Lam Thư ở một bên lẳng lặng nói: "Đây là chuyện mà ai cũng không ngờ tới, Long Mạch này thật sự là quá bí mật, giấu rất kín. Thế cho nên tất cả mọi người chưa từng phát hiện nơi này lại có thể có Long Mạch, nhiều lắm cũng chỉ biết nơi này có Phượng Mạch mà thôi”
Hà Viên Nguyệt nói: “Đương nhiên, nguyên nhân chính là vì như thế mà bọn họ mới làm ra tất cả bố trí đều nhãm vào Phượng Mạch, muốn bắt được một con phượng hoàng đơn độc này. Nhưng lại không nghĩ đến bởi vậy mà làm bừng tỉnh chân long đang ngủ say.”
“Một phen chó ngáp phải rưồi làm thức tỉnh Chân Long Chỉ Mạch, khiến thế cục xoay ngược bọn họ, thật sự là thời, vận, mệnh!”
“Long Mạch này vẫn ẩn sâu không bị kẻ nào phát hiện. Mãi cho đến lúc vừa rồi cũng không có một ai phát hiện. Giống như một con rồng dài đang trong giấc ngủ vĩnh hãng. Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi bị bừng tỉnh, chân long bừng tỉnh giãy giụa khỏi gông xiềng, nhất phi trùng thiên hơn nữa còn phát hiện Phượng Mạch bị nhốt, đương nhiên ra tay giúp đỡ, diễn biến phong vân tế hội cùng lúc hình thành trận mưa to này, thay đổi phượng thế!"
“Đây là một hỏa long ngủ mơ!”
Hà Viên Nguyệt thở phào nhẹ nhõm thật dài, hiện ra nụ cười nói: “Mà nay phong vân tế hội, chúng ta đương nhiên phải tận lực, tranh thủ năm năm cơ hội sống kia, không để cho Phượng Mạch Chỉ Lực bị bọn trộm cắp kia mang đi!"
“Bây giờ có chân long hiện ra làm kinh sợ, đã nổi dậy ngút trời, tình thế tốt, phường hoàng còn gặp phải nguy hiểm không?” Lam Thư hỏi.
“Đương nhiên."
Hà Viên Nguyệt nói: "Long Mạch Phượng Mạch chính là thế cục phong thủy thiên nhiên trong Vọng Khí Thuật, tình hình chuyển tốt là một chuyện, nhưng chỉ bằng cái này thì vẫn còn xa mới đủ. Còn cần sức người phối hợp thêm vào, nhất định phải tham dự vào mới có thể khiến cho rồng bay phượng vũ trở thành thật sự."
“Nếu như chúng ta bởi vì nhìn đến cái này mà không làm gì cả, như vậy kết quả cuối cùng vẫn chỉ như cũ đạt được một con rồng chết, một con phượng hoàng chết, bởi vì địa thế chỉ tới đây, không thể thay đổi!"
“Nếu chúng ta không làm gì cả, sau khi Vu Minh có thể hoàn toàn thu hoạch Phượng Mạch Xung Hồn, sẽ bất ngờ đạt được một Long Mạch. Long Mạch chôn sâu dưới lòng đất này... thời gian ẩn nấp dưới đất có lẽ là còn lâu hơn cả Phượng Mạch, kéo dài không biết sâu rộng đến cỡ nào... đến thời điểm đó mới thật sự là tai ương ngập đầu.”
“Có bước ngoặc không có nghĩa là không còn tai ương, ngược lại phải càng tích cực ứng phó, mới có thể bảo đảm không lo lẳng... Ông trời cho gợi ý, nếu chúng +a không nắm bắt lấy sẽ phụ lòng trời xanh.”
Mọi người cái hiểu cái không đồng loạt gật đầu.
“Cửu tiêu long ngâm xung thiên khuyết, phong vân tế hội phượng hoàng đăng!”
Ở trong ngày mưa lớn, Hà Viên Nguyệt trịnh trọng nhắc nhở: “Hôm nay nhìn thấy những gì đều phải giữ bí mật, không được nói cho ai biết Bất luận kẻ nào cũng không được nói lời nào với người bên ngoài, thật sự là một chữ cũng không được nói!"
Lúc Hà Viên Nguyệt nói chuyện, ánh mắt căn bản không nhìn người khác, chỉ thẳng tắp nhìn chăm chú vào trên mặt Mục Yên Yên.
“Lão hiệu trưởng xin yên tâm.”
Vẻ mặt Mục Yên Yên nghiêm trang nói.
“Ta không yên tâm được.”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ngươi thuộc Côn Lôn Đạo Môn, người quá nhiều quá hỗn tạp, hơn nữa Mục Yên Yên ngươi quá mức trọng tình, nếu gặp được trưởng bối của ngươi, ta lo lẳng ngươi sẽ nói ra."
Mục Yên Yên quyết định thật nhanh, sảng khoái nhìn trời thề: "Mục Yên Yên ta cả đời sẽ vĩnh viễn giữ gìn bí mật ngày hôm nay, tuyệt đối không tiết lộ một chữ nào. Nếu vi phạm lời th, trời tru đất diệt, nhân thần cộng phẫn."
Vẻ mặt Hà Viên Nguyệt dịu xuống: “Mục sư phụ, thật có lỗi."
“Không có việc gì” Mục Yên Yên rất là thoải mái: “Việc này liên quan đến toàn cục, lão hiệu trưởng cận thận một chút cũng đúng”
"Vậy bây giờ... về nhà sao?"
Tả Tiểu Đa yếu ớt hỏi.
“Không, mọi người cùng nhau đi Nhị Trung; đến văn phòng ta.”
Hà Viên Nguyệt mỉm cười, ánh mắt loang loáng.
“Rất nhiều chuyện, đều phải quyết định trong đêm nay.”
......
Nhị Trung, văn phòng của Hà Viên Nguyệt.
“Thầy Tân, đêm nay sao ngươi hãng hái vậy? Chính là du lịch núi sông à?”
Lam Thư nhìn thấy Tân Phương Dương, hiếm có mà mở miệng hỏi.
Trên người Tân Phương Dương tuy rằng đã sửa sang lại một chút, cũng đã thay quần áo, nhưng hơi thở chiến đấu tràn ngập cả người dù thế nào cũng che giấu không được, nhất là rơi vào trong mắt hạng người có thực lực cao cường như Lam Thư lại càng không thể nào che giấu.
Càng đừng nói trên người còn có không ít miệng vết thương còn đang chảy máu, sả mặt cũng lộ vẻ tái nhợt lại càng là chứng cứ rõ ràng.
“Không có gì, thật sự không có gì, nhiều nhất là ngày mai là sẽ ổn thôi.”
Tân Phương Dương cười cười, nói: “Các ngươi 'thật đúng là một lòng một dạ bận bịu, hoàn toàn không chú ý đến trên mạng đã ban bố Thông Sát lệnh, sau đó tin tức náo nhiệt nhất ở thành Phượng Hoàng cùng ắm cũng chỉ như thế này mà thôi
“Thông Sát lệnh?”
"Ừ, Thẩm Thiết Nam ra ngoài rèn luyện bị chết, cha của hắn là Thẩm Ngọc Thư giận chó đánh mèo lên a, cho người đến giết ta. Chỉ trong một buổi chiều đã phái hơn ba mười người qua, chẳng qua đều bị ta giết ngược lại, sau đó hắn lại tuyên bố Thông Sát lệnh hạng nhất, treo giải thưởng một tỷ, muốn lấy đầu của ta."
Tân Phương Dương thản nhiên cười cười. Khóe miệng nở một nụ châm biếm, còn mang theo mấy phần bi thương.
Hắn bi thương chính là nhiều người tốt như vậy, tu vi của mỗi một người đều không tầm thường, không đi Nhật Nguyệt Quan chống cự Vu Minh, lại ở phía sau làm chó săn cho phú hào, thật sự là xót xa!
“Thật quá đáng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!