Ngay lập tức cô bị ăn một cái tát đau đến lệch mặt.
"Con điếm! Mày dám tỏ thái độ à?"
Đường Tố Tố tỏ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm ơn cái tát này. Ít nhất nhờ nó mà cô lấy được vài phần thanh tỉnh.
Cô không phản kháng được, nhưng không muốn bị khống chế bằng thứ thuốc rẻ tiền này.
Tân xé đi lớp áo ngoài của cô, hỏi một câu:
"Chồng của em là Lục Cẩn Ngôn, nghe nói từng là một tên què đúng không?"
Đường Tố Tố chưa từng nghe nói đến Lục Cẩn Ngôn từng có tật ở chân, hơi ngỡ ngàng một chút.
Cô nhếch khóe môi: "Chúng mày không có tư cách nhắc đến anh ấy." Gã kia lại nhổ nước bọt lên mặt cô, cười khả ố:
"Đường Tố Tố, ông đây sẽ cho em biết sự sung sướng mà một thăng què không mang lại được là như thế nào."
Ánh mắt của Đường Tố Tố trở nên sâu thẳm. Trước mắt bị mờ đi, giống như màu máu bao phủ. Cô nắm lấy lưng đang buộc váy của mình, từ từ rút ra.
Người như cô, chỉ cần chịu thua sẽ rơi vào nơi vạn kiếp bất phục. Hoặc là ngươi sống, hoặc là ta chết.
Cô không dám nhân từ, cũng không thể nhân từ thêm nữa.
"Lục Cẩn Ngôn, không thể chậm trễ thêm bất cứ giây nào nữa.
Chiếc xe vút đi trong màn đêm, chẳng mấy chốc tiến vào. cung đường ven ô. Qua thêm năm cây số nữa, cuối cùng cũng thấy được công trường bỏ hoang.
Điểm đỏ của Đường Tố Tố đã dừng lại được hai mươi phút. Anh không dám tưởng tượng tình trạng trong căn nhà kia chút nào.
Đi lên theo cầu thang cũ nát, thứ đập vào mắt Lục Cẩn Ngôn đầu tiên là một màu đỏ rực. Từng dòng đỏ tươi loang lổ trên mặt đất, màu của máu.
"Tố Tố! Dừng lại!"
Đến khi nhìn thấy Đường Tố Tố, mới khiến cả thần hồn của Lục Cẩn Ngôn đều chấn động.
Cả người cô lúc này đều là máu. Trên tóc, hai bên khóe mắt, miệng, quần áo.
Trên tay cô là một mảnh chai vỡ, đầu nhọn hướng về cổ họng của chính mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!