Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm cực kỳ nghiêm khắc, lạnh lùng nói: “Mộng Trầm Ngư, hai lần đó ngươi đều đang làm gì vậy? Còn hỏi tại sao ta đánh ngươi, lý do này đã đủ chưa?”
Một tay Mộng Trầm Ngư vuốt kiếm, uất ức nói: “Khi đó chuyện xảy ra trong chớp mắt, quá mức đột ngột, ta, ta thật sự không nhận ra...”
“Ha ha...”
Tả Tiểu Niệm tỏ vẻ hờ hững nói: “Cho dù lần đầu là xảy ra trong chớp mắt, ngươi không kịp ứng biến, nhưng lần thứ hai thì sao? Ngươi vẫn không kịp phản ứng chắc? Lấy tu vi của ngươi, tất cả động tác của Mộc Vân Phong đều nằm trong lòng bàn tay, †ừ ban dầu ngươi đã phát hiện ra rồi nhưng ngươi lại không ngăn cản, đây vốn là dụng tâm kín đáo, ngươi muốn... để Tiểu Đa chết sao?”
Ánh mắt Tả Tiểu Niệm sắc bén đến cực điểm, nhìn vào Mộng Trầm Ngư.
“Sao ta lại muốn Tiểu Đa chết? Lúc ở sân huấn luyện, cho dù hắn có ăn nói khó nghe đắc tội với ta thì cũng không đến mức phải dính dáng đến chuyện sống chết.”
“Lý do duy nhất ta có thể nghĩ tới chính là... Hắn phá hỏng kế hoạch mà anh trai ngươi mời ta ăn cơm?”
Tả Tiểu Niệm lạnh nhạt nói: “Mộng Trầm Ngư, vì vậy mà ngươi ghi hận trong lòng sao? Phải không? Hay là, còn có nguyên nhân nào khác?”
Đôi mắt nàng tràn đầy suy tư nhìn Mộng Trầm Ngư. Mộng Trầm Ngư yên lặng, một lát không nói gì.
“Hay còn có nguyên nhân nào khác mà ta không biết?” Mộng Trầm Ngư vẫn im lặng.
Tả Tiểu Niệm tiếp tục truy hỏi: “Giờ ngươi còn muốn khăng khăng nói rằng ngươi không phát hiện ra Mộc Vân Phong ư?”
Mộng Trầm Ngư từ từ thu bàn tay đang vuốt kiếm lại, đột nhiên mỉm cười, cười vô cùng xán lạn, ung dung nói: “Sư tỷ, ta thật sự rất khó hiểu. Anh trai ta ưu tú như vậy, sao ngươi lại không vừa mắt hắn được?”
“Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta sẽ một mình đi gặp hắn một lần, tại sao còn phải mang theo một cái bóng đèn? Vốn là ngươi đã làm trái với giao ước trước, chẳng lẽ ngươi đã quên rằng, vì cuộc hẹn này của ngươi mà ta đã bỏ ra cái giá lớn thế nào?”
Mộng Trầm Ngư oán giận nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy như vậy rất bất công ư? Gái gọi là đột phá của em trai ngươi chính là dùng tài nguyên của nhà ta đổi lấy”
“Ngươi sai rồi. Sai hoàn toàn.” Tả Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Thứ nhất, khi ấy cái mà Tiểu Đa sử dụng cũng không được coi là tài nguyên của nhà ngươi. Bởi vì ta thỉnh cầu sư phụ hỗ trợ, sư phụ đã nhận lời, sau đó sư phụ trực tiếp sắp xếp cho Tiểu Đa”
“Từ đầu đến cuối ta không hề bàn bạc trực tiếp với ngươi, càng không trực tiếp thỉnh cầu hay van xin ngươi, cho nên ta không nợ nhân tình của nhà ngươi. Có nợ, thì †a chỉ nợ sư phụ thôi. Như vậy, sư phụ mới là người nợ nhân tình của nhà ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại không hiểu được sự khác biệt này đối với nhà ngươi sao? Nhân Tình đương nhiên là tình cảm khó trả hết nhất, nhưng ta! Không nợ gì ngươi! Không nợ gì nhà ngươi cả.”
Mộng Trầm Ngư cắn môi Lát sao mới nói: “Đúng, ngươi không nợ ta.”
“Đúng vậy, ta không nợ ngươi, càng không nợ nhân tình nhà ngươi. Nếu nhất định phải nói ta nợ ngươi chỗ nào, cùng lắm là ta nhờ ngươi huấn luyện cho Tiểu Đa, làm bồi luyện một chút mà thôi. Nếu ngươi cho rằng đây là nợ ngươi thì ta cũng đồng ý, chút nhân tình này ta vẫn trả được.”
“Còn không đến mức đó.” “Không đến mức đó?”
Tả Tiểu Niệm lạnh lùng nói: “Chuyện này là ta mở miệng cầu xin sư phụ. Sư phụ tự gọi điện cho cha ngươi quyết định chuyện này, trong này không có bất kỳ liên quan gì với ngươi hết. Nhưng sau chuyện này ngươi lại lấy lý do là sân bãi là tài nguyên nhà ngươi, muốn ta đồng ý đi ăn một bữa cơm với anh trai của ngươi, phải không? Lúc đó ta nhận lời, chẳng qua là không muốn làm phức tạp nên mới đồng ý với ngươi, đầu đuôi câu chuyện là thế, đúng không?”
“Đúng vậy. Việc này do ta tự chủ trương, lấy danh nghĩa tài nguyên gia tộc, đưa ra điều kiện có hơi ép buộc đối với ngươi. Nhưng ta vốn không hề có ác ý, anh trai ta thích ngươi như vậy...”
“Giờ còn chưa nói đến anh trai ngươi.”
Tả Tiểu Niệm ngắt lời: “Giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, có thể bản thân ngươi cũng không nhận ra, nhưng ngươi dùng cách này ép ta đi ăn một bữa cơm với anh trai ngươi, ngươi cảm thấy ta có khác gì gái tiếp khách không? Dù là tương thân tương ái thì cũng phải bên tình bên nguyện, lưỡng tình tương duyệt. Giờ lại dùng điều kiện để đổi lấy, ngươi có coi trọng chuyện này không?”
“Ngươi có tôn trọng gì ta không?” Sắc mặt Mộng Trầm Ngư thoáng cái trắng bệch: “Ta tuyệt đối không hề có ý này.”
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!