"Không phải là người tốt thì có liên quan gì đến Lục tổng đâu? Ít ra anh ta chưa từng làm tổn thương tôi chỉ một chút, không đúng sao?"
Còn anh, đến hàng vạn lần.
Bàn tay của Lục Cẩn Ngôn khựng lại giữa không trung.
"Anh chỉ là .."
"Muộn rồi, Tiêu Vân, giúp tôi tiễn khách đi."
Đường Tố Tố dìu Lục Phàm ngồi xuống ghế, không hề nể tình nhìn Lục Cẩn Ngôn một lần.
Cô còn cố nói một câu:
"Tôi ghét nhất những kẻ tự cho mình có quyền quyết định thay tôi. Lục Cẩn Ngôn, tôi không có thời gian để chơi mấy trò chơi này với anh. Tôi đã đủ trưởng thành để biết mình cần làm
gì. Anh càng làm vậy sẽ khiến tôi càng chán ghét mà thôi."
Muốn đẩy cô vào chỗ chết, sau đó lại quay ngoät một trăm tám mươi độ, yêu thương nồng thảm.
Đường Tố Tố cười khẩy, dịu dàng lau máu cho Lục Phàm.
Muốn mượn cô để trêu tức Lục Phàm lần nữa? Muốn lợi dụng chút tình cảm đã bị xé rách từ lâu của cô rồi sao?
Lục Cẩn Ngôn, tôi đã quá chai sạn để có thể chịu thêm một lần tổn thương rồi.
Lục Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, kiềm chế cơn thịnh nộ của mình.
Anh gật đầu:
"Bây giờ chúng ta đều không tỉnh táo, ngày mai anh sẽ nói chuyện với em. Ngủ sớm."
Đường Tố Tố thấy thái độ của anh rất khác lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ:
"Không tiễn!"
Lại thêm hai từ trát vào lòng Lục Cẩn Ngôn. Anh giấu tay mình trong áo, không cho người khác cơ hội nhìn thấy bàn tay rớm máu của mình, tránh tầm mắt cô mà đi.
Đường Tố Tố ở sau lưng anh vẫn ân cần hỏi thăm Lục Phàm, cười cười nói nói, chẳng có chút ý tứ nào để tâm đến anh.
Lục Cẩn Ngôn đến lúc xuống xe của mình rồi mới mở tay ra. Lòng bàn tay của anh đỏ rực, vết móng tay đâm sâu vào. trong ra, để lại vết thương sắc rớm máu.
"Tỉnh táo một chút, Lục Cẩn Ngôn!"
Anh mặc kệ đau đớn nắm chặt vô lăng.
Bây giờ không thể nào phát bệnh được. Nếu như phát bệnh, cô ấy cũng sẽ không thương xót mày như lúc trước, mà chỉ càng làm kẻ thù thêm sung sướng mà thôi.
Đường Tố Tố nghe tiếng xe nổ máy phía xa, bàn tay đang tẩy trùng cho Lục Phàm thoáng chốc dừng lại. Cô ném khăn tay cho hẳn, giọng nói không còn chút dịu dàng nào.
"Anh tự làm đi!"
Lục Phàm cười lên mấy tiếng châm chọc:
"Em đúng là người phụ nữ vô tình, lúc nãy còn quan tâm anh lắm cơ mà. Sao bây giờ đã vội vàng trở mặt như vậy?"
Lời của hắn thật thật giả giả, Đường Tố Tố nghe nhiều đã mệt mỏi lắm rồi.
Cô lạnh nhạt đứng lên, mặc kệ hắn lải nhải bao nhiêu lời:
"Lục Phàm, tốt nhất đừng có coi tôi như kẻ ngốc để cậu dắt mũi. Anh em hai người đánh nhau, đừng có lôi tôi vào. Ngày mai, tôi sẽ dọn khỏi đây."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!