"Điều tra chuyện mười năm rồi hơi khó, Lục tổng, anh tha cho tôi một chút đi được không?”
Säc mặt của Lục Cẩn Ngôn càng lạnh hơn. "Nói! Tôi rất ghét dài dòng."
Đàm Trác thở dài, chỉ đành nói tất cả những gì mà mình biết.
"Đường Hải Quỳnh mười năm trước không phải Đường Hải Quỳnh hiện tại nữa. Anh đoán đúng"
"Vậy Đường Tố Tố thì sao?" "Mười năm trước, Đường Tố Tố không hề tồn tại trên đời."
Lục Cẩn Ngôn sống trên đời hai mươi bảy năm. Người đời nhìn anh sống trong nhung lụa, nhưng mấy ai sẽ hiểu được trong gia tộc ăn thịt người này, anh phải cẩn trọng từng bước. đến mức nào.
Cuộc sống hào môn nghẹt thở đã bồi dưỡng anh thành kẻ vô tình vô dục, không hề có bất cứ tình cảm với bất cứ ai.
Ngoại trừ Đường Tố Tố.
Mỗi thứ liên quan đến cô, đều khiến anh xúc động đến mức muốn cào tim mình ra cho đỡ ngứa ngáy.
"Cho nên cậu nói Đường Tố Tố mười năm trước là Đường Hải Quỳnh, là cô bé ở cùng tôi lúc ở Tây Tạng có phải không?”
"Cô ấy rất đáng thương. Sinh ra đã bị ôm nhầm, cha mẹ ruột thì mất, cha mẹ nuôi tìm được con gái mình liền bỏ quên con nuôi. Ngay cả cái tên theo mình mười năm cũng không giữ được. Nếu là tôi tôi cũng phát điên lên được."
Lục Cẩn Ngôn tựa lưng vào tường, chậm rãi nghe những lời mà Đàm Trác nói. Ngôn ngữ là thứ gì đó rất đặc biệt. Từng từ đơn lẻ ghép vào nhau, nhưng lại có thể khiến cho cõi lòng anh nhói lên vì đau đớn.
"Chẳng trách cô ấy chỉ lo sợ ai cũng rời mình đi."
Đã có quá nhiều người rời cô ấy đi rồi. Lục Cẩn Ngôn cúp điện thoại, tay đấm mạnh trên tường. "Rốt cuộc mày đã làm cái gì? Lục Cẩn Ngôn?"
Bảo vệ một ả đàn bà độc ác, tổn thương cô gái mình đi tìm đã mười năm?
Ngu dốt đến mức người khác phải căm giận.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời là thật, nhưng câu đó là dành cho Đường Hải Quỳnh.
Chẳng trách mà khi gặp lại, anh thấy cô ta khác hẳn Đường Hải Quỳnh trong trí nhớ, nên cũng không có ý định tiến tới nữa.
Nếu không, Hải Quỳnh thực sự của anh phải làm sao đây?
Đường Tố Tố ở dưới nhà không biết quá khứ mười năm trước của mình đã bị vạch trần ra hết thảy.
Người cô căng lên như sợi dây đàn trước sự xuất hiện của Lục Phàm.
"Không phải anh nói anh phải đi công tác sao? Tại sao lại về sớm vậy?"
Lục Phàm cười hì hì:
"Lo lắng cho em với anh Tố Kiệt. Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Hình như anh thấy có giày của đàn ông trong nhà, nhà có khách sao?"
Điều cô lo sợ nhất đã xảy ra rồi.
Lục Phàm và Lục Cẩn Ngôn, tuyệt đối không thể đặt chung một chỗ, nếu như cô không muốn làm ruồi muỗi bị liên lụy vì những màn đấu đá của họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!