Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Không Thể Nào Quên

“Chị tới làm gì!?”

Lê Tiêu nhìn thấy Lê Niệm, giống như là chuột thấy mèo, đôi mắt trợn tròn, lông trên người đều dựng đứng.

Cô giáo Hoàng nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy kẻ địch, cực kỳ kinh ngạc.

Lê Tiêu ở trong lớp là một tên chuyên bắt nạt bạn học, học tập đã kém lại còn không nghe lời, thường xuyên làm ầm ĩ, khi bước vào văn phòng thái độ cũng cực kỳ ngang bước, có đánh chết cũng không chịu xin lỗi, nghe bị mời phụ huynh cũng không sợ.

Vốn dĩ cô giáo Hoàng đang lo lắng chị gái sẽ không quản được cậu, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả còn tốt hơn so với việc mời mẹ của thằng nhóc này tới.

“Cô giáo, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?” Lê Niệm hỏi.

Cô và Yến Tây Minh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ không nói gì dời tầm mắt sang hướng khác, cô nhìn thấy có cô bé hơi bẩn đứng bên cạnh anh, đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra rồi, sắc mặt dần trở nên u ám.

“Em trai em đã làm gì với cô bé này vậy ạ?”

Cô giáo Hoàng nhìn thấy cô là một người thông tình đạt lý, nên thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa kể rõ mọi chuyện, sau đó giới thiệu Yến Tây Minh: “Đây là anh trai của An Nguyệt, em có thể nói chuyện với em ấy để giải quyết vấn đề này.”

Lê Niệm nhìn về phía anh, vừa định lên tiếng, Yến Tây Minh bình tĩnh nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chào.”

“…Xin chào.” Lê Niệm cảm thấy có chút thái quá, ai mà nghĩ tới một giây trước bọn họ còn ngồi cạnh nhau làm bài tập, giây tiếp theo đã cùng em trai em gái ở văn phòng giải quyết chuyện nhà đâu chứ.

Đúng là con mẹ nó trùng hợp mở cửa, trùng hợp về chung nhà.

“Thật sự rất xin lỗi.” Vẻ mặt Lê Niệm nghiêm túc, làm lơ Lê Tiêu đang la hét, cô xách cổ áo kéo cậu về phía cô, ấn đầu cái đầu nhỏ đang giãy dụa của cậu xuống, khom lưng xin lỗi: “Là do tôi không dạy dỗ em trai tốt, nên đã đã gây tổn hại nghiêm trọng tới em gái của cậu, tôi bảo đảm về sau sẽ nghiêm túc dạy dỗ em trai mình, tiền bồi thường cậu cứ nói một con số, chúng tôi nhất định sẽ đền bù.”

Yến Tây Minh nhìn cô một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Chúng tôi không cần tiền.”

Nhìn thấy phụ huynh của đối phương là Lê Niệm, cơn tức giận của anh cũng đã tan đi, nhưng em gái chịu tủi thân không thể nào giải quyết đơn giản như vậy được.

“Tôi muốn thằng nhóc tự mình xin lỗi với em gái tôi.” Yến Tây Minh nhìn về phía Lê Tiêu, rõ ràng khuôn mặt thằng nhóc này rất giống với Lê Niệm, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.

“Sau đó viết 3000 chữ xin lỗi em gái tôi, vào ngày chào cờ đọc cho toàn trường nghe, cũng phải đảm bảo không bao giờ ức hiếp con bé nữa.”

Lê Tiêu buột miệng nói: “Tôi không làm!”

“Có thể có thể, không thành vấn đề, đây là những việc mà thằng bé nên làm.” Lê Niệm xem lời nói cậu như đang đánh rắm, sảng khoái đồng ý.

Lê Tiêu không nổi tin nhìn cô chằm chằm.

Hiếm khi cô giáo Hoàng nói giúp cậu một câu: “À thì…3000 chữ, đối với bạn học nhỏ thì có chút quá đáng không?”

Học sinh tiểu học viết văn còn chưa được 800 chữ đâu.

Lê Niệm: “Cũng không phải là em viết.”

“…”

“Được rồi, mau xin lỗi em gái người ta đi.” Lê Niệm búng trán em trai: “Còn nữa tại sao em lại ức hiếp người ta, mau nói rõ ràng cho chị nghe!”

“Không làm!” Lê Tiêu quật cường nói: “Em không sai, vì sao phải xin lỗi?”

Lê Niệm híp mắt: “Chẳng lẽ không phải em chủ động gây chuyện với người ta à?”

“Vậy thì sao chứ?” Lê Tiêu hất cằm lên: “Ai kêu cậu ấy cứ ở trước mặt em suốt ngày lúc ẩn lúc hiện, phiền chết đi được!”

“Chỉ vì như vậy mà em ức hiếp người ta?” Lê Niệm cau mày.

Lê Tiêu không trả lời.

“Xem ra ngày thường cha mẹ quá cưng chiều em rồi.” Lê Niệm lạnh mặt: “Chị lặp lại một lần nữa, xin lỗi.”

“Em không làm!” Lê Tiêu mới vừa nói xong, má phải ăn ngay một cái tát.

Âm thanh giòn giã vang lên khiến cho người nghe đều lo sợ.

“…”

Yến An nguyệt trốn sau lưng Yến Tây Minh, há hốc miệng nhìn.

Yến Tây Minh không nghĩ tới Lê Niệm thật sự sẽ đại nghĩa diệt thân, anh có chút giật mình, cho rằng em gái đang sợ hãi, nên che mắt cô bé lại: “Nếu sợ thì đừng nhìn.”

Yến An Nguyệt lại đẩy tay anh ra: “Nhưng mà nghe rất sướng đó.”

“…?”

Phía bên kia, Lê Tiêu che mặt tức giận nhìn Lê Niệm: “Chị đánh em? Chị có tin em mách mẹ không!”

“Bốp—”

Sự thật chứng minh, Lê Niệm không chỉ đánh, mà còn dám đánh rất nhiều, vì thế má trái của Lê Tiêu cũng anh dũng hy sinh.

“…”

Lê Tiêu sớm biết, Lê Niệm tới thì cậu chẳng được yên thân mà.

Vài phút sau, khuôn mặt cậu sưng như cái đầu heo, lặng lẽ nói với Yến An Nguyệt: “Thật xin lỗi.”

Yến An Nguyệt nhìn cậu đề phòng không nói tiếng nào, cho đến khi Yến Tây Minh đẩy nhẹ cô bé một chút, cô bé mới không tình nguyện nói: “Không sao.”

“…”

“Chỉ là tớ không hề lúc ẩn lúc hiện mà!” Yến An Nguyệt lên án: “Lần nào tớ cũng trốn cậu rất xa, nhưng cậu luôn làm phiền tớ, còn cướp cây bút anh trai tặng cho tớ, tớ chán ghét tên chết bầm cậu, vì cái gì cậu cứ nhắm tới tớ không thả chứ?”

“Thì ra cây bút đó là do em cướp của cô bé này.” Lòng bàn tay Lê Niệm lại bắt đầu ngứa: “Người ta đang hỏi em đấy, mau nói đi! Vì sao?”

Lê Tiêu quay đầu không hé răng.

Tay Lê Niệm lại bắt đầu nâng lên.

“Chị thật là phiền mà!”

Lê Tiêu bị cô ép đến bật khóc, vừa khóc vừa tức giận rống to: “Bởi vì ông đây thích cậu ấy, không được sao?”

Lê Niệm: “?”

Yến An nguyệt: “!”

Yến Tây Minh: “…”

Yến Tây Minh im lặng khoảng chừng năm giây, nhìn giáo viên nói: “Xin hỏi quý nhà trường có cho chuyển lớp không?”

Cô giáo Hoàng: “…Để tôi hỏi cấp trên.”

Yến Tây Minh: “Dạ, tôi hy vọng hai đứa này cách nhau càng xa càng tốt.”

“…”

Lê Niệm cảm thấy giờ phút này anh cực kỳ giống những người cha mẹ cấm con cái yêu sớm.



Sau khi Lê Tiêu xin lỗi xong, Lê Niệm cũng hứa hẹn sẽ giám sát cậu viết bản kiểm điểm 3000 chữ, Yến Tây Minh cũng không truy cứu nữa, dẫn em gái rời đi, chuyện này cũng xem như hạ màn.

“Yến Tây Minh! Khoan đã!”

Lê Niệm dắt Lê Tiêu đuổi theo hai anh em bọn họ: “Chúng ta thêm WeChat đi, tớ chuyển tiền cho cậu.”

Cô nhìn mái tóc Yến An Nguyệt dính đầy sơn tường: “Cậu dắt em gái cậu đi cắt tóc gội đầu đi.”

“Không cần.” Yến Tây Minh nhẹ nhàng nói: “Tôi gội cho con bé là được.”

“Vậy cứ thêm WeChat đi.” Lê Niệm họ nhẹ: “Tớ sợ về sau Lê Tiêu bỏ nhà trốn đi, sẽ đi tìm em gái cậu…”

“…” Yến Tây Minh cúi đầu nhìn khuôn mặt ngại ngùng của thằng nhóc kia, vậy mà anh lại cảm thấy lời này có chút đạo lý: “Chị em các cậu rất giống nhau.”

Đều là mấy đứa mù quáng trong tình yêu.

“Cút.” Sao Lê Niệm có thể không nghe hiểu ý của anh chứ, cô lấy điện thoại ra mở mã QR trên Wechat: “Mau quét đi.”

Yến Tây Minh đành phải thêm cô vào danh sách bạn.

Sau khi xong việc, Lê Niệm ngồi xổm xuống, ngượng ngùng nhìn Yến An Nguyệt nói: “Em gái nhỏ, hôm nay thật sự rất xin lỗi, nhưng thật ra tâm Lê Tiêu không xấu, chỉ là đầu óc không linh hoạt thôi, thằng bé lại không biết biểu đạt.”

Vừa đúng lúc trong túi Lê Niệm có kẹo chocolate, cô lấy ra đưa cho cô gái nhỏ: “Chị gái mới em ăn chocolate nhé, hy vọng em có thể tha lỗi cho thằng bé.”

Yến An Nguyệt chớp mắt nhìn cô một lúc, rồi mới duỗi tay nhận lấy chocolate: “Cảm ơn chị gái.”

“Ngoan lắm.” Lê Niệm mỉm cười nhìn cô bé, sau đó dắt em trai rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Yến An Nguyệt ngẩng đầu hỏi Yến Tây Minh: “Anh trai, có phải anh quen chị gái kia đúng không?”

Yến Tây Minh nắm tay cô bé về nhà, liếc mắt: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Em cảm thấy giọng điệu của anh khi nói chuyện với chị ấy rất khác.” Yến An Nguyệt nghiêng đầu nhìn: “Dù sao cũng không giống như nói chuyện với người lạ.”

“Bạn học mà thôi.” Yến Tây Minh nhẹ giọng nói.

“Wow!” Vẻ mặt Yến An Nguyệt tò mò: “Chị ấy cũng thích anh sao?”

Yến Tây Minh: “?”

“Không thì sao chị ấy lại cho em đồ ăn chứ?” Yến An Nguyệt xé vỏ kẹo chocolate rồi cho vào miệng, mơ hồ nói: “Những chị gái trước kia mua đồ ăn cho em đều là vì muốn thông qua em để tiếp cận anh mà.”

Yến Tây Minh không nghĩ tới cô bé sẽ suy nghĩ phức tạp như vậy: “Cô ấy không phải loại người như vậy.”

Yến An Nguyệt chưa từng thấy anh bênh vực nữ sinh nào đến như vậy, nên càng tò mò hơn: “Chẳng lẽ là anh thích chị ấy sao?”

“…Em hỏi cái này để làm gì?” Yến Tây Minh không thể nhịn được nữa, rũ mắt nhìn chằm chằm cô.

“Làm xong bài tập chưa?”

“Học thuộc lòng thơ cổ chưa?”

“Bài cho ngày mai đã chuẩn bị xong chưa?”

“…”

Yến An Nguyệt: “Bé chọc sai người rồi QAQ.”

Khi cả hai về đến nhà, phát hiện cửa nhà đang mở, liếc mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt Yến An Nguyệt biến mất ngay lập tức, khẩn trương nắm lấy góc áo của Yến Tây Minh.

Yến Tây Minh nghiêm nghị, sau khi bước vào cửa, rất nhanh đã ngửi được mùi chua cay mũi của thuốc lá và bia rượu.

Trong nhà giống như là bị trộm đột nhập, phòng khách bị lật tung rối loạn, vốn dĩ sàn nhà sạch sẽ bây giờ chỉ còn dấu chân dơ bẩn, trên bàn là một đống  hỗn độn, đầy tàn thuốc và chai bia, còn có cả mảnh vỡ của ly trên mặt đất.

Yến Tây Minh nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt nhìn về người đàn ông đang lười biếng nằm trên ghế sô pha xem TV.

Ông ta rất gầy, xương gò má hiện rõ, mái tóc hoa râm, để lộ tuổi tác đã già của ông ta. Ông ta cà lơ phất phơ nằm bắt chéo chân, trong tay còn đang cầm chai bia, cứ một chút là lại nhấp hai ngụm.

Yến An Nguyệt vừa nhìn ông ta, thì sợ hãi trốn sau lưng Yến Tây Minh, cơ thể không nhịn được run rẩy.

“Tây Minh à, cuối cùng con cũng về rồi.” Yến Thành Chí ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, cười nhếch miệng, trên sô pha ngồi dậy, đặt thật mạnh chai bia lên bàn trà: “Gần đây cha không có tiền, ngay cả rượu cũng không có để uống, con giấu tiền ở đâu? Sao cha tìm không thấy.”

“Tôi không có tiền cho ông.” Giọng nói Yến Tây Minh lạnh như băng, vừa cứng rắn vừa mạnh mẽ: “Mau cút đi.”

“Không có tiền? Không thể nào!” Yến Thành Chí không tin, đột nhiên đứng dậy đi tới gần anh: “Không có tiền sao mày có thể đi học? Tiền trợ cấp của mẹ mày đều nằm trong tay mày phải không? Mày mau lấy ra cho ông đây!”

Ông ta vung tay về phía anh, nhưng rất nhanh bị Yến Tây Minh nắm cổ tay vặn ngược lại, Yến Thành Chí đau tới mức vẻ mặt méo mó, tức giận nói: “Mẹ nó, mày dám đánh trả tao sao?”

“Đừng cho là tôi sẽ giống như lúc nhỏ tùy ý để cho ông đánh.”

Vẻ mặt Yến Tây Minh lạnh nhạt, nghiến răng: “Nếu muốn tiền thì tự mình đi ăn xin, đừng có trở về.”

“Mày dám chống đối sao, tao chính là cha mày đấy!”

Bất tri bất giác Yến Thành Chí phát hiện thiếu niên năm xưa bây giờ đã cao hơn ông ta một cái đầu rồi, thân hình cao gầy, khuôn mặt kia càng lúc càng không giống ông ta, đẹp trai lạnh lùng, cơn giận bắt đầu dâng lên trong lòng ông ta: “Cánh mày cứng rồi phải không? Tao cho mày ăn uống nhiều năm như vậy, mày là do tao tiểu ra mới có, chẳng lẽ tiền của mày không phải tiền của tao sao?”

Yến Tây Minh trầm giọng nói: “Đã nói không có tiền.”

“Lấy tiền đóng học phí không phải là được rồi sao?” Yến Thành Chí lại nhìn về phía Yến An Nguyệt đang trốn sau lưng anh: “Tao nhớ rõ con nhóc này học trường rất đắt mà? Để cho nó nghỉ học đi, con gái đi học thì có ích lợi gì, dù sao lớn lên cũng đều phải gả chồng, đúng là tốn tiền nuôi dưỡng.”

Ông ta càng nói càng cảm thấy không có lời: “Lúc nó sinh ra tao đã muốn bán cho mấy gia đình không có tiền, mẹ mày đúng là không có não cho dù có chết cũng không chịu, có thể kiếm tận bảy tám chục ngàn tệ.”

Khuôn mặt Yến An Nguyệt trắng bệch không nói lời nào, nắm chặt ống quần của anh trai.

Yến Tây Minh nhắm mắt, khi mở ra lần nữa trong mắt không còn chút cảm xúc nào: “Tôi nói lại lần nữa, cút.”

“Người nên cút chính là mày, cái phòng này là của tao, dựa vào cái gì tao phải cút?” Yến Thành Chí tức muốn hộc máu muốn bỏ tay anh ra, nhưng làm gì cũng không được: “Mày nên tôn trọng cha mày một chút!”

“Phòng ở là do nhà mẹ của mẹ tôi cho, cũng là do bà ấy vất vả trả tiền nợ, ông ngay cả một đồng tiền cũng không bỏ ra, nên không có bất kỳ quan hệ gì với ông cả.” Yến Tây Minh thờ ơ nói.

“Vậy thì sao chứ? Người đứng tên căn nhà này chính là tao!”

“Pháp luật đã quy định ai trả tiền thì là của người đó, trước khi mẹ qua đời đã để lại di chúc căn nhà này là của tôi và em gái, không có phần của ông.” Yến Tây Minh dùng ánh mắt xa lạ nhìn ông ta: “Hy vọng ông lập tức ra ngoài.”

Yến Thành Chí cười lạnh: “Tao không đi mày có thể làm gì tao?”

Yến Tây Minh nhìn chằm chằm ông ta vài giây, đột nhiên một tay khác nắm lấy cổ áo ông ta, không chút khách khí ném ông ta ra ngoài cửa.

Yến Thành Chí không nghĩ tới sức lực của thằng nhóc này lại lớn như vậy, ông ta lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững.

“Đừng đến nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Yến Tây Minh nhìn ông ta, đôi mắt đen nhánh đang dâng trào cảm xúc mãnh liệt, sau đó khóa cửa lại.

Sau khi Yến Thành Chí phản ứng lại, ông ta dùng sức gõ cửa rống to: “Tên khốn khiếp Yến Tây Minh, dám nhốt tao ở bên ngoài, đúng là con sói mắt trắng!”



Yến Tây Minh không thèm quan tâm.

“Anh trai, ông ta…” Yến An Nguyệt cực kỳ lo lắng.

“Không sao, chờ ông ta nháo đủ thì sẽ tự rời đi thôi.” Yến Tây Minh trấn an nói: “Ngày mai anh sẽ cho người thay ổ khóa.”

“Dạ…” Yến An Nguyệt bất an đáp lời.

“Đúng rồi,” Yến Tây Minh nhớ ra gì đó: “Hôm nay giáo viên của em nói trong lớp chỉ có mỗi em là không đóng tiền đồng phục, sao không nói cho anh biết?”

Yến An nguyệt mím môi không nói chuyện.

“Em đừng sợ anh tăng thêm gánh nặng.” Yến Tây Minh thở dài một tiếng, “Anh đã đóng tiền với giáo viên rồi, về sau nếu cần phải đóng tiền gì thì cứ nói với anh.”

Yến An Nguyệt uể oải: “Nhưng học phí của em thật sự rất đắt…”

Yến Tây Minh xoa đầu cô bé: “Anh trai sẽ nghĩ cách, em không cần lo lắng.”

Đột nhiên điện thoại trong túi vang lên một tiếng.

Yến Tây Minh mở ra xem, là tin nhắn của Lê Niệm, cô gửi bao lì xì 500 tệ cho anh, còn kèm theo nhãn dán hình con thỏ đang xin lỗi.

[Tớ trịnh trọng xin lỗi thay em trai một lần nữa, tiền này cậu dùng để mua cho em gái cậu món gì ngon đi.]

[Tiền là cho An Nguyệt đó, cậu không có quyền từ chối đâu.]



Khi Yến Tây Minh nhìn thấy hai tin nhắn này, bên tai đều là tiếng chửi rủa cùng đòi tiền của Yến Thành Chí.

Đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy âm thanh này không hề chói tai đến như vậy.



Lê Niệm dắt em trai về nhà, khi cha mẹ nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Lê Tiêu trắng có hai cái bạt tay đỏ chót, hoảng sợ, cha Lê tức tới mức muốn tăng huyết áp, đau lòng chỉ vào hỏi: “Ai đánh?”

Lê Niệm bình tĩnh nói: “Con.”

“…”

Mẹ Lê nhìn ông chồng đang ngơ ngác, hiểu con không ai bằng mẹ, bà thở dài hỏi: “Thằng nhóc này lại gây chuyện sao?”

Lê Niệm gật đầu, kể mọi chuyện một lần nữa, bao gồm cả câu ‘tỏ tình’ bùng nổ của Lê Tiêu.

Khi Lê Tiêu nghe thấy câu cuối cùng lập tức dựng lông, mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn cô: “Chị đã đồng ý không nói với cha mẹ rồi mà!”

“Chị có sao?” Lê Niệm không hề có tinh thần trách nhiệm.

Lê Tiêu tức giận muốn hộc máu, cậu biết ngày chị gái mình nói chuyện giống như đánh rắm mà!

Cha mẹ Lê từ khiếp sợ này đến khiếp sợ khác, ý thức được bản thân trước kia quá cưng chiều Lê Tiêu, mới có thể để thành nhóc này có tính cách vô pháp vô thiên như vậy.

“Thích cái gì mà thích!” Cha Lê đập đầu Lê Tiêu, xụ mặt nói: “Con còn chưa đủ lông đủ cách chứ ở đó mà thích, còn ức hiếp con gái nữa, có biết mất mặt không!”

Nhưng cuối cùng vẫn vì đau lòng cậu, nói được vài câu là bắt đầu đi tìm cục đá giảm sưng cho cậu.

Lê Niệm trợn mắt, may mà người bị mời tới văn phòng uống trà không phải là cha cô, nếu không Yến Tây Minh chắc chắn sẽ không để yên cho thằng nhóc này.

Nhớ tới Yến Tây Minh, Lê Niệm cảm thấy vẫn nên bồi thường gì đó, bồi thường một chút tiền để an ủi tinh thần, vì vậy cô tìm Wechat mới thêm của Yến Tây Minh.

Lúc nãy đi vội không phát hiện, vậy mà avatar của anh chính là hình Sailor Moon…

Lê Niệm nhìn thiếu nữ tóc vàng mặc đồng phục thủy thủ trên tấm hình, tinh thần của cô chịu cú sốc quá mạnh, thì ra tâm hồn của Yến Tây Minh là tâm hồn thiếu nữ sao?

Cô xác nhận lại một lần nữa, thật sự là anh.

Lại xem tiếp nickname: [Cô gái xinh đẹp bất khả chiến bại]

“…” Hình như cô đã phát hiện ra được bí mật động trời gì đó.

Lê Niệm xem như là không nhìn thấy, trực tiếp gửi cho anh 500 tệ, còn nhấn mạnh là dành cho em gái của anh, như vậy hẳn là sẽ không bị từ chối nhỉ?

Không bao lâu, Yến Tây Minh trả lời.

Lê Niệm click mở xem, 500 tệ kia nguyên vẹn chuyển về.

Cô gái xinh đẹp bất khả chiến bại: [Giàu sang phú quý cũng không thể lăng nhăng, cho dù có nhiều tiền hơn thì em gái tôi cũng không đồng ý quen em trai cậu đâu.]

“…”

Con mẹ nó, ai mà thèm chứ.

Lê Niệm ngồi trên ghế sô pha, đang suy nghĩ tại sao anh lại hiểu lầm, dường như mẹ Lê nhớ tới chuyện gì đó, nhìn cô nói: “Niệm Niệm, để trống chủ nhật tuần sau nha con.”

Lê Niệm ngẩng đầu: “Vì sao ạ?”

Mẹ Lê: “Ngày hôm đó là sinh nhật cha con, cha con tính mở tiệc, đến lúc đó sẽ mời các ông chủ của các doanh nghiệp tới chúc mừng, cha con nói muốn để con ra mắt với mọi người, quen biết được nhiều người hơn.”

Lê Niệm kinh ngạc nói: “Không phải cha thích khiêm tốn thôi sao?”

“Cha con là đang cân nhắc cho con đó.” Mẹ Lê nghiêm túc nói: “Con đã lớn như vậy rồi, tiếp xúc nhiều người trong giới này sẽ có lợi cho hơn, về sau con cũng sẽ dễ phát triển sự nghiệp hơn, vốn dĩ khi con tròn 18 tuổi, cha con đã muốn mở tiệc rồi nhưng khi đó con lấy cớ học tập để từ chối, lúc này cũng không thể cáu kỉnh nữa, xem như là cho cha con chút mặt mũi.”

Lê Niệm từ chối không được, chỉ có thể thở dài nói: “Dạ được.”



Rạng sáng hai giờ rưỡi, trong đếm tối, mọi thứ đều im lặng, chỉ có hộp đêm nhộn nhịp thâu đêm, ca hát nhảy múa.

Sau khi chia tay với Lê Niệm, Cố Dữ so với trước kia còn thường xuyên tới hộp đêm và quán bar hơn.

Đám Lâm Sướng và Lưu Văn Tân cũng ngồi bên cạnh đánh bài uống rượu, cười nói vui vẻ, bầu không khí rất sôi nổi.

Cố Dữ rũ mắt, trong miệng ngậm một điếu thuốc, không gia nhập với bọn họ.

Cha mẹ của hắn bận rộn công việc, là liên hôn với nhau, không hề có cảm tình, sau khi kết hôn thì tự nuôi tình nhân bên ngoài, từ nhỏ đến lớn Cố Dữ chưa gặp bọn họ được mấy lần, chỉ biết đưa tiền cho hắn tiêu xài thoải mái.

Cố Dữ cực kỳ chán ghét căn nhà đó, trống rỗng không có hương vị người, hắn thà ở tiệm net chơi game suốt đêm còn hơn là về nhà.

Dù sao cũng không có ai quan tâm hắn sống hay chết.

Không, có lẽ vẫn có.

Cố Dữ nghĩ tới Lê Niệm, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt ấm áp như ánh mặt trời, hắn liếc mắt một cái là nhận ra ngay cô thích mình.

Mỗi lần vẫy tay cô đều sẽ vui vẻ chào đón, dùng đôi mắt trong sáng sạch sẽ hắn, vừa ngoan vừa đáng yêu.

Lúc trước mỗi khi tới quán bar, chỉ có cô là lo lắng cho hắn, một cô gái như cô bất chấp đi tới muốn kéo anh rời khỏi, nghiêm túc nói hắn cần phải học tập thật tốt.

Lúc đó Cố Dữ đang uống rượu, nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, hắn cảm thấy cô gái này ngu ngốc một cách đáng yêu, ngược lại còn kéo cô xuống nước, để cô bồi hắn uống rượu, hắn nói nếu cô uống hết chai rượu thì hắn sẽ trở về với cô.

Kết quả Lê Niệm nhíu mày uống hết chai rượu trong một hơi, nhưng cuối cùng hắn lại nuốt lời, không đi cùng với cô…

Cố Dữ nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi hơi nhếch lên, mở chai rượu trên bàn uống một ngụm.

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi Lê Niệm đề nghị chia tay, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ lần trả sách đó thì chưa từng xuất hiện, nếu hiện tại hắn còn cảm thấy cô chỉ đang giận dỗi, thì chính là lừa mình dối người.

Cô nghiêm túc.

Nghiêm túc quyết định rời khỏi hắn.

Nghĩ tới đây, lòng ngực Cố Dữ có chút đau đớn, trong lòng trống rỗng, giống như hắn đã đánh mất món đồ quan trọng gì đó.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng bản thân không thích cô bao nhiêu, nhưng hôm nay mỗi lần tới hộp đêm, hắn đều bất giác nhen nhóm một chút mong đợi.

Hy vọng thiếu nữ ấm áp kia có thể đứng trước mặt hắn, kiên định kéo tay hắn, muốn dẫn hắn về nhà.

Lúc này, hắn nhất định sẽ đi cùng với cô.

Cố Dữ biết bản thân thiếu tình thương, chỉ cần có ai trong lúc hắn khó khăn vươn tay về phía hắn, hoặc là cho hắn một ngụm nước uống, hắn sẽ liều mình nắm lấy cọng cỏ cứu mạng này, nắm giữ thật chặt.

Lý do trước kia hắn thích Chu Tử Duyệt rất đơn giản, khi hắn còn nhỏ đã bị cha mẹ ném sang nhà cô ta ở ba ngày, trùng hợp lại bị sốt, lúc đó trong nhà không có người lớn, khi mơ màng mở mắt ra là Chu Tử Duyệt cẩn thận chăm sóc hắn, còn khóc lóc nói hy vọng hắn mau khỏi bệnh.

Đó là lần đầu tiên Cố Dữ cảm nhận được cảm giác được người khác quan tâm.

“Anh Cố Dữ, quả nhiên cậu ở chỗ này!”

Khi đang nghĩ tới gì đó, Cố Dữ ngước mắt, nhìn thấy Chu Tử Duyệt tìm tới.

“Chuyện gì?”

“Cha cậu kêu tớ gọi cậu trở về, nói có việc muốn nói với cậu.”

Chu Tử Duyệt khổ sở nhìn hắn: “Hiện tại mỗi ngày cậu đều đến nơi này uống rượu mua say, Niệm Niệm rời khỏi cậu khiến cho cậu khó chịu như vậy sao? Nhà bọn họ xuất thân nông thôn, thật ra tớ cảm thấy em ấy không xứng với cậu…”

“Được rồi.” Cố Dữ không còn kiên nhẫn ngắt lời cô ta, nhíu mày nhìn cô ta, “Từ khi nào cậu đánh giá người khác bằng xuất thân của họ, từ khi nào cậu trở nên hám tiền như vậy? Rõ ràng trước kia cậu không phải như vậy.”

Rõ ràng trước kia thật thà, thiện lương, lại vụng về.

Cố Dữ nghĩ tới hình bóng dịu dàng trong trí nhớ, càng cảm thấy Chu Tử Duyệt thay đổi thật lớn.

Sắc mặt Chu Tử Duyệt trắng nhợt, nói không ra lời.

Cuối cùng Cố Dữ vẫn về nhà, nói không chừng hắn ở chỗ này cũng nhàm chán, không bằng trở về nghe người cha còn sống của hắn muốn nói gì.

Chu Tử Duyệt cũng trở về nhà của mình.

Cô ta tức giận muốn phát điên rồi, vừa về đến nhà lập tức lộ nguyên hình, tức giận đập phá đồ đạc, còn lớn tiếng mắng Lê Niệm không biết xấu hổ: “Cái đồ nhà quê đó thì có gì tốt, lớn lên xấu, còn nghèo kiết xác, tên nào bị mù mới có thể coi trọng nó!”

Mẹ Chu mẫu nghe xong mọi chuyện, cũng an ủi cô ta: “Không có việc gì, người nhà đó con còn không biết sao? Ai cũng nghèo kiết xác, không làm ra được sóng gió gì, con đó, chuẩn bị cẩn thận một chút, chủ nhật tuần này chủ tịch Lê Quảng Minh của tập đoàn Vạn Thịnh sinh nhật 40 tuổi, sẽ mở tiệc ở Mẫn Hoa Thịnh, chỉ 50 tấm thiệp mời cho khách quý, cha con phải tốn rất nhiều mới có thể lấy được, có thể mang theo gia đình đi, nên cha con kêu chúng ta đều phải tham dự.”

“…Mẹ nói tập đoàn Vạn Thịnh sao?”

Chu Tử Duyệt ngẩn người, tập đoàn này cô ta từng nghe qua rồi, phát đạt nhờ kinh doanh thuốc lá, tốc độ phát triển cực kỳ kinh ngạc, lợi nhuận năm thứ ba được hơn trăm tỷ, năm ngoái Lê Quảng Minh còn nằm trong top 10 người giàu có nhất thành phố B, nhưng bình thường lại rất giản dị, rất ít khi lộ mặt ở nơi công cộng, cũng không để lộ ảnh chụp, chỉ có công ty hợp tác mới được gặp qua.

“Đúng vậy.” Mẹ Chu cười vỗ vai cô ta: “Ông ấy sẽ để con gái ra mắt, đến lúc đó sẽ có truyền thông đưa tin, nghe nói tuổi con gái ông ấy cũng không khác con bao nhiêu, con phải tranh thủ móc nối quan hệ với người ta.”

“Dạ.” Chu Tử Duyệt rất quan tâm đến vấn đề này, cực kỳ tin tưởng gật đầu, “Anh Cố Dữ cũng sẽ đi sao?”

“Đương nhiên.” Mẹ Chu nói: “Cha mẹ hắn chính là vì chuyện này mới quay về gấp, nếu có thể hợp tác với Vạn Thịnh, thì đúng là quá kiếm lời rồi.”
Nhấn Mở Bình Luận