Lục Cẩn Ngôn không để ý đến mấy diễn viên nhàm chán trên đài thử diễn mà muốn trở về. Nếu như Đường Tố Tố không có ở đây, thì anh xem mấy thứ này cũng hoàn toàn vô ích.
Nhưng đúng lúc Lục Cẩn Ngôn vừa chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên trước mặt mình:
"Tiêu chuẩn của đoàn làm phim thấp đến mức này à? Nếu như cứ chọn diễn viên như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng tác phẩm của tôi đấy."
"Lăng Nhân, cô có ý gì?"
Người đang diễn thử lúc này là Viên San San. Cô ta vừa được đạo diễn thông qua cho vai nữ thứ chính thì Đường Tố Tố xuất hiện nói những lời này, có khác nào đang vả vào mặt cô ta.
Đường Tố Tố chậm rãi bước vào giữa khu vực thử vai, nhìn Viên San San:
"Đây là tác phẩm của tôi, theo như hợp đồng, tôi có quyền chọn diễn viên nào phù hợp nhất với bộ phim này, chứ không. phải chọn bừa ai cũng có thể diễn."
Viên San San bị khí thế của Đường Tố Tố dọa lùi về sau. Trong giới biên kịch, người ta không biết Đường Tố Tố là ai, nhưng cái tên Lăng Nhân lại khác.
Biên kịch tài năng, người nằm giữ những tác phẩm nổi tiếng gắn với tên tuổi các ngôi sao lớn. Trong ngành này, Lăng Nhân không quyền không thế, nhưng lại là người ít ai dám đắc tội.
Ai biết có ngày nào sẽ phải đóng phim mà cô làm biên kịch?
Đạo diễn Từ nhìn Đường Tố Tố, lại bản ánh mắt cầu cứu sang Lục Cẩn Ngôn. Ông cũng là người bị oan. Dựa vào chuyên môn, tất nhiên ông có thể nhìn ra Viên San San không thích hợp với vai diễn này. Nhưng làm thế nào khi bên cạnh cô †a có dấu đỏ, nói rằng vị trí này đã được ấn định rồi.
Ông là đạo diễn, nhưng cũng là người ăn tiền của tư bản. Nếu không nghe lời người đầu tư, còn có thể quay phim tiếp không.
Đen đủi cho đạo diễn Từ là Lục Cẩn Ngôn lúc này cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến ánh mắt của ông. Anh đang nhìn chăm chäm vào Đường Tố Tố, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào trong đầu.
Trên trán cô vẫn còn băng bó, nhưng không giấu được thần thái tự tin, khí thế của cô. Đường Tố Tố khi còn ở nhà họ Lục bất cần, không muốn gây sự chú ý bao nhiều, thì lúc này lại tỏa ra hào quang bốn phía bấy nhiêu.
Cô cũng trao cho anh một ánh mắt khó nói: “Lục tổng, đã lâu không gặp! Anh vẫn khỏe chứ?”
Bên ngoài không ai biết việc hai người từng là vợ chồng, nên ngữ điệu quen thuộc của cô khiến cho mọi người bên cạnh đều phải để tâm.
Lục Cẩn Ngôn từng tưởng tượng bao nhiêu lần khi gặp cô mình sẽ nói những gì, nhưng lúc này cổ họng lại như bị đóng keo, chỉ có thể nói ra một vài từ ngữ rời rạc:
“Em thì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!