Đến tối, Diệp Thời Tầm từ công ty trở về, thấy Cố Tô An sắc mặt không tốt.
"An An?"Diệp Thời Tầm có chút lo âu đi tới, cũng không biết hiện tại Cố Tô An thoát vai chưa, quả thực không được thì mang nàng đi gặp bác sĩ.
Cố Tô An nghe được thanh âm Diệp Thời Tầm, mới ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi trở lại rồi."
"Ừ, cơm tối ăn chưa?" Diệp Thời Tầm đến nằm trên ghế sa lon, miễn cưỡng duỗi cái eo thuận thế lăn qua thoải mái dựa trên người Cố Tô An.
Cố Tô An khẽ gật đầu: "Cùng Tiêu Luyến gọi đồ ăn ngoài rồi."
Nhắc tới Tiêu Luyến, Cố Tô An rõ ràng lo lắng, đẩy đẩy Diệp Thời Tầm: "Tiêu Luyến nàng rốt cuộc có bệnh gì? Tại sao lại biến thành như vậy?"
"Có lẽ là tinh thần bị đè nén quá mức.
Đã từng đến bệnh viện gặp bác sĩ, bác sĩ cũng không có biện pháp.
May mà thời điểm mắc bệnh chỉ là có suy nghĩ khác với người thường, không có tính công kích gì." Nói đến vấn đề này, Diệp Thời Tầm lấy ra thái độ như ở công ty, không lại tựa vào người Cố Tô An nữa, ngược lại nghiêm trang cùng Cố Tô An nói chuyện.
Cố Tô An vẻ mặt luôn uể oải, giống như người già chán ghét thế tục phân tranh, lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon hai mắt vô thần nhìn 《 Thủy Kính 》đang phát trên ti vi.
Diệp Thời Tầm trong lòng đặc biệt khó chịu, trong giới giải trí có khối người mang diễn xuất kinh điển lại không thể thoát vai, kết cục của bọn họ thường đều không theo ý người.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Tô An thêm mấy phần nôn nóng.
"An An, nếu ngươi có chuyện gì nhất định phải nói cho ta, ngàn vạn lần chớ nghẹn trong lòng."
Cố Tô An khẽ gật đầu, tắt ti vi sau đó nói với Diệp Thời Tầm: "Ta đi ngủ trước."
Diệp Thời Tầm phiền não gãi đầu một cái, đây rõ ràng chính là trong lòng có chuyện lại không muốn nói, nhưng rốt cuộc là chuyện gì làm Cố Tô An tinh thần sa sút?
Diệp Thời Tầm không nghĩ ra, trong lòng nghẹn hoảng, không hỏi cho rõ lại lo âu không thôi.
Cuối cùng sau khi Diệp Thời Tầm lằng nhà lằng nhằng rửa mặt xong, Cố Tô An ôm gối ôm ngồi trên giường chơi điện thoại di động, thấy Diệp Thời Tầm tiến vào, nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tới, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Diệp Thời Tầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Tô An không còn âm trầm nữa là được, cũng không để ý Cố Tô An muốn nói gì với nàng, Diệp Thời Tầm rót ly nước ấm thả vào trong tay Cố Tô An: "Ngươi nói, ta nghe."
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm dáng vẻ khẩn trương bực này, nàng ngược lại bật cười.
Nhấp hai ngụm nước ấm, chờ Diệp Thời Tầm vào chăn nằm xong, Cố Tô An tựa vào bả vai nàng nhỏ giọng nói: "Hôm nay mợ ta tới."
"Mợ?" Lần này đổi thành Diệp Thời Tầm sững sờ, kiếp trước sao chưa bao giờ nghe nói nàng có mợ?
Cố Tô An chui vào lòng Diệp Thời Tầm cọ cọ một cái, Diệp Thời Tầm cảm nhận được thuận thế đem nàng ôm chặt.
Tiếp đó hỏi: "Sau đó thì sao? Mợ ngươi tới làm gì?"
"Biểu đệ ta đi học ở phụ cận đây, mợ muốn ta hỗ trợ sắp xếp nhà cho bọn họ ở." Cố Tô An giọng nói có chút mệt mỏi.
Nguyên bản chưa thoát vai, lại đột nhiên bị mợ nhắc tới cha mẹ đã qua đời, còn có tỷ tỷ vốn có thể nương tựa lẫn nhau lại buông tay rời khỏi, tâm tình hôm nay của Cố Tô An có thể nói là tệ hại hết sức.
Nghẹn đến tâm can phát đau, may mắn bên cạnh còn một người có thể dựa vào, nếu không nàng thật không biết nên làm gì bây giờ.
Diệp Thời Tầm vừa nghe, chỉ là sắp xếp cái nhà thôi mà, lập tức nói: "Kiếm cái nhà thôi mà, ngày mai ta đi làm ngay."
"Không phải, A Tầm." Cố Tô An cắt đứt Diệp Thời Tầm, muốn nói lại thôi.
Diệp Thời Tầm cuối cùng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, đem Cố Tô An ôm càng chặt hơn chút, ngữ khí tuy rằng thong thả không có chút lực độ nào, nhưng mỗi một chữ nói ra đều làm người ta khó mà khinh thường.
"An An, ta vẫn luôn là cô nhi.
Ở trên thế giới này, ngươi là người thân duy nhất của ta.
Bất cứ chuyện gì, ngươi đều có thể nói với ta.
Ta sẽ dùng hết mọi khả năng của mình trợ giúp ngươi.
Ta yêu ngươi, ngươi có thể có bí mật của bản thân, nhưng nếu không vui hoặc gặp phải khó khăn, ngươi có thể nói với ta không cần có bất kỳ băn khoăn nào."
Kiếp trước lúc Diệp Thời Tầm mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nàng cũng sẽ giấu diếm Cố Tô An phiền não của bản thân.
Câu nói vừa rồi, vẫn là Cố Tô An kiếp trước nói với nàng.
Cố Tô An chần chờ một chút, cuối cùng lựa chọn nói ra: "Mợ nói muốn ở nơi này, chuyện này ngươi có đồng ý không?"
"Này..."
Diệp Thời Tầm có chút không dám trả lời, ngược lại không phải không tiếp thụ nổi người ngoài, mà là trước nay chưa từng cùng người xa lạ tiếp xúc nhiều trong cuộc sống riêng tư.
Trong nhà đột nhiên có hai người vào ở, nàng cũng không xác định đến lúc đó có mâu thuẫn hay phản cảm gì không.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm có vẻ rất khó khăn, trong lòng trầm xuống, cuối cùng chuẩn bị nói "Thôi bỏ đi", Diệp Thời Tầm lại dò xét hỏi nàng: "Ta trước nay chưa từng biết cùng người xa lạ sống chung với nhau là cảm giác gì, đến lúc đó nếu có gì làm không tốt chọc giận bọn họ làm sao bây giờ?"
"Sẽ không.
Ngươi sẽ không chọc giận bọn họ." Cố Tô An tin chắc, nếu thật ở cùng, nhất định sẽ là mợ và biểu đệ chọc giận Diệp Thời Tầm.
Nghĩ đến những chuyện này nàng liền tâm phiền ý loạn, nhưng buổi chiều mợ nói nàng căn bản không cách nào cự tuyệt.
Năm đó đích xác là mẹ khen ngợi Hồ Chí, mới sẽ khiến Hồ Chí đi lên con đường âm nhạc này.
Gia tộc phá sản, đích xác là tỷ tỷ hướng nhà bọn họ mượn một khoản tiền mới có thể giúp bản thân nộp một kỳ học phí.
Phụ thân khi còn tại thế thường xuyên nói làm người không thể quên ân nhân nhớ kẻ thù, trên cõi đời này sống như vậy quá mệt mỏi.
Quyền nắm tài chính trong nhà cậu vẫn do mợ nắm chặt, nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn thi thoảng đưa chút tiền cho tỷ tỷ để ứng phó nhu cầu bức thiết.
Lần này cậu bảo mình giúp Hồ Chí an bài nhà, nàng không có biện pháp cự tuyệt.
Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An lại trở về bộ dáng mệt mỏi chán nản hết thảy, đau lòng hết sức, ôm lấy Cố Tô An nằm trên giường.
"Ngày mai ta mời người tới nhà đem tất cả các phòng dọn dẹp một chút, ngươi bảo mợ bọn họ vào ở đi.
Về sau nếu trụ không quen, lại tính cách khác." Diệp Thời Tầm kéo chăn qua thay Cố Tô An che kín: "Hiện tại chúng ta ngủ trước đã."
Cố Tô An thể hàn, buổi tối một mình cho dù mở điều hòa cũng khó có thể ấm người.
Hiện tại có Diệp Thời Tầm ở bên cạnh, nàng ra sức dịch sát tới người Diệp Thời Tầm.
Tối đầu tiên ngủ cùng một chỗ, Diệp Thời Tầm rất cao hứng động tác của Cố Tô An.
Đến tối hôm sau Diệp Thời Tầm có chút ưu buồn, tức phụ nằm bên người lại chỉ có thể ôm không thể có động tác khác, quả thật là nhân sinh đại bi kịch.
Buổi tối thứ ba, cũng chính là tối nay.
Diệp Thời Tầm lúc nãy mới tâm phiền ý loạn, bị Cố Tô An cọ cọ một cái, trong lúc vô tình sợi tóc của Cố Tô An gãi gãi cần cổ nàng, hiện tại lại toàn thân dán vào trên người nàng.
Cố Tô An trong mơ hồ cảm giác thấy trên người Diệp Thời Tầm càng ngày càng nóng, toàn bộ thân thể bám vào trên người Diệp Thời Tầm, một đêm này Diệp Thời Tầm chú định là không thể chợp mắt.
Ngày kế, Diệp Thời Tầm dậy từ sớm.
Thấy Cố Tô An còn đang ngủ, nàng lấy bữa sáng đặt ở phòng bếp, lưu lại mảnh giấy trên tủ đầu giường mới rón rén cài cửa lại rời khỏi.
Lại nói Diệp Thời Tầm trước đây không lâu hoàn toàn đem Hồng Âu bỏ vào túi, cho Trần Hồng Âu đi ăn cơm tù.
Hiện tại lão cha của Trần Hồng Âu vì để hả giận cho con trai, không để ý cổ đông công ty khuyên nhủ, cố ý muốn đối nghịch với Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm vào công ty liền trở thành thương nhân vô tâm, không để ý phụ thân Trần Hồng Âu già nua, trực tiếp làm điểm thủ đoạn nhỏ đoạt đi khách hàng chính lâu năm của đối phương, sau đó cho người đem chuyện này tung ra ngoài, tập đoàn Trần thị nhân tâm kinh hoàng.
"Kiếp trước Trần thị đã bị ta bắt lấy, đời này chuẩn bị bỏ qua bọn họ, không ngờ bọn họ lại tự đưa tới cửa." Diệp Thời Tầm vẻ mặt rất thiếu đánh nhìn văn kiện lẩm bẩm.
Lúc Chu Thi Hàm biết được Diệp Thời Tầm đối Trần thị hạ thủ, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác quái dị.
Quả nhiên giống như anh họ nói, Diệp Thời Tầm thích cắn ngược lại người một ngụm, hơn nữa nàng sẽ giống như rắn độc quấn lấy người kia, cho tới khi nuốt toàn bộ đối phương vào bụng.
Hiện tại Chu Thi Hàm ngồi đối diện Tô Vận, mặt mày Tô Vận mang theo một cỗ mị hoặc.
Tiếng tăm của Chu Thi Hàm trong giới xã hội thượng lưu không tốt lắm, một phần rất lớn là bởi vì mọi người đồn nhau nói đời sống riêng tư của nàng hỗn loạn nam nữ không chừa.
Mà Tô Vận tuy cũng gặp phải loại đồn đãi giống như vậy, nhưng đại đa số người đối Chu Thi Hàm đánh giá xấu, đối với Tô Vận nam nữ thông ăn lại bày tỏ đồng ý, cứ như nàng vốn nên như vậy, bởi vì nàng xứng làm những chuyện buông thả kia.
"Không biết Tô tiểu thư dùng lý do cha ta bệnh nặng hẹn ta ra là vì cái gì?" Chu Thi Hàm sau khi kết thúc quay phim, quản gia gọi điện thoại tới nói cha nàng bệnh nặng, công ty trong nhà xuất hiện nguy cơ.
Nàng gấp rút về nhà, lại bị Tô Vận mời tới nơi này.
Tô Vận khẽ cười gõ gõ bàn: "Chu tiểu thư, nhà hàng này hẳn là ngươi biết của ai đúng không."
"Bên ngoài nhìn chất phác giản dị, sau khi đi vào phát hiện một mảnh thiên địa khác.
Cả cái tỉnh S này cũng chỉ có Tô tiểu thư mới có thể có ý tưởng cùng thực lực sở hữu nhà hàng như vậy."
Nhà hàng này khai trương cách đây không lâu, nàng nghe mấy người bạn thân khen, nhưng bởi vì bận bịu quay phim nên chưa thể tự mình tới một chuyến.
Tô Vận cười một tiếng: "Nhà hàng này rất không tệ, cả tỉnh S cũng chỉ có nhà hàng này mới được xem như thiên đường mỹ thực chân chính.
Hoặc là nói cả nước này, cũng chỉ có nhà hàng này mới phù hợp câu nói đùa "Đắt tiền rộng rãi, khiêm tốn xa hoa".
Lầu một dùng để chiêu đãi khách thông thường, món ăn giá cả hợp lý càng thỏa lòng người.
Lầu hai dùng để ăn cơm thương nhân, chú trọng bảo vệ riêng tư cho khách.
Lầu ba chính là thiên đường cho những người nhiệt tình yêu thích mỹ thực."
Chu Thi Hàm nghe nàng tán dương nhà hàng này như vậy, không khỏi có chút khinh bỉ, người này thật đúng là tự luyến hết sức.
Không ngờ một giây sau Tô Vận đột nhiên nói: "Đáng tiếc! Nhà hàng này không phải của ta, chủ nhân chân chính của nơi này là Diệp Thời Tầm.
Đầu bếp chính ở đây rất thần bí, không ai biết rốt cuộc là ai, chỉ biết biệt danh weibo của nàng là "Trái táo ngọt ngào".
Nghe nói nàng am hiểu nhất chính là dùng bề ngoài kinh tởm chế ra món ăn làm người thèm muốn.
Cho nên mọi người còn xưng nàng là Trái Táo Đen, hoặc là Táo Độc."
"Ta từng nghe nói đến nàng, bất quá loại người vừa thần bí lại có năng lực này tại sao lại bị Diệp Thời Tầm chiêu mộ tới đây?" Chu Thi Hàm đối việc này cảm giác nghi hoặc sâu sắc, nàng không tin Diệp Thời Tầm sẽ có bối cảnh thâm hậu gì, nếu không ban đầu cũng sẽ không hợp tác với bản thân mở công ty giải trí.
Tô Vận cười một tiếng: "Chu tiểu thư trên phương diện biểu diễn có thể có thiên phú nhất định, nhưng loại chuyện buôn bán kiếm tiền này, Chu tiểu thư đúng là kém hơn Diệp Thời Tầm."
"Diệp Thời Tầm là thiên tài mới nổi của thương giới, trừ ngươi ra sợ là không ai có thể đối trọng với nàng." Chu Thi Hàm không ngại khen người khác, nhất là đương lúc nàng khẩn cấp muốn biết Tô Vận rốt cuộc có mục đích gì.
Tô Vận như cũ mang nụ cười trên mặt, chỉ là che giấu rất kỹ, làm người ta không thấy rõ được nụ cười có mấy phần thật tình bên trong.
"Thần bí lại có năng lực cũng không chỉ một mình Trái Táo Đen.
Ngươi chưa từng nghĩ xem Diệp Thời Tầm rốt cuộc là người nào sao?" Tô Vận một phen nói tới vấn đề Chu Thi Hàm không muốn đối mặt nhất.
Nàng dĩ nhiên từng tìm người điều tra Diệp Thời Tầm, trước khi chưa kinh thương, chỉ là người mãi võ lưu lạc bên đường.
Tuy rằng so với Diệp Thời Tầm bây giờ rất khó đem hai đoạn từng trải này liên hệ với nhau, nhưng đoạn quá khứ này của Diệp Thời Tầm lại thực sự tồn tại.
Tô Vận cuối cùng không lại cười giả nhân giả nghĩa nữa, lần này thật sự cười lạnh nói: "Ta từng điều tra nàng, nếu hiện tại không theo kinh thương, nàng có thể đứng ở chóp đỉnh kim tự tháp của một lĩnh vực khác.
Một kẻ lưu lạc, muốn khởi nghiệp bằng cách lợi dụng kinh doanh địa ốc bất động sản, cho dù là Chu tiểu thư gia đại nghiệp đại cũng rất khó bước trên con đường này, bởi vì việc này cần số vốn lớn cùng mạng lưới quan hệ đủ tín nhiệm.
Diệp Thời Tầm lấy đâu ra những thứ này?"
Chu Thi Hàm trầm mặc, Tô Vận nói tiếp: "Khả năng kinh thương của ta là gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, có thể nói ta đứng trên bả vai người khổng lồ.
Diệp Thời Tầm nàng tại sao có thể cùng ta đứng ở độ cao giống nhau, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu cao hơn ta? Trần thị gần đây suy sụp, ngươi cảm thấy đây chẳng qua là tình cờ? Công ty Chu gia các ngươi xảy ra ngoài ý muốn, đây cũng là ngoài ý muốn? Phong thị tập đoàn sau khi Phong Lưu bị gia tộc trừ tên luôn luôn trên đường xuống dốc.
Hết thảy những thứ này cũng chỉ là tình cờ sao?"
"Ý ngươi là, Diệp Thời Tầm chỉ là một con cờ, sau lưng nàng có người khác?" Chu Thi Hàm đối với đáp án mình cảm nhận được càng nghĩ càng sợ.
Tô Vận lại khôi phục ý cười dĩ vãng: "Hôm nay tìm ngươi ra ngoài là nghĩ trò chuyện một chút bệnh tình của thúc thúc, những chuyện không quan trọng này vẫn là tạm thời gác lại đi."
Tô Vận rót ly rượu cho Chu Thi Hàm, đột nhiên lại giống như nhớ ra gì đó, vô tình cố ý đề cập đến: "Nghe nói phụ thân Trần Hồng Âu gần đây thân thể cũng không tốt lắm, đáng tiếc hắn không thể ở bên cạnh tẫn hiếu rồi."
Chu Thi Hàm nghe mồ hôi lạnh liên tục, Tô Vận lại cười như gió thoảng mây bay.
Bữa cơm này Tô Vận ăn rất vui vẻ, dẫu sao nàng đã có thể cảm giác được Chu Thi Hàm sợ hãi.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Trải qua ba tháng, ta cuối cùng viết xong kịch bản.
Quả Đào: Lão đại đều đã cùng chị dâu lĩnh chứng, quan hệ giữa ngươi và Sở đạo thế nào rồi?
Tiêu Luyến:...!Sở đạo tên gì?
Sở Tích: Đột nhiên cảm thấy thật tâm tắc!
Sở Tích cùng Tiêu Luyến là CP, dẫu sao hai tên đều điên.
Một điên điên khùng khùng quay phim, một điên điên khùng khùng viết truyện, hai người này cùng nhau trong ngoài đều là kịch.
Trái Táo Đen cùng Quả Đào trước mắt sẽ không lên sàn, tạm thời để các nàng lấp ló mặt, quét cảm giác tồn tại một chút.
Tiêu Luyến hỏi: Có tiện tiết lộ một chút các ngươi gần đây thường ngày ra sao không?
Quả Đào: Ngụy trang thành đủ loại nhân vật điều tra sự kiện Lâm Thiển bị thương.
Trái Táo Đen: Ta đang nghiên cứu xem làm sao đem thức ăn ngon làm thành bộ phận cơ thể người, cái hình ảnh ăn bánh tựa như cắn xé nội tạng từng chút từng chút nuốt vào bụng, nhất định sẽ dị thường duy mỹ.
Tiêu Luyến hưng phấn: Có thật không? Đến lúc đó ta muốn là người đầu tiên thưởng thức, tốt nhất làm một cái đầu, gặm như vậy thú vị hơn.
Quả Đào:...!Thú vị? Ngươi bảo nàng làm cái chân càng thú vị hơn!
Diệp Thời Tầm: Mấy hàng trên kia ta đều không quen, nếu các ngươi cảm thấy ta quen, vậy cũng là ảo giác! Ảo giác!.