Lần đầu tiên anh cầm súng trên chiến trường, người thầy của anh đã nói gì nhỉ?
"Cả đời này tốt nhất đừng có vướng vào tình yêu. Tình yêu là cho con người ta mê muội, không còn năng lực phán đoán. Người tài giỏi như con không cần thiết đến thứ đó."
"Con sẽ không bao giờ dính vào tình yêu."
Lúc đó Lục Cẩn Ngôn đã trả lời như vậy, vì anh mới chỉ có mười bảy tuổi. Thế nào là yêu? Anh chưa từng có thời gian
suy nghĩ đến nó.
Suốt hai mươi sáu năm, chưa ai có thể làm cho anh rung động.
Kể cả Đường Hải Quỳnh.
Anh tìm đến Đường Hải Quỳnh, chẳng qua cũng chỉ vì lời hứa thuở nhỏ, muốn tin chắc răng người bạn duy nhất của mình trong những năm tháng đen tối kia an toàn mà thôi.
Nhưng đối với Đường Tố Tố lại khác.
Cô với anh có sự gắn kết đến lạ kỳ, sự gắn kết từ tận trong máu.
"Anh trai, anh cũng bị bắt cóc sao? Bọn họ sẽ bán chúng. †a sao?"
Lục Cẩn Ngôn để suy nghĩ của mình trượt dài trong khoảng kí ức mười năm về trước.
Đường Tố Tố khi đó là Đường Hải Quỳnh.
Hai người cùng bị bắt cóc, à không, bên cạnh còn một đứa con gái khác, tên là Tố Diệp.
"Tránh ra!" Lục Cẩn Ngôn mở mắt, bật ra một câu. Đường Hải Quỳnh nhìn cậu không chớp mắt:
"Thầy giáo em dạy chúng ta cần phải đoàn kết. Trong những lúc thế này, phải đoàn kết mới là sức mạnh lớn nhất."
Lục Cẩn Ngôn ghét mọi âm thanh, đặc biệt những câu nói của Đường Hải Quỳnh có thể khiến cho người khác bực mình. Nhưng không hiểu tại sao, giọng nói của cô bé có thể an ủi sự táo bạo trong lòng anh.
Căn bệnh đau đầu theo anh được mấy năm, hình như: được vỗ về.
Đường Hải Quỳnh thấy Lục Cẩn Ngôn không đáp, không tiếp tục hỏi nữa.
Cậu bé lại thấy khó chịu: "Tại sao không hỏi tiếp đi?" "Hỏi gì?"
Cô bé ngạc nhiên.
"Nói gì cũng được."
"Vậy kể chuyện cổ tích nhé! Bố mẹ chúng ta sẽ đón chúng †a ra khỏi đây nhanh thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!