Nẵng hắt vào trong phòng, Đường Tố Tố từ từ mở mắt. “Nước...”
Cô khẽ cử động miệng, thấy cổ họng mình khô khốc. “Từ từ thôi, nước đây con.”
Bên tai vang lên tiếng dịu dàng khe khế, mãi cô mới nhớ đó là ai.
Bà Nhậm cười hiền từ: “Còn khó chịu lắm không?” Đường Tố Tố khẽ lắc đầu: “Con ổn à"
Trí nhớ mơ hồ mông lung. Mãi cô mới nhớ ra được việc gì xảy ra.
Hôm đó, Đường Hải Quỳnh đưa cô lên trên tầng. Sau đó, cô nhân lúc cô ta không để ý tự đâm bị thương mình mới lấy được tỉnh táo, rồi đẩy cô ta vào bên trong cánh cửa kia.
Cô thoát nạn, nhưng lại bị hai tên ác nhân Tân Tấn mang đi. Trong lúc tuyệt vọng nhất, Đường Tố Tố gần như đã quên mất mình là ai. Mắt cô văn lên tia đỏ, cầm lấy một mảnh chai vỡ dưới đất, điên cuồng phản kháng.
Cho đến lúc hai tên đó chỉ còn là hai mảnh xác lạnh nằm dưới đất.
Sau đó...
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô tái nhợt lại vì sợ hãi:
“Mẹ, Cẩn Ngôn đâu?” Nếu như cô nhớ không nhầm, anh xuất hiện lúc... Bà Nhậm vội trấn an:
“Không sao, không sao! Thắng bé đang đi khám lại một lần nữa. Sức khỏe ổn rồi. Còn con, con mới đáng lo đó.”
Tâm sự Đường Tố Tố vẫn trùng trùng: “Con? Con thì sao chứ?”
Bà Nhậm cưới đến mức nếp nhăn trên khóe mắt xô vào. nhau:
“Con không biết sao? Con gái, con có thai rồi!"
Không khí trong phòng như đông đặc lại. Đường Tố Tố bàng hoàng näm chặt chăn dưới chân.
Một lúc sau, cô mới tìm được giọng nói của mình:
“Con... con...”
“Con có thai rồi. Con liều mạng thật đó. Đứa trẻ cũng thật quá mức gan lì, nếu như những đứa trẻ khác, trải qua bao.
nhiêu kiếp nạn như vậy...”
Đầu Đường Tố Tố ong ong, không có cách nào tìm lại trạng thái tỉnh táo của bản thân.
Cô... cô có thai?
Trong khi cô và Lục Cẩn Ngôn còn chưa làm chuyện vợ chồng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!