"Lục tổng!"
Da bị cắn nát, máu túa ra bị anh hút sạch sẽ. Tập kịch bản trong tay Đường Tố Tố rơi dưới chân. Cô nhớ đến trước đây từng có tin đồn Lục Cẩn Ngôn suýt chút nữa thì đánh chết một nữ diễn viên trong phòng chờ. Tin đồn lộ ra ngoài, Lục Cẩn Ngôn mới trở thành một người đàn ông có tiếng bạo dâm, chuyên cưỡng bức các cô gái.
Cô vốn không tin.
Nhưng bây giờ đổi lại bản thân biến thành người sắp bị bóp chết, mồ hôi trên người cô lại túa ra như tắm.
Vào những lúc thế này, càng giãy giụa chỉ càng khiến Lục Cẩn Ngôn thêm điên cuồng. Đường Tố Tố chọn một cách khôn ngoan hơn. Cô vòng tay qua đầu người đàn ông, vỗ về anh.
"Lục tổng. Tôi là Đường Tố Tố."
Giọng cô mềm mại, nhưng nghèn nghẹn, trong đêm tối vô cùng rõ ràng.
"Lục tổng, có tôi ở đây. Tôi không làm anh bị thương đâu."
Máu trong khoang miệng ngòn ngọt, giọng nói bên tai dịu dàng, Lục Cẩn Ngôn chập chờn giữa mộng và tỉnh. Răng anh khẽ thả lỏng, từ thô bạo cắn nuốt chuyển thành môi lưỡi khẽ vuốt ve da thịt. Đường Tố Tố vừa đau vừa ngứa. Cô mềm cả người, bị người đàn ông đẩy xuống giường.
Thân thể co rúm lại, cô không dám làm ra hành động gì chọc giận Lục Cẩn Ngôn. Lúc này, giữ được mạng vẫn là quan trọng nhất.
Chẳng mấy giây sau, tay anh cũng thả lỏng. Đường Tố Tố như được đại xá, tham lam hít lấy chút không khí tươi mới.
"Sao cô lại vào đây?"
Lục Cẩn Ngôn đè cô ở dưới thân mình, hỏi bằng giọng nguy hiểm.
"Tôi đến đưa kịch bản. Anh nói hai ngày sau thì cần đến, mà bây giờ đã đến ngày thứ ba rồi."
Người đàn ông phản ứng chậm nửa nhịp, mãi về sau mới thả lỏng người.
"Đi lấy cho tôi hai viên thuốc trong chiếc lọ để ở trên bàn. Đừng bật điện!"
Đường Tố Tố gật gật, lách qua vòng tay mạnh mẽ cứng rắn của Lục Cẩn Ngôn. Cô mò mẫm trong bóng tối, mãi mới thấy được hộp thuốc ở trên bàn.
Hộp thuốc khá lớn, nhưng đã vơi rồi. Có lẽ bệnh của anh không chỉ ngày một ngày hai.
Trên đời không có ai hoàn mỹ cả, người như Lục Cẩn Ngôn, thật không ngờ lại có một mặt khiến người ta sợ hãi đến thế này.
"Thuốc của anh!"
Đường Tố Tố mang thuốc đến bên giường, nhưng lại không thấy Lục Cẩn Ngôn cầm lấy. Qua chút ánh sáng lờ nhờ, cô thấy anh đang co người lại, bờ vai căng chặt, run lên dữ dội.
"Đi ra đi, nếu không tôi bóp chết cô!"
Anh lắc lắc đầu, đấm mạnh xuống giường mà gằn giọng.
Đường Tố Tố sợ hãi muốn lùi lại, nhưng chân chưa lùi được nửa bước, đã theo bản năng dũng cảm tiến lên.
Cô nắm lấy tay anh.
"Há miệng, thuốc đây!"
Nếu cô đi bây giờ, không biết anh có thể uống thuốc không. Mà không kịp uống thuốc, không biết có chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Lục Cẩn Ngôn giữ được một chút tỉnh táo, chỉ thấy người phụ nữ đúng là điên rồi. Cô ôm chầm lấy anh, để cho mùi hoa quế trên người cô lấp đầy lồng ngực anh. Bàn tay tìm được miệng anh, cố gắng nhét thuốc vào đó.
Cơn đau đầu xông lên tận óc, anh nghiến răng lại tạo thành những tiếng ken két rợn người. Hai bàn tay như kìm kẹp, muốn vặn gãy cánh tay thon nhỏ của cô gái.
Lục Cẩn Ngôn biết cô rất đau, nhưng không thể khống chế được sức lực của bản thân. Mà Đường Tố Tố cũng nhất quyết không buông anh ra.
Thấy anh không thể uống được, cô lấy một tay bóp mũi Lục Cẩn Ngôn, tay còn lại mạnh mẽ nắm lấy khớp cằm.
Sau đó, Lục Cẩn Ngôn chỉ cảm nhận được một bờ môi lành lạnh phủ lên môi mình. Anh ngộp thở, hơi hé miệng ra, thuốc đắng nhờ đó mà bị đẩy vào.
Chỉ có một tích tắc ngắn ngủi, nhưng gần như khắc cốt ghi tâm. Anh ngẩn người.
"Có cần nước không?"
Đường Tố Tố lại hỏi, cô hơi run giọng, chắc hẳn là vì đau. Thuốc tan trong đầu lưỡi đắng ngắt, sự điên cuồng của Lục Cẩn Ngôn cũng bớt đi phân nửa. Anh thả lỏng gân cốt, nhưng nghĩ thế nào, lại dùng lực dễ dàng nhấc bổng cô lên giường.
"Lục tổng!"
Lại là âm thanh mềm mại khiến người ta ngứa ngáy. Anh quát lên:
"Im miệng, cô có tin tôi khâu miệng cô lại không?"
Đường Tố Tố biết điều im miệng. Hai người nằm sát nhau trên chiếc giường lớn, cô nhỏ xinh nép vào bên người anh.
Mùi hương nam tính chập chờn nơi sống mũi, lạ lùng, cô lại thấy cảm giác gì đó rất quen thuộc.
"Lạnh không?"
Lục Cẩn Ngôn không mặn không nhạt hỏi một câu, mà Đường Tố Tố cũng gật đầu theo bản năng.
"Hơi lạnh!"
"Vậy nằm sát vào một chút. Tôi không có thói quen đắp chăn!"
"...?"
Gần lại một chút? Có chết Đường Tố Tố cũng không dám. Cô tránh ra xa, cố gắng hạn chế sự tiếp xúc giữa hai người.
Quả nhiên càng lạnh hơn.
Nhưng lạnh nhất vẫn là giọng nói của người đàn ông.
"Cô không hiểu tiếng người sao?"
Đường Tố Tố giật mình, mím môi, lại ngoan ngoãn nằm sát vào. Hai người ôm lấy nhau, một khe hở cũng không lọt.
"Còn lạnh không?"
Anh khàn tiếng hỏi bên tai. Cô bị hơi thở nam tính làm cho hơi ngứa, xuống quýt đáp lại.
"Đã ấm hơn rồi."
Bóng tối bao trùm không nhìn thấy gì, nhưng không hiểu sao Đường Tố Tố thấy tâm trạng của người nằm bên hình như rất vui vẻ.
"Ngủ đi, tôi mệt rồi. Mai dậy rồi nói chuyện tiếp."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!