Đường Tố Tố hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã không kiềm chế được mình mà ngã xuống.
Thực sự không hiểu mình đã gây nên tội nghiệt gì mà bất kể lúc nào cô chật vật khó khăn, hoặc là khi cô không ngần ngại gì nói những câu tổn hại đến danh dự của bản thân, Lục Cẩn Ngôn luôn là người đầu tiên xuất hiện. Nếu như cô là anh, có lẽ cũng nhận định Đường Tố Tố là một người phụ nữ tham hư vinh, tính tình xấu.
Đúng là trên đời này có những vở kịch máu chó đến tận cùng thế này.
"Sao rồi? Không phải khi nãy cô còn mạnh miệng lắm sao? Giờ lại câm như hến như vậy?"
Đường Tố Tố mím môi lại, muốn quay sang bên cạnh để tránh ánh nhìn như tia lửa bắn đến từ Lục Cẩn Ngôn. Nhưng anh không cho cô đạt được mục đích.
"Đường Tố Tố? Cô nói tiếp đi chứ? Hay là, cô muốn trèo lên giường ai khác không phải tôi?"
Hơi thở ấm nóng của người đàn ông vờn quanh vành tai. Đường Tố Tố phản ứng lại, vung mạnh tay.
Chát!
Tiếng vả mặt chói tai vang lên. Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Cẩn Ngôn để lại năm vết bàn tay đỏ rực.
"Làm phản rồi!"
Nhậm Hạ Lan đứng dậy đập bàn, muốn lôi Đường Tố Tố ra ngoài, nhưng Lục Cẩn Ngôn còn nhanh tay hơn. Anh nắm lấy cổ tay không bị thương của cô, dùng lực đến mức khiến nó đỏ tấy hẳn lên.
"Sao nào? Tôi nói đúng với ý của cô rồi đúng không? Cô đã muốn ra khỏi đây lâu lắm rồi, để có thể đoàn tụ với Cố Tư Thành đúng không? Muốn lên giường cho hắn ta? Sinh con cho hắn ta?"
Nghĩ đến chuyện cô sẽ làm cách nào đó bán đứng anh cho Lục Phàm để đổi lấy cơ hội cao chạy xa bay, Lục Cẩn Ngôn lại thấy đầu đau như búa bổ, thậm chí còn nặng hơn lúc phát bệnh.
Muốn quay lại với Cố Tư Thành? Cô đừng có mơ.
Đường Tố Tố không hiểu sao Lục Cẩn Ngôn nhã nhặn ngày thường lại có thể tức giận đến mức này. Cô có chút sợ hãi hơi rụt cổ, nhưng vẫn cứng miệng.
"Anh đã biết rồi, sao còn cần phải xác minh để làm gì? Tôi thực sự muốn giành lại Cố Tư Thành, muốn ở bên anh ta đấy. Anh có thể làm gì được tôi?"
Hay cho câu muốn ở bên Cố Tư Thành. Trêu ghẹo tôi, nhưng lại muốn rời tôi đi.
"Vậy tôi không ngại bắt Lục phu nhân thực hiện nghĩa vụ của mình đâu."
Lục Cẩn Ngôn kéo mạnh Đường Tố Tố về phía người mình, động tác nhanh gọn dứt khoát ôm cô lên. Đường Tố Tố bị vác trên vai, giãy mạnh, không ngừng đập vào tấm lưng cường tráng của người đàn ông.
"Anh đang làm cái gì? Buông tôi ra mau!"
Ngay cả bà Nhậm không hiểu gì cũng trợn tròn mắt, mãi về sau mới nhớ mà đuổi theo.
"Cẩn Ngôn, con định làm gì?"
Nhưng người đã khuất sau hành lang dài, bà không dám đuổi theo nữa, chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Bà quay sang nhìn Từ quản gia:
"Nó đang giở trò gì? Tại sao lại ôm con bé đó lên vậy?"
Từ quản gia bối rối không biết nói thế nào cho phải. Chẳng lẽ bà có thể nói với phu nhân rằng cậu chủ yêu rồi, mà còn yêu cô gái đã suýt chút nữa hại chết em gái mình.
Nhậm Hạ Lan nhận ra tâm trạng của Từ quản gia không đúng lắm, quát lớn:
"Nói!"
"Phu nhân… Có lẽ thiếu gia tốt bụng nhân nhượng cô ta, nhưng là đàn ông, việc bị cắm sừng cũng không tốt lắm, nên cậu ấy mới tức giận như vậy!"
"Tức giận vì bị cắm sừng?" Nhậm Hạ Lan hất đổ mọi thứ kẻ trên bàn.
"Có ai tức giận mà sẽ nhảy vào hồ nước lạnh để cứu người không? Không có! Nó là đang muốn chống đối tôi rồi. Có vây cánh rồi thì tốt sao? Còn không nghĩ xem nhờ ai mà nó có ngày hôm nay à?"
Đường Tố Tố không biết mẹ chồng trên danh nghĩa của mình đang tức giận thế nào. Cô bị Lục Cẩn Ngôn vác trên vai, một mạch đưa về ngồi nhà gỗ trong vườn lớn. Anh thô bạo đạp cửa ra, mang theo cô tiến vào phòng ngủ.
Bên trong hơi tối do bốn bề đều là cây cối rậm rạp.
Đường Tố Tố bị đặt xuống giường, cửa còn chưa đóng lại, nhưng quần áo trên người cô đã bị kéo ra.
Cô cắn lấy vai anh không hề nhẹ chút nào, như muốn xé một mảnh da xuống.
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm đỉnh đầu của người phụ nữ. Anh không hiểu mình bị bệnh gì, mà hết lần này đến lần khác cứ bị mất bình tĩnh trước mặt người phụ nữ này.
Vì anh có bệnh đau đầu kinh niên mà cô vừa hay có khả năng trấn áp sự cuồng nộ của anh sao?
Không phải!
Vì cô xinh đẹp khơi dậy dục vọng của anh?
Lại càng không phải!
Đường Tố Tố không phải thuốc giải độc, mà là thứ độc dược khiến anh vừa chạm vào đã phát điên lên được.
Đường Tố Tố cắn một hồi, đến khi thấy trong miệng đầy máu vẫn không thấy người đàn ông phản ứng. Cô ngạc nhiên mở to mắt, thả lỏng hàm răng.
"Anh… anh bị điên rồi."
"Đúng là bị điên rồi!"
Lục Cẩn Ngôn xé rách toạc quần áo trên người Đường Tố Tố, dùng miệng hôn lên vết thương trên bả vai cô. Mấy ngày trước, anh từng cắn cô, để lại vết sâu trên da thịt trắng mịn như ngọc đẹp này.
"Cô cắn tôi một cái, tôi cũng từng cắn cô một cái ở vị trí này. Cô nói xem, đây có xem như vật định tình không?"
Cảm giác tê ngứa khiến Đường Tố Tố run lên, cô đẩy mạnh người đang đè lên người mình ra, cuống cuồng nhặt lấy quần áo của mình về.
"Anh nhìn nhầm rồi, tôi là Đường Tố Tố, không phải Đường Hải Quỳnh của anh. Hơn nữa, tôi là hạng đàn bà đê tiện, anh chớ có nên động vào tôi cho bẩn thì tốt hơn."
Vừa nói cô vừa muốn xuống giường. Nhưng chân ngọc chưa chạm đến đất đã bị Lục Cẩn Ngôn kéo trở lại.
"Đường Hải Quỳnh đã có chồng, tôi không ngại dùng cô để an ủi. Đường Tố Tố, đừng trách tôi, đây chỉ là trách nhiệm mà một người vợ phải làm mà thôi."
Đường Tố Tố mở to mắt không tin vào tai mình. Cô giãy giụa kịch liệt, muốn thoát khỏi người anh, tránh né hơi thở nam tính đang làm mình chết ngộp.
Cô thế chỗ Đường Hải Quỳnh một lần đã đủ. Cả đời này, Đường Tố Tố không thể lần nữa thế chỗ của cô ta trong lòng của Lục Cẩn Ngôn. Cô muốn làm chính mình, mà không phải Đường Hải Quỳnh.
"Xin anh đó! Tôi…"
Bất chấp mọi sự cầu xin, Lục Cẩn Ngôn vẫn cúi xuống, nuốt vào miệng tiếng nói vụn vặt của cô. Anh muốn hòa tan cô vào trong xương của mình, như vậy mới không lo kẻ khác dùng cô để khống chế mình.
"Ngủ với tôi mà phúc phận của cô, đừng nên chống cự nữa."
Giây phút anh tiến vào, Đường Tố Tố đau đến mức cong người. Cô mới trải qua một lần hoan ái, lại trong tình trạng bị cưỡng bức. Lần thứ hai giao hòa này, chẳng khác nào ác mộng lặp lại nơi địa ngục lần nữa.
Tại sao cô phải chịu hết như đau khổ này?
Đường Tố Tố nằm im cảm nhận cơn đau xé rách ở thân dưới, cũng là xé rách nơi linh hồn mình. Răng cô cắn nát môi mình, để lại vị mằn mặn, hòa cùng máu tanh của Lục Cẩn Ngôn lưu lại trong khoang miệng.
"Lục Cẩn Ngôn, tốt nhất đừng để tôi sống sót. Nếu không có ngày tôi sẽ giết chết anh."
Lục Cẩn Ngôn khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trên mặt của Đường Tố Tố, thực sự đã ân hận. Anh ở bên trong cô, cảm nhận sự bài xích cự tuyệt của thân thể người con gái, hứng thú đều bị đánh bay cả, chỉ còn lại hối hận ê chề. Anh lui thân ra ngoài, nhìn cô nằm trên giường như bông hoa héo rũ.
"Tố Tố!"
Đường Tố Tố lăn sang một bên, tránh né sự động chạm của người đàn ông. Lục Cẩn Ngôn thấy vậy, cả người càng cứng đờ lại.
"Em… em ở lại nghỉ cho tốt. Xin lỗi."
Lần đầu tiên Lục Cẩn Ngôn phải nói xin lỗi với một người, tay chân vụng về lóng ngóng không biết để đâu cho phải.
Đường Tố Tố nâng người dậy, cũng không thèm che giấu cảnh xuân trước ngực mình. Cô nhếch khóe miệng:
"Nếu như việc gì cũng có thể nói xin lỗi, vậy thì trên đời này làm gì có tội phạm cưỡng hiếp? Sao nào? Đã làm thì làm cho chót, anh sợ rồi sao?"
Cô càng lấn tới, Lục Cẩn Ngôn càng hoảng sợ lùi về sau. Chưa từng gặp được cô gái nào khiến mình rung động, anh không biết phải xử lý thế nào cho phải.
"Ý của em là em muốn anh đi dự thú nhận tội?"
"Nếu tôi nói đúng, anh có làm không?"
"Sẽ làm."
"Hừ!"
Đường Tố Tố không nói thêm lời nào nữa với câu trả lời kia, vì cô biết tất cả đều là lừa gạt.
Vì cô, anh chấp nhận buông xuống tất cả tự tôn của mình mà tự thú? Nghe xem có đáng buồn cười hay không?
Cô nằm xuống giường, trùm chăn che kín lấy đầu, cũng là che đi sự tủi nhục của bản thân.
Cô rất bảo thủ, lúc nào cũng muốn giành đêm đầu tiên cho Cố Tư Thành. Hắn ta bỏ cô mà đi, mà đêm đầu tiên kia, đã không biết rơi vào tay ai rồi.
Mới có mấy ngày đã qua tay hai người đàn ông, một người không biết mặt, còn một kẻ, lại là…
"Tôi đã nói rồi, tốt nhất đừng để tôi nắm được thóp của anh. Nếu không tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết đấy."
Đường Tố Tố lắng nghe tiếng bước chân xa dần cho đến khi hoàn toàn mất hút, mới khóc lớn thành từng tiếng rấm rứt. Nước mắt của cô thấm vào chăn đệm mà Lục Cẩn Ngôn thường dùng, để lại những vệt nước đậm trên chất vải đen tuyền.
Lần thứ hai tỉnh dậy trong căn phòng của Lục Cẩn Ngôn, ngay cả Đường Tố Tố cũng thấy bàng hoàng.
Thật không ngờ cô còn có thể yên giấc trên giường cô sau một loạt biến cố như vậy.
Trên bàn còn để một bộ quần áo, kiểu dáng thanh lịch, vừa nhìn đã biết chuẩn bị riêng cho mình. Còn bên cạnh chỗ cô nằm, đệm hơi lún xuống một chút, lại mang mùi hương nam tính nhè nhẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!