Ban đêm, nhiệt độ xuống thấp, thi thoảng sẽ có những cơn gió lạnh lùa qua.
Kha Nhạc lang thang đi trên đường, chiếc bụng cũng rất đúng thời điểm reo lên. Kha Nhạc vừa đói vừa mệt, nhưng chỉ đành cắn răng, lấy lại tỉnh táo để đi nốt đoạn đường. Do buổi trưa ăn có một chút, lại còn bị làm đổ hết hộp sữa, nên khi làm việc, Kha Nhạc đã cảm thấy đói bụng rồi. Vất vả lắm cô mới có thể chống đỡ bản thân không ngất ra lúc làm việc, nên bây giờ cô thật sự cần một thứ gì có thể lấp đầy bụng cô.
“Kha Nhạc!”
Giọng nói lành lạnh vang lên bên tai, Kha Nhạc giật mình quay đầu lại. May cho cô có sức chịu đựng tốt, nếu không đã bị dọa sợ chết rồi.
Đằng Khâm hai tay đút túi quần, bộ dáng thong thả nhìn cô, khuôn mặt vì ngược chiều ánh đèn mà không thấy rõ, nhưng hơi thở lại cảm nhận rõ rệt. Kha Nhạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng chẳng còn tia si mê như khi trước, môi mỏng cất tiếng chào hỏi:
“Đằng thiếu gia!”
“Đằng thiếu gia?”
Không biết vì sao Kha Nhạc gọi anh là Đằng thiếu gia, trái tim anh lại nhói đau. Kha Nhạc nhìn anh, không có chút vui mừng nào trên khuôn mặt, ngược lại, là sự tĩnh lặng trong ánh mắt. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hụt hẫng.
Đằng Khâm lại gạt phắt đi cảm xúc đang nhen nhóm, anh cười chế giễu:
“Kha Nhạc, sao giờ này cô còn lang thang ở đây? Không về nhà đi à?”
Kha Nhạc lười biếng chẳng thèm nhấc mi mắt nhìn lên, cô xoay người rời đi, bỏ lại Đằng Khâm ở phía sau. Đằng Khâm thấy mình bị ăn quả bơ cực lớn, không nhịn được, chân dài nhanh chóng bắt kịp Kha Nhạc, đi ngang hàng với cô, nhíu mày hỏi:
“Kha Nhạc, cô không nghe tôi nói gì à?”
“Tôi đi về. Còn cậu?”
Kha Nhạc lạnh lùng lên tiếng, mắt nhìn thẳng, chân vẫn bước, dường như không quan tâm đến người bên cạnh. Đằng Khâm thấy thế bĩu môi, hờn dỗi nói:
“Tại sao bây giờ cô lại lạnh lùng thế nhỉ?”
Kha Nhạc nghe được liền dừng bước chân, quay đầu nhìn Đằng Khâm, mỉa mai:
“Ngược lại là cậu, sao lại đi theo tôi? Trí óc tôi tuy không tốt, nhưng cũng không đến nỗi không nhớ rằng cậu chán ghét tôi đến mức nào?”
“Thôi nào Kha Nhạc, chuyện xưa rồi, chuyện xưa rồi…” Đằng Khâm xua tay, cười nói trả lời. Thật ra anh cũng không biết tại sao mình lại đi theo cô, chỉ là trong lòng xuất hiện cảm giác rất hứng thú với việc này.
Như đọc được suy nghĩ của anh, Kha Nhạc lạnh nhạt cất tiếng:
“Tôi không còn bám theo cậu nữa. Vậy nên cũng đừng xem tôi như một món đồ để cậu chơi đùa.”
Đằng Khâm nghe những lời này, cứng họng không biết nói gì tiếp theo. Đúng như cô nói, anh đang xuất hiện cảm giác buồn chán, vì vậy nên muốn tìm một thứ gì đó tiêu khiển, đùa giỡn một chút. Lại rất đúng lúc Kha Nhạc gợi cho anh chút hứng thú sau khi cô không còn bám theo anh, nên anh thật sự muốn chơi đùa một chút.
Kha Nhạc không quan tâm, cô cước bộ đi về, để lại Đằng Khâm còn đang phía sau lưng cô, vẻ mặt thất thần, trong lòng anh dâng lên cảm giác thất vọng.
Kha Nhạc không còn quan tâm đến anh nữa. Một chút cũng không thấy!
…
“Kha Nhạc! Sao bây giờ mới về vậy?”
Hạ Triều hôm nay không hút thuốc, hắn ngồi ở bậc thềm ra vào, lẳng lặng chờ đợi Kha Nhạc trở về.
Kha Nhạc có chút không tin được Hạ Triều giờ này vẫn còn đợi mình. Hôm nay cô phải làm thêm giờ một chút nên về muộn, giờ về chắc cũng gần mười hai giờ tối rồi, hắn đã ngồi đây bao lâu?
Kha Nhạc đưa tay áp lên trán Hạ Triều, thấy trán hắn đã lạnh cóng. Cô nhíu mày, khẽ trách:
“Hạ Triều, đáng lẽ anh nên về nhà đi. Không sẽ cảm lạnh đấy!”
Hạ Triều cầm lấy tay Kha Nhạc áp lên má hắn, khẽ cọ như một chú mèo nhỏ. Hắn ngước mặt lên nhìn Kha Nhạc, ra vẻ đáng thương cho cô thấy, mếu máo:
“Kha Nhạc này, hay là lần sau em cho anh đón em đi được không? Em đi về tối thế này anh sốt ruột lắm!”
“Ừ… Không được!”
Kha Nhạc nhìn thấy điệu bộ của hắn, cô mềm lòng, đang định đồng ý thì may sao ý trí quay lại vả cho một phát. Suýt nữa thì cô bị trúng kế của hắn rồi, nếu hắn đi theo Kha Nhạc, thế nào cũng gây rắc rối cho mà xem. Lần trước để hắn mang đi học đã gây rắc rối không ít, Kha Nhạc không muốn tái phạm sai lầm đó một lần nữa. Hạ Triều nghe không được đi, hắn mím môi, quay mặt đi không nhìn Kha Nhạc nữa.
Cô thở dài, có chút buồn cười với vẻ mặt trẻ con này của hắn. Kha Nhạc đưa hai tay nâng mặt hắn, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Hạ Triều, anh biết tính tôi mà đúng không? Tôi…”
“A! Con rể! Sao không vào nhà mà lại ngồi ngoài này? Gió lạnh lắm đấy! Kha Nhạc nữa, sao không mời con rể vào nhà, để con rể của mẹ cảm lạnh thì làm thế nào?”
Kha Nhạc cùng Hạ Triều đều bất ngờ trước sự xuất hiện của mẹ Kha Nhạc, giờ này đáng lẽ bà đã đi ngủ rồi chứ nhỉ? Hoặc là sang nhà hàng xóm mở hội bài bạc đánh thâu đêm đến sáng mới về cơ mà? Kha Nhạc có chút lúng túng, cô xua tay, phủ nhận:
“Mẹ! Cái gì mà con rể cơ chứ! Mẹ đừng nói vơ!”
Hạ Triều ngược lại không phản bác cùng với Kha Nhạc, hắn đứng cười tươi, mở miệng chào lớn:
“Mẹ vợ! Con chờ vợ con đi về! Cô ấy không cho con đến đón cô ấy nên con chỉ đành ngồi ngoài này chờ thôi à!”
“Anh!”
Kha Nhạc bất lực chỉ tay vào người Hạ Triều nhưng cô không thể làm gì được. Kha Nhạc cắn môi, giận dỗi bỏ vào trong. Mẹ Kha ở ngoài con đang niềm nở mời “con rể tương lai” vào nhà lại bị cho một gáo nước lạnh.
“Thôi ngay trò của bà đi? Bà định mời tôi vào rồi ngay ở trước mặt con gái bà, xin xỏ ít tiền chơi bài chứ gì?”
Hạ Triều khuôn mặt lạnh lùng nhìn mẹ Kha Nhạc, đôi mắt phủ thêm một tầng u ám. Nếu người phụ nữ trước mặt không phải mẹ của Kha Nhạc, hắn đã sớm tiễn bà ta sang thế giới bên kia rồi.
Có người mẹ nào mà giống như bà ta, vừa độc ác vừa tham lam, làm cho Kha Nhạc của hắn bị tổn thương hết lần này đến lần khác, lại còn phải cố gắng kiếm tiền trả nợ cho bà ta nữa. Mới nghĩ thôi, Hạ Triều đã lên cơn nóng giận.
Hắn mỗi ngày đến đây cũng chỉ muốn nhìn mặt Kha Nhạc một chút rồi rời đi, nhưng cha mẹ của Kha Nhạc, lợi dụng việc hắn yêu thích Kha Nhạc mà ra oai với người ở khu này, khiến cho Kha Nhạc của hắn chịu khổ không ít.
Mẹ Kha đằng sau cũng không phải dạng vừa, bà ta chống hông, hếch hàm mắng chửi:
“Vậy cậu nghĩ cậu là ai mà dám lân la làm quen với con gái tôi. Nói cho cậu biết, nó xinh đẹp như vậy, sau này thiếu gì đại gia bao nuôi nó!”
“Bà câm mồm bà lại cho tôi! Tôi tôn trọng bà do bà là mẹ Kha Nhạc, nhưng nếu đến con gái bà cũng có thể sỉ nhục được như vậy, tôi sẽ cho không tha cho bà đâu. Hạ Triều này không phải là kẻ sẽ nương tay với đàn bà.”
Hạ Triều nghiến răng đè ép âm lượng, mục đích không muốn cho Kha Nhạc nghe thấy. Hắn trừng mắt, đe dọa, cuối cùng thấy đối phương cũng đã có chút sợ hãi, hắn chốt lại một câu xanh dờn:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!