"Nghỉ tạm được không, anh trai?"
Đường Hải Quỳnh không dám giấy giụa, chỉ có thể hỏi nhỏ. Cô biết sức lực của anh đã đến hạn cuối.
"Nhóc nên nhìn thấy ánh mặt trời."
Thiếu niên nói một hai từ tối nghĩa, sau đó Đường Hải Quỳnh thấy cả người mình nhoáng lên. Anh ngã khuyu chân xuống, nhưng vẫn cố đỡ cho cô bé khỏi bị va chạm với nền đất.
"Anh trai!"
Đường Hải Quỳnh luống cuống khẽ đẩy, nhưng thiếu niên vẫn nằm một chỗ, cả người cứng đờ.
Bờ môi của anh khô khốc, giống như cả cơ thể đã bị vắt sạch nước.
Cô bé khóc lên, chỉ dám rấm rứt vài tiếng nhỏ: "Anh nói dối!" Bây giờ lấy đâu ra nhiều trái cây như vậy chứ?
Nhặt được hai quả lê đã là quá đáng lắm rồi. Làm gì có chuyện anh ăn đến chán ngán.
Nơi này đồng không mông quạnh, với thân thể của cô bé cũng không có cách nào rời khỏi đây được.
Ánh trăng đêm chênh chếch. Đường Hải Quỳnh nhìn cánh †ay trằng nõn của mình, hơi run lên.
Cô bé sợ máu, cũng sợ đau.
Nhưng càng sợ mất đi thiếu niên lạnh nhạt nhưng ấm nóng bên trong này.
"Anh nhất định phải tỉnh lại!" Cô bé lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó tự cắn rách da mình, máu túa ra, vừa hay rơi một giọt trên môi của thiếu niên đang hôn mê.
"Cô ngốc! Không sợ chết hay sao?"
Lục Cẩn Ngôn tỉnh dậy đã lâu, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào đồng hồ quả lắc trên tường, như chìm vào khoảng ký ức xa xôi nào đó.
Năm ấy, hai người lần đầu gặp mặt, cùng bị giam một
chỗ, cùng ăn một quả lê.
Khi cô dùng máu của mình cứu sống anh từ trong vực thẳm. Máu cô mãn mặn theo thực quản xuống dạ dày của anh, ấm nóng đến chua xót.
Lục Cẩn Ngôn đã biết, kể từ đó hai người đã vĩnh viễn gắn chặt, dây dưa với nhau không cách nào thoát khỏi.
"Tế Tố, không cần biết em là Đường Tố Tố hay Đường Hải Quỳnh, bằng mọi thủ đoạn, anh cũng sẽ đưa em về bên mình."
Chúng ta đã bỏ lỡ mười năm, không thể tiếp tục bỏ lỡ một đời nữa.
Đường Tố Tố tắt đồng hồ báo thức. Cả đêm không ngủ, người hơi mơ hồ.
Nhưng hôm nay là ngày phải vào đoàn phim.
Trường quay ở Hoành Sơn, một ngọn núi gần cao nguyên Vân Lĩnh, nơi được ví như thắng cảnh đẹp bậc nhất đại lục.
Đường Tố Tố dậy thật sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Tố Kiệt.
"Em đi lâu như vậy mới về thật sao? Tố Tố, anh đi cùng em được không?”
Đường Tố Tố thở dài dỗ dành:
"Không phải anh nói muốn bảo vệ em à?"
"Nhưng!"
"Muốn bảo vệ được em, anh phải thực sự khỏe mạnh. Vậy nghe lời em ở nhà ngoan ngoãn, nghe lời Tiêu Vân và bác sĩ được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!