Thói quen đến sớm của Tiêu Nhất Sùng bắt đầu từ thư viện và lan sang cả chuyện đến lớp, cũng chính vì vậy mà Lục Tuế Tinh quyết định học dự thính. Nếu có ý tiến triển thêm với Tiêu Nhất Sùng, Lục Tuế Tinh không muốn trốn sau lưng nhìn lén anh mãi nữa. Huống chi cậu đã dõi theo bóng lưng Tiêu Nhất Sùng hơn một năm rồi, Lục Tuế Tinh không muốn kéo dài quá lâu… Tuy rằng cậu cần tận năm tuần mới đủ can đảm bắt chuyện với anh.
Hễ nghĩ tới quá trình tiến triển nhanh của họ, Lục Tuế Tinh đã hối hận xanh ruột. Cậu mà bắt chuyện với Tiêu Nhất Sùng ngay từ đầu thì tốt biết mấy, uổng phí cả tháng trời lo lắng suông.
Lục Tuế Tinh đứng ở cửa sau, nhắm mắt hít vài hơi hòng ổn định lại tâm trạng đang dậy sóng của mình, sau đó mới mở cửa bước vào trong. Lúc cậu vào tình cờ nhìn thấy Tiêu Nhất Sùng nói chuyện với người khác. Tiêu Nhất Sùng đang ngồi, đầu hơi ngước, tay đặt hờ lên mặt bàn bên cạnh. Đó là một tư thế đầy chiếm hữu, nụ cười của Tiêu Nhất Sùng cũng rất khẽ, tỏ ý lịch sự, Lục Tuế Tinh nghe thấy anh nói với người nọ: “Xin lỗi, chỗ này có người rồi.”
Người nọ lúng túng gật đầu, đáp “Vậy à, mình xin lỗi.” rồi quay đầu tìm chỗ khác.
Lục Tuế Tinh cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp, cậu đứng đực ra tại chỗ một lúc, không rõ lắm ý của Tiêu Nhất Sùng. Đó là chỗ bên cạnh Tiêu Nhất Sùng mà cậu thường ngồi trong suốt năm tuần qua, tuy có lẽ Tiêu Nhất Sùng không hề hay biết.
Tiêu Nhất Sùng bảo chỗ này đã có người, nghĩa là anh ấy đang giữ chỗ cho ai khác hay cho mình nhỉ.
Lục Tuế Tinh đứng thêm một lúc, chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận không khí gượng gạo nếu bị từ chối như người ban nãy, đoạn cậu bước đến gần Tiêu Nhất Sùng.
Lục Tuế Tinh đặt cặp lên chiếc ghế bên cạnh, có lẽ nghe thấy tiếng động nên Tiêu Nhất Sùng quay sang, tầm mắt anh từ cặp của Lục Tuế Tinh chuyển sang mu bàn tay trắng nõn đang cầm cặp, rồi dời dần lên khuôn mặt người chủ chiếc cặp.
Không biết vì sao, trông Lục Tuế Tinh hơi căng thẳng, cậu gồng cứng người đứng thẳng tại chỗ, đặt cặp xuống mà lần lữa mãi chẳng thấy ngồi, cứ như một kẻ tù tội đang nín thở đợi chờ phán quyết từ tòa án vậy, còn Tiêu Nhất Sùng chính là thẩm phán nắm quyền sinh sát trong tay.
Nhìn vào đôi mắt tròn long lanh nọ, Tiêu Nhất Sùng nhoẻn miệng, nụ cười dịu dàng hệt như làn gió mát vờn quanh Lục Tuế Tinh trên đường đến đây, anh nói: “Chào buổi sáng.”
Lục Tuế Tinh sững ra vài giây mới cười lại với Tiêu Nhất Sùng, lúm đồng tiền xuất hiện bên má: “Chào buổi sáng.”
Lúc Lục Tuế Tinh đứng thì không thấy gì, nhưng cậu vừa ngồi xuống, Tiêu Nhất Sùng đã ngửi thấy ngay hương sữa từ cậu. Anh không nén được cảm xúc trong mắt, đã thế lại cứ nhìn chằm chằm Lục Tuế Tinh lâu đến mức Lục Tuế Tinh tê dại toàn thân, đành quay đầu hỏi một câu ngượng nghịu: “Sao vậy?”
Như một bé ốc sến bị chạm vào hai xúc tu trên đầu, sợ lắm chứ, chỉ muốn rúc vào trong vỏ thôi, nhưng không nỡ.
Bấy giờ Tiêu Nhất Sùng mới hoàn hồn, dời ánh mắt chăm chú của mình về, cười ngỏ ý: “Xin lỗi. Vì tôi nhớ trước đây cậu luôn mặc đồ đen, hôm nay lại mặc đồ trắng nên tò mò. Nhưng tôi thấy đồ trắng hợp với cậu hơn đồ đen đó.”
Lục Tuế Tinh vui lắm: “Thật không?”
Tiêu Nhất Sùng gật đầu, đáp lời khẳng định: “Thật.”
Rất hợp, khiến cậu trông như một viên kẹo sữa khổng lồ biết đi vậy. Tiêu Nhất Sùng lại lén lút liếc sang. Da trắng, lại đượm hương sữa thơm, khi cười có má lúm đồng tiền chúm chím ngọt ngào, Tiêu Nhất Sùng – người luôn tin vào chủ nghĩa duy vật bỗng nảy ra một suy đoán viển vông: Chẳng lẽ Lục Tuế Tinh là một viên kẹo thành tinh? Dù sao thì phong cách trước đây của cậu cũng không giống chàng trai sẽ dùng nước hoa hương sữa, vả lại trên cõi đời này có hương nước hoa vừa nhạt lại thơm đến thế sao?
Tiêu Nhất Sùng im lặng một lúc, lần nữa bắt chuyện: “Lát cậu muốn ăn gì?”
Lục Tuế Tinh chớp mắt: “Em ăn gì cũng được.”
Tiêu Nhất Sùng rũ mi, suy nghĩ thật nghiêm túc: “Vậy ăn thịt nướng nhé? Tôi biết có một tiệm thịt nướng ngon lắm, vừa hay nhờ cậu giúp cải thiện bữa cơm.”
Lục Tuế Tinh: “Được.”
Cậu nói xong, Tiêu Nhất Sùng cũng chấm dứt đề tài này, Lục Tuế Tinh giả vờ ôn lại kiến thức trong sách vở, lòng thầm mong Tiêu Nhất Sùng sẽ nói thêm gì đó với mình, nhưng tận khi vào học, Tiêu Nhất Sùng không lên tiếng nữa.
Bấy giờ có một câu chuyện nhỏ xen ngang.
Nam sinh ngồi phía bên kia của Tiêu Nhất Sùng bắt chuyện với Lục Tuế Tinh.
Lục Tuế Tinh biết người này, anh ta thường đi cùng Tiêu Nhất Sùng.
Nam sinh có mái tóc ngắn gọn gàng, nụ cười rạng rỡ, lớp đang yên ắng nên cậu ta không dám nói lớn, song Lục Tuế Tinh vẫn nghe rõ mồn một: “À ừm, chào cậu. Tôi là bạn cùng phòng của Nhất Sùng, tên Trần Phàm.”
Lục Tuế Tinh nhìn thoáng qua Tiêu Nhất Sùng, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất điềm nhiên, cậu bèn quay sang đáp: “Chào anh.”
Trần Phàm vẫn mỉm cười: “Lâu rồi tôi không thấy Nhất Sùng chủ động làm quen ai, người cậu ấy để mắt đến ắt hẳn rất tốt, tôi cũng muốn ôm đùi to, kết bạn WeChat nhé?”
Muốn ôm đùi to? Một sinh viên của lớp chọn Học viện Y lại nói câu này với đàn em không danh tiếng như cậu thì đúng là hổ thẹn, phải là Lục Tuế Tinh ôm đùi họ mới đúng. Thế nên âm mưu của Trần Phàm đang được viết lồ lộ trên mặt cậu ta rồi.
Nếu Trần Phàm không thân quen gì Tiêu Nhất Sùng, có lẽ Lục Tuế Tinh còn từ chối được. Nhưng cậu ta nhắc tới Tiêu Nhất Sùng thì mọi việc lại khác.
Thêm một người bạn, còn là bạn của Tiêu Nhất Sùng, điều này khiến cậu khó lòng từ chối được. Chủ yếu là cậu chưa rõ Trần Phàm và Tiêu Nhất Sùng thân thiết đến mức nào, nhưng quan sát phản ứng ban nãy của Tiêu Nhất Sùng khi Trần Phàm gọi anh ấy là “Nhất Sùng”, vậy chắc quan hệ của họ không tệ lắm đâu.
Anh ta kết bạn với cậu bằng thân phận gì? Bạn của Tiêu Nhất Sùng, hay là tình địch của cậu?
Lục Tuế Tinh không chắc lắm, đôi con ngươi liếc nhẹ qua bên cạnh, nếu đã thế thì chi bằng để Tiêu Nhất Sùng quyết định. Thế là Lục Tuế Tinh cười, chỉ sang Tiêu Nhất Sùng: “Sao anh không hỏi anh ấy? Anh ấy có. Anh ấy chịu cho thì tôi không ý kiến.”
Nụ cười trên môi Trần Phàm tắt ngấm, mặt mày nhăn nhó trông đến là khó xử: “Cậu ấy không cho, nói phải hỏi ý cậu, cậu đồng ý rồi mới được.”
Lục Tuế Tinh lại lộ ra lúm đồng tiền: “Tôi đồng ý mà.”
Trần Phàm nghe thế vội quay sang Tiêu Nhất Sùng: “Cậu nghe chưa! Cậu ấy đồng ý kìa! Mau đưa cho tôi!”
Tiêu Nhất Sùng nhìn Lục Tuế Tinh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, tim Lục Tuế Tinh nảy mạnh nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh. May mà Tiêu Nhất Sùng chỉ nhìn thoáng qua đã nhanh chóng quay đi. Anh đẩy Trần Phàm, chê bai: “Cậu nghe có nửa câu thôi à? Ý cậu ấy là nếu tôi đồng ý, cậu ấy không thành vấn đề.”
Trần Phàm hoang mang: “Thì sao?”
Tiêu Nhất Sùng nhướng mày: “Nên tôi không đồng ý.”
Trần Phàm cay cú lắm, mặc xác mình có đang ngồi trong lớp hay không, quát to: “Cậu không đồng ý được quái gì! Đâu phải WeChat của cậu! Mau đưa ngay cho tôi!”
Tiêu Nhất Sùng chưa kịp trả lời, Trần Phàm đã xuống nước trước bằng giọng van nài khẩn thiết: “Anh Sùng ơi anh Sùng à, anh là anh trai của em, đưa tài khoản cho em đi…”
Tiêu Nhất Sùng: “…”
Lục Tuế Tinh cười tít mắt, ngồi cạnh nhìn họ, lòng thầm gạch tên Trần Phàm khỏi vị trí tình địch.
Bởi anh chàng Trần Phàm này giống trai thẳng lắm.
Hôm nay Lục Tuế Tinh không buồn ngủ chút nào, học cả tiết sáng mà vẫn tươi tỉnh vô cùng, trông giống hệt phong thái của sinh viên lớp chọn luôn. Tuy rằng nguyên nhân khiến cậu tỉnh táo như thế chẳng liên quan gì tới nội dung bài học cả.
Tan học, Trần Phàm còn bám riết lấy ồn ào một lúc, dọa rằng Tiêu Nhất Sùng mà không đưa tài khoản WeChat của Lục Tuế Tinh cho anh ta thì anh ta sẽ theo họ đi ăn thịt nướng, chờ Tiêu Nhất Sùng vứt ánh mắt sắc lẻm anh ta mới biết sợ, đành lủi thủi đi về.
Không ai chú ý đến Lục Tuế Tinh – cậu chàng đang đứng sau lưng Tiêu Nhất Sùng bấy giờ hồi hộp đến mức tay chân cứ lóng nga lóng ngóng chẳng biết đặt ở đâu.