*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Đương kim hoàng đế có tổng cộng sáu vị hoàng tử, ngoại trừ Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử đã thành thân, các hoàng tử còn lại đều vì vấn đề tuổi tác nên đến giờ vẫn chưa chọn ra hoàng tử phi
Tam hoàng tử năm nay 18 tuổi, vốn dĩ nên sớm chọn ra hoàng tử phi cho hắn. Chỉ là hoàng thượng đối với hôn sự của Tam hoàng tử chưa có ý gì, Giang hoàng hậu không tiện nhúng tay vào hôn sự của các hoàng tử, Tào quý phi là mẹ đẻ Tam hoàng tử, cho dù trong lòng nôn nóng nhưng vẫn không dám đi thúc giục
Khi biết được ý chỉ tứ hôn, Tào quý phi tại Vĩnh Hòa Cung tức giận bẻ gãy miếng ngọc cốt hương trong tay
Gương mặt bảo dưỡng thỏa đáng của Tào quý phi lộ ra thần sắc vừa vội vừa giận, tức hận nói: "Con ta thân phận hoàng tử cao quý, một nữ nhân không biết kiềm chế sao có thể xứng được? Lại còn là chính phi, Hoàng thượng sao có thể như vậy?"
Tào quý phi căn bản chướng mắt Cao Quân, tuy nói Cao Quân là nữ nhi Thái Ninh trưởng công chúa, có phong hào quận chúa, nhưng tính tình của Cao Quân kia thật không cách nào làm người khác chấp nhận được, hơn nữa việc Cao Quân lưu luyến si mê Vệ Quốc Công thế tử ai ai cũng biết, Tào quý phi há có thể chấp nhận một cô nương có nam nhân khác trong lòng làm con dâu của mình? Ngày nào đó nhi tử nón xanh đội đầu, chẳng phải trở thành trò cười tại kinh thành?
Trên người Cao Quân không có một chỗ nào để Tào quý phi nhìn trúng, cho đến nay Tào quý phi gửi hi vọng trên người Tam hoàng tử cực kỳ lớn, vốn định chọn cho nhi tử một cửa hôn sự có thê tộc hiển hách, nào có thể liền như vậy bị Cao Quân hủy hoại?
Dưới trận khó thở, Tào quý phi muốn đi Càn Thanh cung gặp hoàng đế hỏi cho rõ ràng
Nào biết đến nơi, hoàng đế lại không gặp nàng
Tào quý phi đối với tính tình hoàng đế cũng có chút hiểu biết, sắc mặt trắng bệch, cũng không dám đi vào chỗ đó nháo, dẫn người trở về hậu cung, ngược lại đi Phượng Tường cung nhờ hoàng hậu làm chủ
"Hoàng hậu, người phải làm chủ cho Tam hoàng tử a!" Tào quý phi khóc đến cực kỳ thương tâm, dùng khăn che mặt khóc
Hoàng hậu ban ngồi cho nàng, thanh âm vẫn không nhanh không chậm như cũ, "Tào quý phi, hoàng thượng đã tứ hôn, quân vô hí ngôn, bổn cung cũng không thể làm gì"
"Nhưng Tân Dương quận chúa kia.... làm sao xứng được với Tam hoàng tử?" Tào quý phi khóc ròng nói
"Ăn nói cẩn thận!" Thanh âm Giang Hoàng hậu có vài phần uy nghiêm, thấy nàng khóc đến thật sự thê thảm, mới vừa nói: "Tào quý phi, đây là việc thái hậu cùng hoàng thượng đều đồng ý, thánh chỉ đã hạ xuống, không có khả năng thay đổi, sao lại không cao hứng mà tiếp thu, hoàng thượng đã biết, cũng sẽ đau lòng cho tam hoàng tử"
Nghe được lời này, Tào quý phi cả kinh quên khóc, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hoàng Hậu
Trong hậu cung này, nếu bàn luận về người có dung mạo mỹ lệ, ngoài An phi ra, Giang Hoàng Hậu cũng là một nữ tử cực kỳ mỹ mạo, giữa đôi mày mơ hồ có vài phần anh khí, đoan trang nghiêng lệ, là loại mà người mang dung mạo mị tục như An phi không sánh được. Chỉ là chính cung lại không có con, dẫn tới việc cho đến nay Giang hoàng hậu đối với người đối với vật đều là nhàn nhạt, trừ bỏ việc chuyên tâm xử lý tốt chuyện hậu cung, liền chưa từng thấy nàng từng động dung qua đối với sự việc nào, dần dà, sẽ làm người khác xem nhẹ dung mạo của nàng
Lúc này, Giang Hoàng Hậu khó được nhắc nhở một cái, đã làm Tào quý phi cả kinh rét run cả người
"Là thái hậu...." Tào quý phi cắn răng, mắt lộ ra phẫn nộ
Giang hoàng hậu không nói chuyện, gọi cung nữ vào nâng nàng dậy, đưa về Vĩnh Hòa cung
Tào quý phi hồn bay phách lạc được người đưa về Vĩnh Hòa cung, liền nhìn thấy nhi tử ăn mặc triều phục hoàng tử vội vội vàng vàng đi lại đây
"Mẫu phi, người không có việc gì chứ?" Tam hoàng tử đi đến tự mình đỡ Tào Quý phi đi vào trong điện nghỉ ngơi
Sau khi Tam hoàng tử biết được Tào quý phi đi đến Càng Thanh cung, liền lo lắng nàng vì việc tứ hôn mà chọc giận Phụ hoàng, nhanh chóng chạy lại đây, thấy nàng được cung nhân đỡ trở về, trong lòng vô cùng lo lắng
Tam hoàng tử tự mình dâng trà lên cho Tào quý phi, sau khi làm cho cung nhân xung quanh lui ra ngoài, ôn nhu khuyên nhủ: "Mẫu phi, phụ hoàng đã hạ chỉ, người chớ có đi tìm hắn, nhi tử cảm thấy Tân Dương biểu muội khá tốt, thái hậu thương Tân Dương biểu muội như vậy, đối với nhi tử cũng có chỗ lợi"
Tào quý phi nghe được lời này, bi thống dâng lên, bụm mặt nói: "Phụ hoàng ngươi thật là tàn nhẫn, Cao Quân kia có chỗ nào tốt chứ? Nàng là một người không được quản giáo, Nhiếp Thế Cẩn không cần nàng, nàng ngược lại quay qua câu dẫn ngươi, nữ tử phóng đáng như thế, có chỗ nào xứng làm hoàng tử phi? Nếu Thái hậu không nhúng tay vào, có cho nàng làm thiếp của ngươi cũng không xứng!"
Nghe được lời này, sắc mặt Tam hoàng tử có chút không tốt, những lời này của mẫu phi không thể nào truyền ra ngoài, nếu không thái hậu tất sẽ tức giận
Lập tức khuyên nhủ, "Mẫu phi, Tân Dương biểu muội không câu dẫn con, là hiểu lầm! Lúc ấy nàng không cẩn thận té ngã, khi nhi tử đỡ nàng, không cẩn thận lôi kéo y phục trên người nàng, nếu nhi tử đã nhìn thấy thân thể nàng, tất nhiên phải phụ trách!"
"Ta nhổ vào!" Tào quý phi căm hận nói, "Nàng té ngã lúc nào không được, cố tình vừa lúc nhìn thấy ngươi liền té, vậy mà còn làm cho một nam nhân kéo rớt y phục của mình ra, làm sao lại vừa khéo như vậy? Theo bổn cung nhìn thấy, nếu trong này không có tính kế, bổn cung tuyệt đối không tin!"
Tam hoàng tử trầm mặc
Khi hắn nâng Cao Quân dậy lúc nàng té ngã, còn chưa kịp nghĩ ngợi vậy mà vừa khéo kéo tuột đến y phục nàng, khi phát hiện vạt áo nàng tản ra, lộ ra một mảng lớn vai ngọc, liền biết sự tình không ổn, sau lại thấy Thái Ninh trưởng công chúa cùng thái hậu xuất hiện, bắt hắn gánh vác việc này
Bất quá thần sắc lúc ấy của Cao Quân kia vừa giận vừa hận lại vừa tức, không giống giả bộ, trong nhất thời Tam hoàng tử liền có chút hồ đồ
Hắn biết Cao Quân vẫn luôn lưu luyến si mê Nhiếp Ngật, cho dù hiện tại Nhiếp Ngật đã đính hôn, hẳn là sẽ không dễ dàng hết hi vọng mới đúng, cho nên đến nay vẫn cực kỳ yên tâm đối với nàng, nào ngờ vẫn không thoát được một kế này
Tam hoàng tử hơi hơi nhắm mắt lại, sợ mẫu phi vì việc hôn sự của mình mà nháo lên chọc phụ hoàng chán ghét, chỉ có thể khuyên giải
Hơi muộn một ít, Ngũ hoàng tử biết được tin tức cũng lại đây khuyên bảo Tào quý phi, mới tạm thời trấn an được nàng
Hai huynh đệ rời khỏi Vĩnh Hòa Cung, khi trở về Đông Tam Sở, Ngũ hoàng tử căm phẫn nói: "Tam ca, lão chủ chứa kia dám tính kế huynh, tương lai Cao Quân vào cửa, huynh nhất định không thể buông tha cho nàng!"
Tam hoàng tử nghe được đệ đệ đầu óc trẻ con nói như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng khó chịu, "Ngũ đệ, đừng nói bậy!"
Ngũ hoàng tử cười lạnh nhìn hắn: "Ta nói bậy chỗ nào? Việc này không phải quá rõ rồi sao? Cao Quân kia lúc trước đối với Nhiếp Ngật một bộ dạng si tâm không thay đổi, còn tưởng rằng là một người si tình, nào ngờ qua mấy ngày liền câu dẫn huynh, một nữ nhân phóng đãng như vậy, nếu nàng ta không có một bà ngoại làm thái hậu, đã sớm bị mang đi trầm lồng heo rồi!"
"Việc này cũng do ta không cẩn thận bằng người" Tam hoàng tử than nhẹ một tiếng, cảm thấy mình đã quá coi thường can đảm cùng tâm kế của Thái Ninh trưởng công chúa, mới có thể đẩy mình vào lâm vào nông nỗi này
Ngũ hoàng tử không đồng ý cách nói của Tam hoàng tử, nếu không có tâm phòng bị đối phương, bọn họ thân là hoàng tử, làm sao có thể chống đỡ được?
Đến nỗi hắn cho rằng Cao Quân câu dẫn Tam hoàng tử, cũng là loại chuyện thường tình, so với vị trí phu nhân Vệ Quốc Công thế tử nhất đẳng, vị trí hoàng tử phi tự nhiên càng tôn quý hơn, Cao Quân từ nhỏ lớn lên ở trong cung, động tâm với quyền lợi cũng có thể lý giải
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Thái Ninh trưởng công chúa thần sắc âm trầm ngồi trên giường La Hán sơn đen, nghe nói nữ nhi lại nháo lên, tức giận đến đột nhiên đứng lên
Phò mã Cao Cần vội nói: "Ngươi đừng nóng vội, hài tử còn nhỏ, từ từ nói chuyện cùng nàng là được rồi"
Thái Ninh trưởng công chúa tức hận nói: "Nói như thế nào được? Nàng hiện tại đòi sống đòi chết vì một nam nhân, ngay cả phụ mẫu người thân cũng bỏ mặc, cực kỳ bất hiếu! Cũng là do ta chiều hư nàng, mới có thể dung túng cho nàng thành tính tình này!" Nàng bực bội đi vòng vòng trong phòng hai vòng, nổi giận đùng đùng nói: "Tam hoàng tử có cái gì kém hơn Nhiếp Thế Cẩn? Luận thân phận, địa vị, dung mạo, Nhiếp Thế Cẩn chẳng qua có bộ dáng so với các nam tử cùng tuổi tuấn tiếu hơn một ít, còn có chỗ nào tốt? Hoàng tử phi so với phu nhân Vệ Quốc Công thế tử càng tôn quý, vì sao nàng lại không chịu hiểu chứ?"
"Đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng, chỉ là Quân nhi còn nhỏ, từ từ nói nàng là được rồi, nhốt nàng trong phòng như vậy cũng không được"
"Không nhốt nàng trong phòng, để nàng chạy ra ngoài nháo cho toàn bộ kinh thành đều biết nàng không đồng ý hôn sự này? Nếu truyền đến chỗ hoàng huynh, cho dù hoàng huynh khoan hồng độ lượng, cũng khó bảo đảm sẽ không sinh khí, huống hồ, đây là riêng mẫu hậu...."
Nàng vội dừng miệng
Cao Cần lại có chút hồ nghi, nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nhìn nàng, rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao hoàng thượng đột nhiên lại tứ hôn
Thái Ninh trưởng công chúa thấy hắn hiểu rõ, đơn giản cũng không che giấu nữ, nói: "Xưa nay thanh danh Tam hoàng tử trong triều không tồi, ta cùng mẫu hậu đều xem trọng hắn, nên mới vì Quân nhi mưu tính một phen, nào biết nha đầu chết tiệt kia vậy mà không vui, còn nhớ mãi Nhiếp Thế Cẩn kia! Nhiếp Thế Cẩn cũng đã định thân rồi, nàng dù có nhớ cũng không làm được việc gì, còn không bằng lại chọn một cửa hôn sự tốt!"
Nói đến đây, trong lòng nàng có vài phần khoái ý
Ý Ninh Trưởng công chúa thì tính là cái gì? Nếu tương lai Tam hoàng tử được việc, nữ nhi nàng chính là hoàng hậu, có huynh trưởng làm hoàng đế không giống với có cháu trai làm hoàng đế, đến lúc đó xem Ý Ninh còn hống hách như thế nào!
Cao Cần nghe xong chẳng những không vui mà còn phát sầu, chỉ là thấy thê tử giống như rơi vào ma chướng, biết lúc này khuyên bảo cũng không được, chỉ biết thở dài
Hơi muộn một ít, lại cho người đi nhìn nữ nhi đang bị nhốt lại, để phòng ngừa nàng làm chuyện ngốc nghếch
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù sau khi nghe nói Cao Quân được chọn làm Tam hoàng tử phi cũng có kinh ngạc, bất quá chỉ có một chút kinh ngạc rồi thôi, thật nhanh liền bỏ qua
Đám người Hoắc Diệu có chút buồn bực nhìn nàng, phát hiện nàng vậy mà thực sự bỏ qua, không có lo lắng cũng không nặng nề, cảm thấy tâm nàng thật sự rộng rãi
"Tỷ không lo lắng sao?" Hoắc Nghiên nhịn không được hỏi
"Ta lo lắng cái gì?" Hoắc Thù không thể hiểu hỏi lại
"Nếu Cao Quân thật sự trở thành Tam hoàng tử phi, về sau nàng muốn gây phiền toái cho tỷ, thật sự quá dễ dàng" Hoắc Diệu lo lắng mà nói, đối với hiểu biết của nàng về Cao Quân, tâm trả thù của người này rất nặng, Hoàng Thục Tĩnh chỉ nói là một câu, nàng liền dám đem người ném vào trong sông, Hoắc Thù bị nàng xem là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, về sau chẳng biết sẽ bị nàng lăn lộn đến mức nào đâu
"Vậy thì như thế nào? Cho dù là hoàng hậu, cũng không thể vô duyên vô cớ làm khó làm dễ người khác đi?" Hoắc Thù cảm thấy không có gì đáng lo lắng, ngay từ lúc bắt đầu, nàng cũng đã không để cao quân ở trong lòng
Bởi vì Vệ Quốc Công thế tử không thích Cao Quân a!
Vị hôn phu nhà nàng không thích, vậy nàng còn lo lắng cái gì nữa? Hơn nữa nàng cũng không phải chỉ biết ngây ngốc đứng tại chỗ chờ người khác khi dễ, Cao Quân kia cho dù lợi hại, lại có thể lợi hại hơn hoàng đế sao?
Hoắc Nghiên tuy rằng cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng mà đôi khi, cấp quan lớn hơn một bậc cũng có thể ép chết ngươi, nhưng nhìn bộ dạng Hoắc Thù không thèm để ý như vậy, nàng cảm thấy mình có chút ngốc, lo lắng không đâu cho người khác như vậy. Nghĩ nghĩ, nàng lại hỏi, "Về sau Cao Quân sẽ là Tam hoàng tử phi, cho dù nàng lại tiếp tục thích Nhiếp thế tử cũng không có khả năng, có phải ngươi cảm thấy rất nhẹ nhàng hay không?"
Hoắc Thù nhìn nàng một cái, đứng dậy rời đi
Hoắc Nghiên bị nàng nhìn đến không hiểu nỗi, quay đầu nhìn Hoắc Diệu hỏi, "Thất tỷ đây là ý gì?"
Hoắc Diệu chần chừ rồi nói: "Cảm thấy tỷ hỏi câu vô nghĩa"
Tuy rằng Hoắc Nghiên không muốn thừa nhận, nhưng nha đầu chết tiệt Hoắc Diệu này rất biết nhìn mặt đoán ý, chẳng lẽ nàng thật là hỏi câu vô nghĩa!
Hoắc Thù đối với Cao Quân quả thật không có suy nghĩ gì, dù sao nàng cùng Nhiếp Ngật định thân, hay Cao Quân sẽ trở thành Tam hoàng tử phi, đều là sự tình đã định kết cục, không còn biện pháp thay đổi, vậy nghĩ nhiều đến nó có tác dụng gì? Huồng chi nàng cùng Cao Quân, đúng ra cũng không có thâm thù đại hận gì, nhưng nếu nàng ta chọc đến nàng, vậy phải nói cách khác
Hiện tại thì Cao Quân còn chưa chọc tới nàng
Những việc này Hoắc Thù nghe qua liền thôi, vẫn như cũ trải qua những ngày thường của mình tại Tĩnh An Hầu phủ, ngẫu nhiên sẽ đi Uy Viễn tướng quân phủ thăm Ngũ cữu cữu bọn họ, tiếp theo sẽ đến Lâm Giang Tiên ngồi một chút
Lần này sau khi Nhiếp Ngật trở về, thời gian ở lại kinh thành rất dài, cho đến giữa tháng 5, Hoắc Thù còn có thể thường xuyên gặp hắn ở Lâm Giang Tiên, cái này làm cho nàng thật vui vẻ, đặc biệt là mỗi lần gặp mặt, đều có thể phát hiện trên mặt hắn lại có thêm một chút thịt, trong lòng Hoắc thất cô nương liền vui vẻ
Vị hôn phu càng ngày càng đẹp, làm vị hôn thê tự nhiên càng thích ý
Tháng 6 rồi cũng tới, thời tiết kinh thành trở nên nóng bức, ban ngày tựa như một cái lồng hấp, chỉ cần đứng dưới nắng mặt trời trong chốc lát, cả người liền ướt đẫm mồ hôi, nóng không chịu nỗi
Đầu tháng 6, Hoắc Uyển muốn xuất giá
Ngày Hoắc Uyển xuất giá, Tĩnh An Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, khi Hoắc tam phu nhân đưa nữ nhi lên kiệu hoa, khóc đến nỗi trang điểm trên mặt đều trôi. Chờ cho đến khi kiệu hoa rời đi, người đi trà lạnh, sau khi toàn bộ Tĩnh An Hầu phủ yên tĩnh trở lại, nhưng người khác đều có chút thương cảm
Hoắc Nghiên có chút uể oải đi đến Điệp Thúy Viện, cả người ủ rũ
Đôi tay Hoắc Thù linh hoạt thắt dây đeo, thắt xong một cái, quay đầu hỏi Ổ ma ma: "Ma ma, dây đeo này đẹp không? Lần này ta dùng thủ pháp phúc lộc hỉ của Giang Nam bên kia, có giống không?"
Ổ ma ma không nỡ nhìn dây đeo xấu đến nỗi không rõ hình dạng, nhưng cũng không thể đả kích nhiệt tình của tiểu cô nương, chỉ có thể trái lương tâm nói: "Tiểu thư lần đầu làm thử, có kết quả như vậy cũng thật không tồi"
Ngải Thảo cùng Anh Thảo cũng là vẻ mặt kinh hỉ khen ngợi, sôi nổi nói lần đầu làm như vậy cũng không tệ
Hoắc Thù rạo rực cười rộ lên, đối với việc chính mình có thể thắt dây đeo rất là có tự tin
Tâm tình Hoắc Nghiên có chút không tốt, chờ đến khi nhìn thấy đám người Ổ ma ma nói dối không chớp mắt, vậy mà Hoắc Thù tin đúng như thật, hơn nữa bộ dạng còn rất tự tin, làm nàng thiếu chút nữa ngã từ trên giường La Hán xuống, rốt cuộc cũng đã hiểu được vì sao vị Thất tỷ này thường ngày vẫn luôn là bộ dạng tự tin như vậy
Bộ dạng tự tin này chính là do những người xung quanh dùng thiện ý nói dối mà tạo thành
Hoắc Nghiên nhịn không được nói: "Thất tỷ, dây đeo này được thắt đến thật sự khó coi! Còn nữa, tỷ như thế nào mà còn cao hứng như vậy?"
Hoắc Thù kỳ quái nhìn nàng, "Vì sao ta không thể cao hứng? Hơn nữa dây đeo này của ta cũng khá đẹp, Ổ ma ma cũng nói nhìn được, muội cảm thấy không đẹp, tất nhiên là do muội không thích loại này, người trên đời này hàng ngàn hàng vạn người, sở thích cũng bất đồng, muội cảm thấy khó coi cũng có thể lý giải"
Hoắc Nghiên bị nghẹn không nói ra lời, dây này rõ ràng là xấu thật mà, liên quan gì đến sở thích của nàng?
Hoắc Nghiên hít một hơi thật sâu, "Ngũ tỷ về sau sẽ là người nhà khác, nàng không còn ở đây nữa, ta cứ cảm thấy thiếu điều gì đó, mỗi một tỷ muội gả đi ra ngoài, ta đều cảm thấy khổ sở"
Hoắc Thù gật đầu, "Muội khổ sở cũng đúng thôi, rốt cuộc các ngươi cũng sinh sống ở cái nhà này lâu như vậy"
Hoắc Nghiên nghe được lời này, hơi ngẩn ra, tựa như hiểu rõ cái gì đó, trong lúc nhất thời không nói nên lời
Lúc này nàng mới nhớ tới, vị Thất tỷ này năm trước mới về kinh, đối với nàng mà nói thì nhà này rất xa lạ, cho nên, mặc kệ nhà này có biến hóa gì, nàng đều sẽ không có cảm xúc quá lớn
Hoắc Uyển xuất giá làm các cô nương Tĩnh An Hầu phủ đều có chút thương cảm, chỉ có Hoắc Thù vẫn như cũ, như thế nào thì cứ như thế ấy
Qua mấy ngày, Hoắc Thù nhận được một tin tức làm nàng vô cùng kinh hỉ
Ngoại tổ mẫu sắp vào kinh!
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***