Nhưng Lục Cẩn Ngôn không dám cho mình thả lỏng. Đường Tố không ở trong phòng của Doãn Trác, vậy cô có thể đi đâu được chứ?
Anh đã cho người lật tung gần như toàn bộ tòa nhà, nhưng vẫn không hề tìm ra một dấu vết nào của cô.
“Lục tổng, có một camera đã ghi lại dấu vết của phu nhân!"
Lúc này, lời của trợ lý Trương giống như thuốc giải, mà cũng là hòn đá đè nặng lên Lục Cẩn Ngôn.
Anh trầm giọng: “Nói đi!”
“Có một chiếc xe với hai người đàn ông đưa cô ấy về phía ngoại ô. Người của chúng ta đang đi xem sao.”
“Lên xel”
Lục Cẩn Ngôn bỏ lại hai tiếng, sau đó bỏ lại trợ lý Trương một chỗ, quay đi.
Lúc này, từng phút từng giây đều phải trân trọng, không thể trễ nải.
Quay lại mấy phút trước, Đường Tố Tố bị đưa đến trước cửa phòng của Doãn Trác, lúc này, cô đã biết ly nước mình uống có vấn đề.
Thật không ngờ đến Đường Hải Quỳnh lại giăng bãy mượt đến vậy, trong lúc cô không hề phòng bị nhất lại âm thầm tấn công. ruột gan cô nóng bừng, cả thân thể bứt rứt, đầu váng, mắt hoa. Lúc này, nếu như cánh cửa kia mở ra, cuộc đời sau này của cô nhất định sẽ chìm trong địa ngục.
Đường Tố Tố không cam tâm. Cô cả đời phấn đấu dựa trên sức lực của chính mình, không hề nợ ai. Nhưng có những kẻ, coi như cô nợ họ cả đời. Như Hoàng Như, như Đường Hải Quỳnh.
Trên vạt áo của cô có chiếc ghim cài mà Lục Cẩn Ngôn vừa tặng hồi sáng, lấp lánh pha lê. Cô nảm chặt tay, dùng chút hơi tàn của mình, khiến cho đầu ghim đâm sâu vào da thịt. Cơn đau khiến cô tỉnh táo lại đôi chút, nhân cô hội Đường Hải Quỳnh chuẩn bị đẩy mình vào phòng Doãn Trác, lách người đẩy cô ta vào trong.
Đường Hải Quỳnh bị bất ngờ không nói được câu nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa trước mắt bị đóng lại. Cô ta điên cuồng đập cửa, hét lớn, nhưng ở bên ngoài, không có ai trên hành lang để nghe thấy.
Đường Tố Tố thở phào, ngã trên nền đất bủn rủn bật lực. 'Thật may, ít nhất ông trời không thương, cô có thể tự mình vượt qua nghịch cảnh. Không biết Đường Hải Quỳnh đã giở trò gì với Doãn Trác, cô ta vừa vào trong phòng, một màn không nên cho trẻ em xảy ra.
Cô cũng không quan tâm, cố gắng lục điện thoại trong túi mình ra.
Nhưng đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một đôi giày ra trước mặt mình.
“Đây là người phụ nữ của Lục Cẩn Ngôn?”
"Nửa đêm gấp gáp đi tìm người, một tháng gắn bó không rời. Mày nói xem, không chỉ là người phụ nữ đâu, còn là mạnh rồi đấy"
Đường Tố Tố hé mắt ra nhìn, cũng chỉ thấy mờ mờ hai người đàn ông.
Bọn chúng ôm cô lên, dễ dàng như nhấc một con gà, sau đó đi lối ít người ra đường lớn rồi lên xe.
Xem ra cũng là kẻ rất quen thuộc với kiến trúc của ngôi nhà này.
Nếu không phải người làm trong nhà, thì cũng là kẻ liên quan.
Đường Tố Tố khẽ cười:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!