Chương 20:
"Đường Tố Tố rơi xuống hồ lớn trong vườn."
Dây thần kinh trong đầu Lục Cẩn Ngôn. Anh chỉ còn nhớ được mấy từ.
Tố Tố.
Hồ lớn.
Trong vườn có một chiếc hồ lớn để nuôi cá sâu đến năm mét, bên dưới còn đủ thứ rễ cây cảnh, rong, rêu.
Anh chạy như người mất hồn, thấy được mọi người đang đứng trước hồ cá, lấy que chọc chọc bên dưới.
Lục Cẩn Ngôn lần đầu tiên thấy mình điên lên được. Cô còn chưa chết, mấy người này lại lạnh nhạt vớt người kiểu đó sao?
Quần áo trên người còn chưa cởi xuống, anh nhảy ào xuống bên dưới hồ. Nước mùa đông lạnh lẽo bao trùm lấy toàn thân. Trời xâm xẩm tối, anh quơ tay rẽ nước, bất chấp tất cả muốn tìm được cô.
Tố Tố…
Mở miệng gọi mấy tiếng, nhưng thanh âm chỉ quanh quẩn trong miệng mình, không thoát ra được.
Lục Cẩn Ngôn hoảng hốt, động tác phối hợp tay chân vẫn không ngừng nghỉ. Thấy cậu chủ nhà mình nhảy xuống, đám bảo vệ trong nhà cũng nhảy theo, khắp nơi đều nghe thấy tiếng nước đập.
Hai phút trôi qua rồi.
Chẳng biết cô ngã xuống từ lúc nào, nhưng kể từ khi anh về đã là hai phút. Lục Cẩn Ngôn lấy đà phóng mạnh, không dám tưởng tượng gì nhiều. Cô kiên cường như vậy, làm sao có thể chịu thua trong cái hồ cạn như vậy?
Bỗng nhiên, tầm mắt Lục Cẩn Ngôn dừng lại ở một góc.
"Tố Tố."
Quả nhiên là cô rồi.
Mặt mũi cô trắng bệch, tay chân buông xuôi. Rong quấn quanh cổ chân mảnh khảnh, khiến cô không thể nào thoát được.
Lục Cẩn Ngôn rẽ nước, ôm trọn lấy thân thể lạnh toát của Đường Tố Tố vào trong ngục. Dây rong rất chắc chắn, anh không ngại bẩn, dùng răng cắn đứt nó.
"Ào!!!!"
Hai người cuối cùng cũng lên được mặt nước. Mọi người đang tìm kiếm đều dừng lại.
"Tố Tố! Tỉnh tỉnh!"
Lục Cẩn Ngôn không ngừng tát vào miệng vào mặt Đường Tố Tố, để cô lấy lại được sự tỉnh táo. Cô như con búp bê vải héo rũ, không cho anh bất cứ hy vọng nào.
Anh để đầu cô nghiêng sang một bên, không ngại bẩn thỉu lôi hết dị vật trong mũi, trong miệng cô ra ngoài, lại lớn tiếng.
"Đứng đó làm gì? Còn không mau gọi bác sĩ đến đây."
Đám người làm lật đật nghe theo. Lục Cẩn Ngôn cũng chẳng quản, một bên ép lồng ngực của Đường Tố Tố, vừa làm vừa cúi xuống, thổi mạnh hơi vào miệng cô.
Cô giống như xác chết, lạnh băng.
Hai mắt Lục Cẩn Ngôn tối lại, anh không cảm nhận được chút độ ấm lẫn hơi thở nào trên người cô.
Từ quản gia rụt rè lên tiếng:
"Cậu chủ, hình như cô ta chết rồi."
Chết rồi?
Làm sao có thể chết rồi? những người thâm độc và quật cường như cô, đáng lẽ phải sống đến cuối đời mới đúng.
Cô chết đơn giản như vậy? Thật nực cười.
Anh vẫn không ngừng hô hấp cho Đường Tố Tố, vừa lớn tiếng hăm dọa:
"Đường Tố Tố, tốt nhất cô nên tỉnh lại. Bằng không…"
Bằng không…
Bằng không anh có thể làm gì? Lục Cẩn Ngôn càng ngày càng hoang mang. Anh không biết vì lý do gì mà chỉ trong mấy ngày, cô đã chiếm vị trí lớn trong lòng anh như vậy. Đến mức anh phải hoảng hốt.
Ộc ộc.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng Đường Tố Tố cũng hộc ra một ngụm nước. Lục Cẩn Ngôn như tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cảm xúc nơi lồng ngực sắp vỡ ra.
Anh không ngừng tay, lại xoa xoa mái tóc bết bát của cô:
"Ngoan. Ngoan đi. Thêm một chút, em sẽ dễ chịu một chút."
Đường Tố Tố mê mê tỉnh tỉnh, trong bóng đêm bất tận, cô nghe thấy tiếng nói dịu dàng vô ngần. Giống hệt mười hai năm trước.
"Ngoan, ôm lấy anh thật chặt, không xảy ra chuyện gì đâu."
Làn nước mát lạnh, đá sỏi rạch vào lưng tạo nên những vết máu dài. Anh thực sự bảo vệ cô không bị tổn thương lông tóc, nhưng đổi lại một cơ thể đầy vết thương tích.
Có phải thiếu niên đó đang quay lại tìm cô không?
Đến lúc chết đi rồi, cô mới có thể gặp anh.
"Bác sĩ. Bác sĩ đến rồi."
Đường Tố Tố lại nghe thấy tiếng hét lớn cùng tiếng bước chân dồn dập, sau đó lại lần nữa chìm vào bóng tối.
"Nghị lực sống của bệnh nhân quá lớn, nếu không chẳng có chút cơ hội nào cứu sống cả. Nhưng tay của cô ấy, sợ là sẽ bị tật suốt đời."
Lục Cẩn Ngôn bị lời của bác sĩ Hạ dồn ép đến mức không thở nổi.
"Không có cách nào khác sao? Bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả."
"Không thể, xương của cô ấy vốn yếu. Bị trẹo tay không chăm sóc mình tốt, trong khi rơi xuống nước lại cố gắng dùng tay dứt dây rong. Dùng lực quá nhiều, chức năng dây chằng và xương đều bị tổn thương, đã không còn cách nào cứu chữa rồi."
"Ý ông là cô ấy sẽ bị tàn phế cả đời?"
"Không tàn phế, chỉ là không làm được việc nặng. Mỗi khi trời trở lạnh sẽ đau buốt nhức mỏi, rất khó chịu."
Một cô gái mới có hai mươi hai tuổi đã mang trên mình thương tật lớn như vậy?
Lục Cẩn Ngôn đứng tần ngần tại chỗ, nhìn một bên sườn mặt của cô đang vùi trong chăn ngủ say. Anh phất phất tay:
"Cảm ơn, chú đi ra trước đi."
Nếu như ông vẫn còn ở đây, anh sợ mình sẽ lại ngang ngược giống bà Nhậm, mở miệng đòi san bằng cái bệnh viện mất.
Khụ… khụ…
Người trên giường ho khan hai tiếng, làm cho Lục Cẩn Ngôn giật mình. Anh bối rối, không biết nên trốn đâu để có thể tránh mặt cô.
"Lục tổng."
Tránh cũng không kịp.
Đường Tố Tố mở mắt ra, câu đầu tiên gọi là tên của anh. Lục Cẩn Ngôn hơi cứng người, hỏi cô.
"Còn khó chịu chút nào hay không?"
Nói xong, anh lại thấy hối hận. Anh đã chuẩn bị một cách nói mềm mỏng hơn, nhưng rốt cuộc lại dùng giọng điệu giống như người xa lạ để nói chuyện với cô.
Đường Tố Tố cũng chẳng hề để tâm.
"Cảm ơn Lục tổng, chưa đến mức phải chết."
Sự bình tĩnh đáng sợ của cô khiến cho Lục Cẩn Ngôn cảm thấy vừa đau lòng, vừa tức giận.
Anh gằn lên:
"Đường Tố Tố, cô không thể nào ngoan ngoãn ở trong nhà được sao? Rốt cuộc cô lại đang muốn tính kế ai?"
"Tính kế ai? Lục tổng, người trong mộng của anh không ở đây? Anh lo sợ tôi sẽ hãm hại cô ta đến vậy à? Tôi muốn giết chết cô ta, nhưng bây giờ chưa phải lúc đâu, chồng."
Gân xanh trên trán Lục Cẩn Ngôn nổi lên, anh nắm chặt tay, đấm xuống.
Đường Tố Tố theo bản năng nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!