điểm này Hoắc thất cô nương cũng trùng hợp hồi kinh, bất quá nhớ tới lần trước nhận được tin tức Hoắc lão thái gia bị bệnh nặng, nên nàng hồi kinh cũng có lý

Nhưng trùng hợp như vậy khiến Nguyên Võ thật cao hứng, thậm chí hắn thấy Hoắc lão thái gia bệnh rất đúng thời điểm, chỉ cần nàng trở về, chủ tử đối với nàng có ý tưởng gì đều có thể tiếp tục không phải sao? Chủ tử đối với vị Hoắc thất cô nương này không thể nghi ngờ là rất đặc biệt, tuy rằng nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, nhưng loại đặc biệt này khiến cho người làm cấp dưới như hắn không thể không suy nghĩ lung tung

********

Hoắc Thù cũng không ngờ sự việc lại kỳ diệu như vậy

Nghe nói Vệ Quốc Công thế tử phái người ra mặt làm cho bọn họ có thể thuận lợi vào ở, không cần tiếp tục lên đường dưới trời mưa lớn, trong lòng Hoắc Thù thập phần cao hứng, quay đầu nói với Ngải Thảo: "Ngươi nhìn xem, vị Vệ Quốc Công thế tử kia quả nhiên là người tốt"

Anh Thảo không có lời gì để nói

Nàng cũng cảm thấy vị Vệ Quốc Công thế tử có thể ra mặt là việc tốt, tránh cho bọn họ rất nhiều phiền phức, bất quá việc này chẳng lẽ không phải là cảm tạ tiểu thư các nàng trên đường ra tay tương trợ sao? Không phải khi mang ơn người thì loại thời điểm này đều cần ra mặt à? Việc này có quan hệ gì đến vấn đề người tốt hay xấu?

Có thể vì nguyên nhân Vệ Quốc Công thế tử phái người đến, cho nên trạm dịch rất nhanh chóng mang nước và thức ăn đến, hầu hạ vô cùng chu đáo

Hoắc Thù sau khi tắm rửa sạch sẽ trong nước ấm, tiếp theo nhìn về phía đồ ăn trên bàn, mặt mày hớn hở nói với hai nha hoàn: "Không ngờ chỗ này cũng gặp Vệ Quốc Công thế tử, thật có duyên"

Anh Thảo hầu hạ nàng dùng bữa, cười tủm tỉm gật đầu, nói: "Hắn nhìn đẹp như vậy, nhất định là người tốt". Sau đó bổ sung thêm một câu, "Cũng giống như tiểu thư"

Hoắc Thù sờ sờ mặt mình, tự luyến nói, "Đương nhiên"

Ngải Thải nhìn hai gia hỏa đang trông mặt bắt hình dong thật không còn ý kiến

Vừa dùng cơm xong, liền thấy Ổ ma ma bưng bát canh gừng nóng lên đây

Hoắc Thù chỉ ngửi hương vị kia liền nhíu mày, đôi mắt nhanh như chớp nhắm lại, đang định muốn trốn uống canh gừng kia, nhưng sau khi nghe Ổ ma ma nói, nàng liền rối rắm

"Tiểu thư, canh gừng này là do tùy tùng Nguyên Võ của Vệ Quốc Công thế tử ở kế bên phân phó riêng cho phòng bếp trạm dịch nấu, rồi phân phó mang một chén qua tặng người đuổi hàn, nói là cảm tạ người đã giúp thế tử bọn họ ở Vân Châu thành". Ổ ma ma nói, trên mặt lộ thần sắc mừng rỡ, cảm thấy tiểu thư nhà mình quả nhiên hảo tâm có hảo báo

Nguyên Võ là tùy tùng của Vệ Quốc Công thế tử, hắn làm việc này, đương nhiên là ý tứ của chủ tử, hơn nữa hành động này dưới danh nghĩa cảm kích, cũng không cần lo lắng ai phê bình điều gì

Hoắc Thù ngừng một chút rồi nói: "Aiz, lấy lại đây"

Ổ ma ma thấy nàng sảng khoái, trong lòng mừng thầm, quả nhiên bà nhắc nhở riêng là chính xác, bằng không cứ như bình thường, tiểu thư chịu uống canh này mới lạ

Tuy rằng có chút không nguyện ý uống canh gừng, nhưng bất quá nghĩ tới mỹ nam tử cách vách, Hoắc Thù lại cảm thấy thời tiết mưa dầm như vậy cũng không khiến người ta chán ghét lắm

Quả nhiên nàng là người có phúc khí, nên mới có thể trùng hợp gặp được Vệ Quốc Công thế tử ở trạm dịch này

********

Mình nghỉ đăng chủ nhật và thứ 2 nha, hẹn thứ 3 gặp lại mọi người nhaaaa ☺

Nhấn Mở Bình Luận