Thấy Đường Tố Tố nói vậy, bà Nhậm cũng bắt đầu xuôi xuôi.
"May là con dâu tôi đứng ra. Nếu không các người sẽ không xong đâu. Tưởng rằng chỉ cần có một đứa con mà muốn làm gì thì làm?"
Đường Tố Tố nắm chặt tay.
Đường Hải Quỳnh có thể trốn thoát vòng lao lý, mười phần mười là do đứa con trong bụng cô ta. Mấy hôm trước, cô ta vừa mới siêu âm xong, là một đứa bé trai kháu khỉnh.
Đối với gia tộc lớn, càng nhiều con cái càng tốt.
Chưa nói đến Lục Thư Dung chỉ là con nuôi của bà Nhậm. Nếu là con đẻ, cũng chẳng thế nào so sánh được với đứa trẻ
chưa chào đời này.
Nhưng Lục Cẩn Ngôn nói rằng việc này cô không cần lo, cô cũng sẽ tin tưởng giao cho anh giải quyết.
"Được rồi! Chúng ta đi!"
Bà Nhậm nguôi giận, biết cãi nhau cũng chẳng có ích gì, quay sang nằm tay cô kéo đi.
Mà quản gia của nhà chính cũng nói gì đó với Lục Cẩn Ngôn.
"Cậu cả, ông chủ có việc muộn gặp."
Đường Tố Tố chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng, cái gì đó liên quan đến Thế Vận Hội, dự án...
Anh nhìn cô. Đường Tố Tố gật đầu: "Anh đi đi. Em ở đây với mẹ rồi mà."
Đến cả cô cũng không nhận ra mình đã gọi mẹ rất tự nhiên rồi.
Bà Nhậm nghe thấy tiếng gọi đó, cũng vui như mở cờ trong bụng:
"Đi đi, có mẹ ở đây, chẳng lẽ có kẻ mắt mù nào lại không biết lượng sức mà động đến con bé không bằng."
"Vậy ra bên kia nghỉ ngơi một chút. Lát nữa anh sẽ quay trở lại tìm em"
Lục Cẩn Ngôn nói một câu, không hiểu sao trong lòng cũng do dự.
Đường Tố Tố vẫy vẫy: "Anh đi đi mà."
Sau đó kéo bà Nhậm ra một chỗ, tránh xa tầm mắt nóng rực bản đến từ sau lưng.
Không hiểu sao, cô có cảm giác như rất nhiều ánh mắt đang vây lấy mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!