Hải Quỳnh, Đường Hải Quỳnh!
Nghe đến cái tên này, tất nhiên sắc mặc của Đường Tố Tố không thể tốt lắm.
Đường Hải Quỳnh, là kẻ gây nên mọi đau khổ cô phải chịu mấy tháng qua. Giờ người chồng hợp pháp của cô nằm trên giường, lại kêu tên của cô ta.
Thực sự khiến cho người ta chán ghét.
"Lục Cẩn Ngôn, anh coi tôi là cái gì? Nếu không có chị thì có em à? Tôi là món đồ chơi thay thế của mấy người chắc."
Lục Cẩn Ngôn ở trong giấc mơ giống như thấy cái gì đó, lại càng năm chặt tay hơn.
"Hải Quỳnh, đừng đi. Chúng ta đã bỏ lỡ nhau mười năm, không thể bỏ lỡ cả đời nữa."
Ha!
Mười năm!
Thì ra là yêu đơn phương đến mười năm cơ đấy! Vậy mà lại dễ dàng nói lời yêu cô như vậy sao?
Đường Tố Tố cười nhạt, không để ý đến mình sẽ bị thương, đẩy mạnh tay Lục Cẩn Ngôn ra.
Tay anh nắm phải bàn tay bị thương của cô, năm đầu ngón tay đau nhức.
Cô đứng dậy, nhìn người đàn ông đang nhăn mày trong cơn mê, oán thán chính mình:
"Mắt tôi mù, nên mới từng nghĩ anh thật lòng với mình."
Gió trưa khoan khoái, nơi này là vùng hẻo lánh, bốn xung quanh là núi đồi.
Đường Tố Tố ra khỏi phòng của Lục Cẩn Ngôn, theo. đường không ai thấy vòng qua dãy núi cách khách sạn không xa.
Cô muốn bản thân mình tỉnh táo một chút. "Tỉnh lại đi Đường Tố Tố, Lục Cẩn Ngôn không phải người mà mày với đến được đâu. Nếu như không cẩn thận, sợ là sẽ
không thể nào thoát ra được đâu."
Cô vừa chạy vừa lấy tay che ngực mình, không hiểu tại sao nơi đó lại nhói lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!