"Sao vậy?"
Lục Cẩn Ngôn năm lấy vai của Đường Tố Tố nhẹ hỏi. Cô hoàn hồn, sắc mặt vẫn tái mét.
"Em hơi mệt một chút, không sao cả."
"Ăn nhiều một chút!"
Anh gắp cho cô một phần thức ăn, sau đó chậm rãi dùng cơm của mình. Không khí trên bàn ăn vẫn cứ nặng nề như lúc
ban đầu. Thi thoảng, ông Lục sẽ hỏi vài câu.
"Công ty dạo này sao rồi. Nghe nói con sắp đầu tư một dự án, đừng để bố phải thất vọng."
Bà Nhậm hừ lạnh. "Có những người cha người mẹ để con trai mình thất
vọng, sau đấy lại dám kỳ vọng nó phải thật xuất sắc. Nói nghe xem có buồn cười hay không?”
"Hạ Lan à...
"Câm miệng! Đừng gọi tên của tôi băng cách ghê tởm như thế"
Không khí trên bàn ăn càng ngày càng căng thẳng, Lục Cẩn Ngôn mới mở miệng:
"Con đã nói chuyện với ông nội, dự án này ông đã phê duyệt, không có vấn đề gì."
"Dự án này liên quan đến thể diện của công ty lẫn quốc gia. Đừng có làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của nhà chúng ta"
"Phiền bố quan tâm rồi."
Hai người nói chuyện với nhau rất nhẹ nhàng, nhưng Đường Tố Tố có thể mơ hồ cảm nhận được mùi thuốc súng.
Người cầm quyền thực sự của nhà này là ông cụ Lục đã ngoài tám mươi tuổi. Mà ông cụ lại tin tưởng cháu trai đích tôn của mình hơn đứa con trai đào hoa của mình rất nhiều.
Có danh mà không có thực quyền, thậm chí còn phải chịu thua đứa con trai do chính mình sinh ra. Có lẽ đó là lý do khiến cho quan hệ của ông Lục và Lục Cẩn Ngôn không bao giờ có thể chuyển biến tốt đẹp được.
Trong hoàn cảnh đó, Lục Phàm lại chêm vào một câu:
"Bố cứ yên tâm, năng lực của anh trai như thế nào không phải bố không biết. Người thừa kế được ông nội tin tưởng làm sao có thể là kẻ thường được?”
Choang!
Bà Nhậm ném đũa xuống dưới mâm cơm đứng dậy.
"Rác rưởi!"
Hoàn cảnh giữa mọi người bây giờ càng ngượng ngùng. Đường Tố Tố ngồi bên cạnh hứng lửa giận của mẹ chồng, tất nhiên không còn tâm trạng để ăn uống gì cả.
May mà Lục Cẩn Ngôn cũng có ý tứ, kéo tay cô lên:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!