Mười mấy người gần như đồng thời bị gạt ngã xuống đất, sau đó ăn một cú đá, tất cả đều bị đá bay vào trong phòng học.
“Muốn đi ra ngoài? Được thôi, tất cả đều leo cửa sổ mà đi!”
Tả Tiểu Đa cứ chặn ở cửa như vậy, quả thực là một ông thần giữ cửa, vạn người không mở được, các học sinh lớp một chỉ có thể bó tay giương mắt nhìn!
Nhưng đã là phòng học được thiết lập để tu luyện linh khí thì đương nhiên bốn phía đều bị bịt kín, làm gì có. cửa sổ để mà chui ra chứ?
“Ta cũng không đi vào, miễn cho các ngươi lại mượn cớ, nói ta xông vào lớp các ngươi gây chuyện.”
“Ta cũng biết, hết giờ học, các ngươi muốn đi vệ sinh, dễ thôi dễ thôi, cứ đánh ra từ chỗ ta là được.”
Một nữ sinh kẹp chân, cực kỳ bực bội nói: “Tả Tiểu Đa, oan có đầu nợ có chủ, ai chọc ngươi, ngươi đi tìm người đó đi, ngăn không cho chúng ta ra thì tính là chuyện gì chứ?”
“Tính là chuyện gì? Giờ Tả gia đang dạy các ngươi cách đối nhân xử thế, cho các ngươi hiểu rõ, thế nào là tôn sư trọng đạo!”
Tả Tiểu Đa lúc lắc cái đầu, rung chân bắt chéo, nói:
“Ta chính là thành tâm đến ăn hiếp các ngươi đó, nói vậy đã hiểu chưa?!”
“Ngươi... ngươi thật vô lý!” “Vô lý?”
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Ta tới để bắt nạt người khác, cũng không phải tới để nói lý.” Mọi việc nhanh chóng lên men, cả lớp một đều
không ra cửa được, đây thật sự không phải việc nhỏ.
Mộc Vân Phong nhanh chóng chạy đến, mà Tần Phương Dương cũng chậm rì rì bưng ly trà đi tới.
So với sự cưồng loạn của Mộc Vân Phong, tư thế của Tần Phương Dương quả thực giống như một ông già đang xem kịch.
Hai chủ nhiệm lớp lại đôi co lần hai.
“kêu học sinh của ngươi đi nhanh đi! Chặn cửa như vậy thì còn ra thể thống gì?”
“Chuyện của học sinh, học sinh tự mình giải quyết, giáo viên không được nhúng tay.”
“Tân Phương Dương!” Mộc Vân Phong nổi giận: “Ngươi đây là ngang ngược vô lý!”
'Tần Phương Dương lạnh lùng cười: “Ngang ngược vô lý? Nói cái lý gì? Lý Thành Long sang lớp ngươi giảng bài, đây là do nhà trường quyết định. Mặc kệ ngoài giờ học Lý Thành Long có thân phận gì, nhưng đi giảng bài, đó là có thân phận là giáo viên!”
“Học sinh của ngươi, nhục mạ giáo viên, chống đối giáo viên, còn đánh giáo viên, đây là hành vi gì thế? Bọn họ có nói chút đạo lý nào không?”
Mộc Vân Phong cứng họng.
“Học sinh của ta đến tìm học sinh của ngươi để tranh luận, học sinh của ngươi chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn dùng vũ lực mạnh mẽ đánh bọn chúng một trận. Thậm chí còn không chịu bỏ qua, tụ tập đuổi lớp của ta, đánh tất cả học sinh một trận nữa, đây là nói lý à?I"
Tần Phương Dương cười nhạt: “Sao nào, giờ chuyện rơi xuống đầu các ngươi, học sinh của ta bằng thực lực của mình chặn trước cửa phòng các ngươi, không cho. học sinh của ngươi đi ra, học sinh của ngươi không ra được, ngươi lại bắt đầu nói đạo lý?”
“Mộc Vân Phong, cái tiêu chuẩn kép này của ngươi cũng kép đến quá khó hiểu rồi đấy!”
Tân Phương Dương cười trào phúng: “Giờ ta ở đây này, vẫn là câu kia, chuyện của học sinh, học sinh giải quyết! Ngươi muốn tham gia, ta theo đến cùng!”
“Nhưng nếu ngươi dám ra tay với học trò của ta, ta sẽ giết chết ngươi!”
Mộc Vân Phong tức đến xanh cả mặt.
Từng lời của Tân Phương Dương, mỗi câu mỗi chữ đều truyền tới phòng học lớp một, tất cả học sinh lớp một đều im lặng không nói gì.
Đạo lý?
Điều kiện tiên quyết của đạo lý thường được xây dựng trên sự ngang bằng về thực lực và bối cảnh của song phương, tiến tới thỏa hiệp kết quả cuối cùng với nhau, với tu giả võ đạo thì càng là như vậy. Nhân nghĩa đạo đức vân vân, nói thật là thực sự chiếm tỉ lệ quá nhỏ.
Nếu không phải lớp chín có một Tả Tiểu Đa thì dù có bị ức hiếp hay bị đánh thì cũng cứ như vậy thôi, chỉ có thể nhịn. Nhưng giờ đã có Tả Tiểu Đa, cục diện xoay ngược lại, cơn nghẹn khuất vốn do lớp chín gánh chịu được chuyển qua đầu của lớp một, chính là nhân quả tuần hoàn, quả báo khó chịu!
Đây mới là đạo lý, chân lý thực tết
Mặc dù Tần Phương Dương đang tranh cãi với Mộc Vân Phong, nhưng cũng nói ra tất cả những gì nên nói ở một khía cạnh khác, có thể coi là một người sáng suốt. Nói cách khác, hắn vẫn được tính là một người khá là phân rõ phải trái.
Mà Tả Tiểu Đa, học sinh của hắn thì lại khiến người ta nhức đầu.
Tên này căn bản là không theo lẽ phải gì hết!
Ngươi nói đạo lý với hắn, hắn sẽ lấy nắm đấm để nói chuyện với ngươi.
Ngươi không để ý tới hắn, hắn sẽ lên lớp với ngươi. Hai mặt chính diện phản diện đều bao trọn.
“Tân Phương Dương, ngươi cũng chỉ có thể dạy ra một tên lưu manh như vậy!” Mộc Vân Phong phẫn hận tột cùng.
“Lưu manh tốt mà." Tân Phương Dương cười híp mắt: “Ta rất kiêu ngạo và vui mừng vì học sinh lưu manh của ta.”
Cơn tức của Mộc Vân Phong nghẹn lại.
Kết quả cuối cùng là, Tả Tiểu Đa cưỡng chế chặn ở cửa cho tới đầu giờ của tiết sau.
Nghe tiếng chuông vào lớp vang lên, Tả Tiểu Đa đứng dậy, cung kính hành lễ với Mộc Vân Phong: “Thầy vất vả rồi, học sinh không dám quấy rầy thầy lên lớp, phải về đi học, chờ hết giờ ta lại tới thăm.”
“Các học sinh lớp một, lát nữa gặp lại. Ta nói cho các ngươi biết, chuyện giữa chúng ta, ta không để yên đâu!"
Mặt Mộc Vân Phong tối sầm xuống.
Chờ hắn vào phòng học, thấy trong đôi mắt của tất cả học sinh lớp một đều tràn đây chờ mong khát vọng giương mắt nhìn mình, hắn thở dài, nói: “Đi nhanh đi.” Không ít học sinh đi ra một loạt - tập thể đi vệ sinh. Có nữ sinh vừa chạy vừa khóc, uất ức muốn chết...
Lần đầu thấy lưu manh kiểu này - hết tiết chặn cửa không cho đi WC! Dù cho ngươi đánh người một trận thì cũng tốt hơn cái này nữa...
Tả Tiểu Đa cảm giác được nhiệt độ hơi nóng của Tham Lang Chi Tâm trong lòng, vừa nghĩ tới tướng mạo. số phận của tất cả học sinh lớp một, có hơi thất thần.
Hắn mơ hồ cảm nhận được, dường như đã xảy ra chuyện lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!