*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Ra giêng, hôn sự cô nương Tam phòng Hoắc Uyển rốt cuộc cũng có tin tức
Năm trước, sau sự việc Tĩnh An Hầu phủ cùng Lý gia kia lui thân, tuy rằng lý thuộc về Tĩnh An Hầu phủ, nhưng mang tiếng lui thân cũng không phải dễ nghe, thanh danh Hoắc Uyển cũng bị ảnh hưởng, trong lúc nhất thời cũng không có mối hôn sự nào tốt
Cũng may, Tĩnh An Hầu phủ còn chưa phân gia, Hoắc Uyển nói như thế nào cũng là cô nương Tĩnh An Hầu phủ, hơn nữa phụ thân Hoắc tam lão gia cũng là quan tứ phẩm trong triều, vẫn là có mấy nhà nhìn trúng Hoắc Uyển, chỉ tiếc Tam phu nhân coi thường, đều không đồng ý
Khi ăn tết uống rượu mừng năm mới, Tam phu nhân bởi vì chuyện hôn sự của nữ nhi, không khỏi nghe được một ít lời bóng gió, trong lòng khó chịu, mới rồi thúc giục trượng phu nhanh chóng chọn ra nhà khác định ra việc hôn sự cho nữ nhi, nào biết xảy đến sự tình Tết Thượng Nguyên, sau đó Hoắc Thù được trong cung ban thưởng, trong lúc nhất thời Tĩnh An Hầu phủ nổi bật vô song
Lúc này, những nhà vốn coi thường Hoắc Uyển đã từng bị lui thân lại động tâm tư, muốn kết thân cùng Tĩnh An Hầu phủ
Cơ hội tốt như vậy, tất nhiên Tam phu nhân sẽ không bỏ qua. Sau khi thương lượng cùng trượng phu, hai phu thê nhìn trúng tam tử Trình Cẩm Hạo nhà Hộ Bộ thị lang Trình Khánh Phục, sau khi hai nhà xem xét lẫn nhau, đều cảm thấy không tồi, chỉ mất mấy ngày thời gian liền trao đổi thiếp canh, định ra việc hôn nhân này, hôn kỳ liền định ở giữa tháng sáu
Hành động nhanh lẹ như vậy, thậm chí cũng chưa hề truyền ra tiếng gió nào, chờ đến sau khi các cô nương Tĩnh An Hầu phủ biết được tin tức này, đều trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo là hào hứng đến chỗ Hoắc Uyển chúc mừng
Ngay cả Hoắc Diệu từ sau Tết Thượng Nguyên vẫn luôn dưỡng thương trong phòng đến giờ cũng lại đây chúc mừng
Khi nhìn thấy Hoắc Thù, thần sắc Hoắc Diệu có chút nơm nớp, không dám đối diện
Khi Hoắc Thù đi ngang qua người nàng, thân thể Hoắc Diệu cứng đến lợi hại, Hoắc Diệu tựa như rất sợ Hoắc Thù, nghĩ sơ lại, liền hiểu được sự tình tại Tết Thượng Nguyên ngày đó hẳn đã dọa sợ nàng
Hoắc Nghiên thiếu chút nữa phun ra cười, không nghĩ nàng nhát gan đến như vậy
Trên thực tế, cũng không phải Hoắc Diệu nhát gan, làm một nữ tử khuê cát ngay cả gϊếŧ gà cũng chưa từng thấy qua, gặp loại chuyện này chỉ cần là khuê tú bình thường đều sẽ bị dọa sợ, chính là Hoắc Uyển, Hoắc Quyên cũng bị dọa sợ đến quá mức như thế. May mắn các nàng không có ác ý với Hoắc Thù, cũng không có xung đột lợi ích lẫn nhau, sau khi biết Hoắc Thù đáng sợ như vậy, trước tiên liền quyết định về sau nhất định cách xa nàng một chút, thời thời khắc khắc đều ghi nhớ không được chọc tức nàng
Ôm ý nghĩ như vậy, Hoắc Uyển cùng Hoắc Quyên đối với Hoắc Thù khách khí hơn rất nhiều
Hoắc Diệu nửa tháng không ra khỏi cửa, vết thương trên trán đã lành, chỉ là vết thương lòng vẫn như cũ không khá nổi, khi nhìn đến Hoắc Thù, liền nhớ đến bộ dạng nàng gϊếŧ người, sợ đến không dám lại gần
Hoắc Thù cũng không để ý đến nàng, cười nói cùng Hoắc Nghiên hướng đến sân Hoắc Uyển mà đi
Hoắc Uyển người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, mặt đẹp như phát sáng, ngượng ngùng ngồi chỗ đó tiếp nhận lời chúc mừng của bọn tỷ muội, ánh mắt không hề mang sầu hay ảm đạm như khi bị từ hôn vào năm trước
"Ngũ tỷ xem như bỉ cực thái lai rồi" Hoắc Nghiên cười trêu ghẹo
"Trình gia Tam lang kia nhân phẩm như thế nào? Ngũ tỷ đã gặp qua rồi sao?" Hoắc Thù tò mò hỏi
Hoắc Uyển xấu hổ đến mức đầu rũ xuống sắp đến ngực, nhỏ giọng nói: "Gặp qua một lần...."
"Nhìn bộ dáng Ngũ tỷ này, chắc là đối với Ngũ tỷ phu tương lai cũng thập phần hài lòng đây" Hoắc Quyên che miệng cười
Hoắc Diệu nói tiếp: "Thật lòng chúc mừng Ngũ tỷ"
Hoắc Uyển bị bọn tỷ muội có mặt chọc ghẹo đến nỗi thiếu chút nữa bụm mặt tránh đi
Tiếp theo lại nói đến hôn kỳ
"Hôn lễ định ở tháng sáu, có phải gấp quá không nhỉ?" Hoắc Nghiên hỏi
Hoắc Uyển cắn cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng hạnh phúc: "Nghe nói thái phu nhân Trình gia tuổi tác đã cao, muốn nhìn tôn tử cưới vợ, nên liền định ra ở giữa tháng sáu"
Mọi người sau khi nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ,
Thái phu nhân Trình gia kia tuổi tác cao, hôm kia đã mời riêng thái y đến phủ xem qua, nghe nói khả năng không qua khỏi năm nay. Lão thái phu nhân Trình gia thương nhất là mấy tôn tử do nhi tử Trình thị lang sinh ra, muốn nhìn thấy các tôn tử đều thành thân hết, Trình thị lang tất nhiên không muốn làm trái nguyện vọng của mẫu thân, sau khi thương lượng cùng Tam lão gia xong, liền định hôn kỳ ở giữa tháng sáu
Hoắc Uyển tiếp nhận lời chúc mừng của từng tỷ muội, nhìn nhìn mấy tỷ muội, trực tiếp bỏ qua người đã đính hôn là Hoắc Thù, nghĩ không biết việc hôn sự của bọn tỷ muội bên dưới về sau sẽ như thế nào, thấy thần sắc Hoắc Quyên miễn cưỡng, nhịn không được thở dài trong lòng
Hoắc Quyên là đích nữ nhị phòng, đáng tiếc Hoắc nhị lão gia không đi theo con đường làm quan, hơn nữa bản thân Nhị lão gia chỉ là con thiếp thất, cô nương nhị phòng tương đối không được quý trọng như đại phòng, tam phòng và ngũ phòng
Hoắc Quyên là người có chí khí, nhìn thấy việc hôn sự của hai tỷ muội đã đính hôn cũng không tồi, khó trách khỏi thương tiếc cho bản thân
Năm trước Hoắc Quyên đã cập kê, cho đến năm nay vẫn không có làm mai, cũng do thân phận nửa vời của nàng mà bị mắc kẹt ở chỗ đó, ánh mắt Nhị phu nhân cũng khá cao, vẫn luôn không hài lòng vì thế liền kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa định ra
Hôn sự của Hoắc Uyển đã được định xuống, tóm lại là chuyện tốt, Tĩnh An Hầu phủ cũng bởi vì vậy mà náo nhiệt mấy ngày, tiếp theo Hoắc Uyển liền bắt đầu theo Tam phu nhân học tập việc quản gia, thêu áo cưới chờ gả, không cần lại đi Tri Vi Viện học tập
Cái này làm Hoắc Thù cùng Hoắc Nghiên đều vô cùng hâm mộ
Thật vất vả cũng đến tháng ba, là lúc thời tiết chuyển ấm, cũng là đến Tiết Thượng Tị các cô nương gia hy vọng nhất
Tiết Thượng Tị của Đại Hạ triều, cũng là ngày hội của người trẻ tuổi, ăn tiệc uống rượu, du xuân ngoại ô, đa số người trẻ tuổi đều hoan nghênh
Sáng sớm, Hoắc Thù đã bị bọn nha hoàn kéo dậy trang điểm
Ngải Thảo vừa bận rộn vừa nói: "Tiểu thư, nghe nói Nam Uyển chỉ tiếp đãi các phủ huân quý, hôm nay có rất nhiều nữ quyến các phủ huân quý đều đến đó, Ý Ninh Trưởng công chúa cùng nữ quyến Vệ Quốc Công phủ tất nhiên sẽ đến, tới lúc đó tiểu thư không thiếu được phải đi thỉnh an bọn họ.... Đúng rồi, Nhiếp thế tử hẳn là cũng sẽ đến chứ?"
Khi Hoắc Thù nghe được câu cuối cùng, mắt sáng rực lên mộy chút, chỉ là thật nhanh chóng lại bĩu môi thất vọng
Người khác không biết nhưng nàng lại thập phần rõ ràng, từ sau Tết Thượng Nguyên, không quá mấy ngày Nhiếp Ngật liền rời kinh thành. Còn vì sao nàng lại biết, vẫn là khi Nguyên Võ lại đây đưa đồ tặng cho nàng, từ trong lời nói việc làm của hắn phỏng đoán ra được
Hoắc Thù tuy rằng không biết Nhiếp Ngật đi nơi nào, nhưng liên tưởng lại chuyện của hắn ở mùa xuân năm trước tại Tây Bắc, có thể tưởng tượng được việc hắn đi làm, hẳn là phụng mật chỉ của hoàng thượng rời kinh, nàng cũng không thể hỏi thăm quá nhiều, nên tâm lý luôn có chút lo lắng
Thế nhân chỉ nhìn biết hoàng đế sủng ái Vệ Quốc Công thế tử, nhưng lại không biết phần sủng ái này hắn dùng cái gì đổi lấy được
Trong lòng Hoắc Thù có chút rầu rĩ
Đám người Ổ ma ma thấy thế trong lòng đều hơi kinh ngạc, mấy ngày trước nàng còn vì hôm nay được ra cửa đạp thanh du ngoạn mà cao hứng, như thế nào hiện giờ lại rầu rĩ không vui rồi?
"Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Không có việc gì" Hoắc Thù không muốn nói quá nhiều, xuyên qua mặt gương đồng bóng lưỡng, nhìn dung mạo trong gương được trang điểm kiều mỹ dị thường, buồn bã ỉu xìu nói: "Không cần trang điểm đến phức tạp như vậy đâu, đơn giản là được rồi, vậy cắm cây trâm thúy tường vân nạm đuôi phượng bằng chuỗi hạt vàng đi"
Anh Thảo vội thay cây trâm kia bằng trâm thúy tường vân, sau đó lại mang đến một kiện áo choàng Vân Cẩm đính châu, tuy thời tiết có chút ấm nhưng khi ra khỏi phòng, gió xuân vẫn còn mang hơi lạnh
Sau khi xử lý thỏa đáng, Hoắc Thù liền đi hội họp cùng các tỷ muội
Hôm nay ra cửa chỉ có 4 cô nương, Hoắc Quyên, Hoắc Thù, Hoắc Nghiên và Hoắc Diệu, Hoắc Uyển sắp xuất giá, vội vàng học tập trước hôn nhân nên không thể ra ngoài
"Thất muội, hôm nay An Dương quận chúa cũng đi sao?" Hoắc Quyên hỏi
Hoắc Thù nhìn nàng một cái, nói: "Hôm nay thời tiết tốt, chắc hẳn nàng sẽ đi"
"Quận chúa không thương lượng cùng Thất tỷ à?" Hoắc Nghiên tò mò hỏi, còn tưởng rằng ngày hội như vậy, An Dương quận chúa sẽ thương lượng cùng Hoắc Thù đi nơi nào
"Không có, đã một thời gian ta không gặp nàng" Hoắc Thù nghiêm mặt nói, "Sự tình ở Tết Thượng Nguyên quá hung hiểm, quận chúa vừa lúc có lý do không ra khỏi cửa, hôm nay có lẽ sẽ không đi?"
Nghe được lời này, mọi người đều có chút cạn lời
Này xác thật đúng là tác phong của An Dương quận chúa, chỉ là khó được thời tiết tốt như vậy, thích hợp ra ngoài đi du ngoạn, nàng lại không chịu ra cửa, nàng rốt cuộc là có bao nhiêu lười a?
Sau khi thỉnh an các trưởng bối, các cô nương đều ngồi lên xe ngựa xuất phát
Một canh giờ sau, xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ đã đến Nam Uyển
Nam Uyển là địa phương ngắm hoa nổi danh trong kinh thành, khách tiếp đãi đều là các phủ huân quý trong kinh, lúc này đúng là mùa xuân tháng ba, vừa lúc hoa đào tại Nam Uyển nở rộ đẹp nhất, là một nơi khác cho các nữ quyến phủ huân quý trong kinh thành ngắm hoa du ngoạn
Các cô nương Tĩnh An Hầu phủ vừa mới xuống xe, liền nghe một trận âm thanh ồn ào
"Phía trước có việc gì vậy?" Hoắc Nghiên hỏi
Một bà tử tiếp đãi các nàng nói: "Là Đan Dương quận chúa cùng các tiểu thư đang chơi kích trống truyền hoa ở đằng kia"
Sau khi biết rõ là Đan Dương quận chúa, ngược lại cũng không kỳ quái vì sao trận thế lại lớn như vậy
Đám người Hoắc Quyên nhịn không được nhìn về phía Hoắc Thù, Hoắc Thù đính hôn cùng Vệ Quốc Công thế tử, Đan Dương quận chúa này chính là cô em chồng của nàng, làm đại tẩu tương lai, tự nhiên sẽ muốn cùng cô em chồng xây dựng quan hệ tốt đẹp, nhưng nghĩ tới tính tình nuông chiều của Đan Dương quận chúa kia, cũng không biết nên đồng tình với nàng hay là cái khác
Hoắc Thù quay đầu hỏi: "Không biết Ý Ninh Trưởng công chúa ở nơi nào? Nhờ dẫn chúng ta qua đó thỉnh an"
Bà tử dẫn đường tự nhiên đáp ứng, lập tức dẫn các cô nương đi qua
Ý Ninh Trưởng công chúa đang uống trà nói chuyện phiếm cùng các nữ quyến tông thất bên trong một cái đình tại Nam Uyển, bọn người Thái Ninh trưởng công chúa, Vĩnh Quận Vương phi, Vinh Thân Vương phi cũng ở chỗ đó, bên cạnh Vinh Thân Vương phi còn có một người đang ngủ gật, An Dương quận chúa
An Dương quận chúa bị mẫu thân đẩy một cái, trợn mắt liền nhìn thấy đám người đang hướng bên này đi tới, cao hứng mà kêu lên: "Tố Tố, ngươi tới rồi"
Hoắc Thù hướng nàng cười cười, cùng các tiểu muội tiến lên thỉnh an bọn người Ý Ninh Trưởng công chúa đang ngồi trong đình
Ánh mắt mọi người đều sôi nổi khi dừng trên người Hoắc Thù, đám người Hoắc Quyên tiến vào trong đình cũng nằm trong tầm mắt của chư vị nữ quyến, được chú ý đến nhiều làm cho các nàng có chút khẩn trương, sợ không cẩn thận thất lễ
Thần sắc Thái Ninh trưởng công chúa phức tạp, đánh giá trên dưới Hoắc Thù, nhấp nhấp miệng, ngón tay vỗ về đôi vòng tay ngọc bích trên cổ tay
"Thù nhi tới, lại đây ngồi" Ý Ninh Trưởng công chúa cười đến thân ái, vẫy tay kêu Hoắc Thù lên tới
Hoắc Thù cũng không trì hoãn, bước đi qua, ngồi trên ghế gấm nha hoàn vừa chuyển đến
Đám người Hoắc Nghiên cũng không có phúc phận đến bực này, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hoắc Thù cứ như vậy đi qua
Nhìn nàng cứ tự nhiên hào phóng như vậy mà đi qua ngồi xuống, mọi người đều nhịn không được sửng sốt, phảng phất như lần đầu tiên gặp nàng, thấy tính từ cô nương này thật đúng là thật thà chất phác, đối mặt với mẹ chồng tương lai, cũng không có một chút khiếp sợ nào
"Đứa nhỏ này đúng là thành thật". Ý Ninh Trưởng công chúa kéo tay nàng cười nói, giống như vô cùng hài lòng
Vinh Thân Vương phi vỗ vỗ bả vai nữ nhi, làm nàng lên tinh thần một chút, cười nói: "Thất cô nương là biết người thương hài tử, nếu không phải con ta còn nhỏ, ta cũng muốn định nàng làm con dâu, công chúa tuệ nhãn biết ngọc, cứ như vậy lại bị người giành trước" Nói, một bộ dạng tiếc nuối
An Dương quận chúa ngáp một cái nói: "Mẫu phi, kỳ thật hiện tại cũng không muộn nha, đệ đệ chỉ nhỏ hơn Tố Tố có ba tuổi, tục ngữ nói, nữ lớn ba ôm gạch vàng! Nếu không để phụ vương đi xin Hoàng bá phụ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, sửa lại tứ hôn Tố Tố cho đệ đệ là được, đệ đệ có tức phụ như vậy, về sau con không cần lo lắng đệ đệ quá yếu bị người khác bắt nạt"
"Nha đầu này, nói bậy bạ gì vậy?" Vinh Thân Vương phi dở khóc dở cười
Người chung quanh cũng bị lời này làm cho cười một trận, hiển nhiên nghe được đây là An Dương quận chúa cố tình nói bậy, nhưng từ đó có thể thấy, hai mẹ con Vinh Thân Vương phi đây là đang tạo mặt mũi cho Hoắc Thất
Trong lòng Ý Ninh Trưởng công chúa cũng thật cao hứng, tuy con dâu này cũng không phải tự nàng chọn lựa, mà là người nhi tử thích, nhưng trước mặt người ngoài, đây cũng là con dâu nàng chọn, nàng tự nhiên muốn bảo hộ con dâu của mình. Vinh Thân Vương trong tông thất chính là người đặc biệt, hai mẹ con Vinh Thân Vương phi coi trọng con dâu, tự nhiên cũng cho nàng mặt mũi
"Không thể nào nha, đây là con dâu ta chọn trúng, các ngươi nếu muốn thì tự mình đi tìm đi, các cô nương hôm nay tới không ít, thập đệ muội có thể vì thế tử chọn lựa thậy kỹ" Ý Ninh Trưởng công chúa cười nói với Vinh Thân Vương phi
Nói đùa vài câu, Ý Ninh Trưởng công chúa lại kéo tay Hoắc Thù, ôn nhu dò hỏi một số việc linh tinh gần đây, biểu hiện vô cùng thân mật
Thái Ninh trưởng công chúa mím môi càng chặt, mọi người ở đây đều có thể nhìn ra tâm trạng nàng không vui
Thái Ninh trưởng công chúa không nhìn quen sắc mặt kia của Ý Ninh Trưởng công chúa, nếu không phải lúc trước nàng chướng mắt thân phận của Hoắc Thù, cũng sẽ không để Ý Ninh Trưởng công chúa nhanh chân đến trước, chọc cho nhi nữ nàng thương tâm không thôi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Lúc này nhìn nàng ấy ra vẻ ta đây như vậy, nếu là ở ngày thường, Thái Ninh trưởng công chúa không thiếu nói vào một hai câu làm Ý Ninh Trưởng công chúa khó chịu một chút cũng được, nhưng nghĩ đến khi Hoắc Thất cứu đôi nhi nữ của nàng tại Tết Thượng Nguyên, cuối cùng cũng không nói ra
Sau khi nói được một hồi, Ý Ninh Trưởng công chúa mỉm cười nhìn Hoắc Thù nói: "Đứa nhỏ Đan Dương này đang bên kia chơi kích trống truyền hoa, các ngươi cũng qua chơi đi"
Vinh Thân Vương phi cũng vỗ vỗ nữ nhi, "An Dương cũng đi đi"
An Dương quận chúa lười biếng không muốn đi, nhưng mà đối mặt với đôi mắt lộ hung quang của mẫu thân, đành phải không tình nguyện đứng dậy, đi theo đám người Hoắc Thù rời đi
Chờ khi ra khỏi tầm mắt các trưởng bối, An Dương quận chúa lười biếng dựa trên người Hoắc Thù, để nàng ôm lấy mình đi
Đám người Hoắc Nghiên rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi đối diện với nhiều công chúa, vương phi, quận vương phi tông thất như vậy, làm các nàng căn bản không dám nói lung tung, đặc biệt là khi Ý Ninh Trưởng công chúa cho Hoắc Thù mặt mũi, sắc mặt kia của Thái Ninh trưởng công chúa làm các nàng đều thật sự kinh hãi
Tuy rằng Tết Thượng Nguyên ngày đó Hoắc Thù ra tay cứu một đôi nhi nữ của Thái Ninh trưởng công chúa, nhưng mà vì Tân Dương quận chúa Cao Quân một lòng say mê Nhiếp Ngật, chỉ sợ lúc này Thái Ninh trưởng công chúa đối với Hoắc Thù là vừa thích vừa hận, tâm tình phức tạp vô cùng, chẳng trách sắc mặt nàng khó coi như vậy
Hoắc Thù căn bản không để trong lòng, lúc này nàng đang trêu ghẹo An Dương quận chúa, nói: "Không nghĩ tới hôm nay ngươi cũng đến đây, thật khó nha"
"Ta không muốn tới a, nhưng chỉ cần ta nói không tới, sắc mặt mẫu phi liền thật đáng sợ cho nên đành phải đi thôi" An Dương quận chúa đón ánh nắng ấm áp tháng ba, híp mắt, lại ngáp một cái, nói: "Ngày tốt như vậy, chẳng phải nên ở nhà ngủ sao"
Mọi người: "....."
Một ngày đẹp như vậy, rõ ràng nên ra ngoài du xuân thưởng ngoạn mới đúng chứ!
Khi các cô nương bị An Dương quận chúa làm cho cạn lời, một đóa hoa lụa hướng bên này bay tới
Hoắc Thùy nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, tựa như thật tùy ý duỗi tay ra, liền chộp được nó vào trong tay
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***