Khoảnh khắc hắn nghĩ tới Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, Mộng Trầm Thiên đột nhiên giật mình, bỗng ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi... Họ Tả?”
Tả Trường Lộ thản nhiên gật đầu.
“Vậy thì... Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm...” Mộng Trầm Thiên ngập ngừng hỏi.
Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Đó là con trai con gái của ta, sao thế, ngươi có chuyện gì sao?"
Mộng Trầm Thiên nói: "Không, không phải”
Không hiểu sao khi đối mặt với Tả Trường Lộ, hắn chỉ còn lại cảm giác lo lắng.
“Uhm”
Giọng nói của Tả Trường Lộ rất thản nhiên: “Đến đây đi, nếu đã đến đây rồi, vậy thì vào làm chút việc, giúp ta khiêng mấy thứ, mấy thứ này nặng quá” Nghe thấy lời kêu gọi của Tả Trường Lộ, Mộng Trầm Thiên bất giác bước tới.
Giúp Tả Trường Lộ khiêng đồ, thu dọn mấy thứ, bận tới mức cả người nhễ nhại mồ hôi, sau khi thu dọn xong toàn bộ, thì mang tới trước mặt Tả Trường Lộ chờ hắn chọn lựa.
Tả Trường Lộ xem xét từng thứ một, cuối cùng chọn ra mười mấy thứ, đều là mấy thứ vụn vặt linh ình, rồi bỏ chúng vào một túi; nói: "Tên nhóc nhà ngươi xem ra cũng giỏi đấy, chuyển giúp ta mấy thứ này tới đầu phố đi”
Nghe thấy lời khen này, Mộng Trầm Thiên - người xưa nay luôn tự cho mình là người trầm ổn, trong lúc nhất thời lại cảm thấy vô cùng phấn chấn, lập tức đồng ý nói: "Được!"
Có một loại cảm giác phấn khích như kiểu 'vậy mà có thể dùng tới ta', thật là vinh dự quá.
Nhưng muốn nói rõ vinh dự chỗ nào thì lại không có lời nào có thể diễn tả được.
Một đường chuyển tới đầu phố, xếp lên xe, Tả Trường Lộ lên xe, nói: “Ngươi về đi, ừm, nếu không có việc gì thì vẽ sớm đi. Ở đây, không có người mà ngươi muốn tìm đâu”
“Được, ta hiểu rồi”
Mộng Trầm Thiên lập tức đồng ý.
Cung kính nhìn chiếc xe rời đi, thật lâu sau, hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại, tự tát vào mặt mình một cái.
“Ngươi điên rồi sao?!”
Mộng Trầm Thiên tự hỏi chính mình.
Vẻ mặt u ám, nhìn về phía Tả Trường Lộ rời đi, lẩm bẩm nói: "Chẳng dễ gì mới có cơ hội gặp riêng cha của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, đã không tát chết thì chớ, ngược lại, lại còn làm ô sin cho đối phương cả buổi chiều.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Bản thân Mộng Trầm Thiên cũng không nghĩ ra.
"Vừa rồi ta gần như không nghĩ tới Tả Tiểu Niệm, vậy thì không thể nào là vì kiêng kị nàng, mà muốn lưu lại ấn tượng tốt với cha nàng..."
"Lẽ nào vừa rồi ta bị trúng tà? Nhưng mà tà gì có thể khiến ta trúng chứ?”
“Mẹ kiếp...”
Mộng Trầm Thiên vội vàng phi thân, đuổi theo với tốc độ siêu nhanh.
Giờ phút này trong lòng hẳn tràn ngập ác ý, một lòng một dạ muốn tát chết người đàn ông trung niên khí độ xuất chúng phong thần tuấn lãng này, có như thế mọi chuyện mới êm!
Lúc này Tả Trường Lộ đang dừng xe ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, Mộng Trầm Thiên lập tức hạ xuống phía trước xe, vội vàng bước tới.
Bước đến bên cạnh chiếc xe, quát: "Xuống xe”
Tả Trường Lộ hạ cửa kính xe xuống, nhíu mày hỏi: “Đứa nhỏ này, ngươi quên thứ gì sao?”
Nhìn thoáng qua, hẳn thấy Mộng Trầm Thiên đang căm một cái la bàn trong tay, vỗ trần cười nói “Hóa ra là quên la bàn, có lòng..."
“Dạ.”
Mộng Trầm Thiên ngoan ngoãn giao lại chiếc la bàn, với vẻ mặt chờ đợi được khen ngợi.
“Vất vả cho ngươi quá.”
Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên vẽ sớm một chút thì vẽ sớm một chút đi”
Đạp chân ga, từ từ lái xe rời đi, vẫn tùy ý tự nhiên như vậy, như thể đó là lẽ tự nhiên.
Mộng Trầm Thiên ôm đầu đi tới bên đường, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo, phải sau một hồi lâu mới tỉnh táo lại, lẩm bẩm hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Hung hăng cho mình hai cái bạt tai, vẫn không hiểu tại sao sự việc lại như vậy.
Mộng Trầm Thiên ta, khi nào thì ngốc tới mức này?
Không nên như này.
Mà như này là sao nhỉ?!
Lúc này, Tả Trường Lộ đã rời đi từ lâu nhưng Mộng Trầm Thiên vẫn cau mày, đứng ở đầu phố, băn khoăn tự hỏi trong lòng, hoảng hốt, mù mờ và vô hồn.
Lại qua một hồi lâu, vẫn còn đang trong trạng thái hoang mang, gãi đầu trong vô thức, lẩm bẩm hỏi: “Sao. ta lại đứng ở đầu phố? Ta ở đây làm gì?”
Lại băn khoăn hồi lâu, cuối cùng hẳn cũng sực nhớ ra:"À, không phải là ta tới tìm Hồng Hạt Tử nghĩ cách sao, à..."
Sau khi trấn tĩnh lại, một đường chạy trở về, chạy tới trước cửa nhà Hồng Hạt Tử, nhìn cánh cửa đang mở, nhìn đống hỗn độn bên trong, không nhịn được mà lại tự hỏi một hồi: “Ở đây bị làm sao vậy? Sao lại như thế này?”
Ấn tượng duy nhất về sự việc trước đó, dường như cũng chỉ còn sót lại một điều, đó là có một người bảo mình về sớm một chút.
Nhưng mà là ai nói?
Sao không nhớ ra được nhỉ?!
Trở về sớm một chút... Nếu Hồng Hạt Tử không có ở đây, vậy thì trở về sớm một chút, tập đoàn bên kia còn có rất nhiều chuyện đang chờ xử lý?
Mộng Trầm Thiên lên xe, lái xe một mạch về tới tập đoàn Mộng Thị, xuống xe, khóa xe, lên lầu.
"Về rồi đấy à? Tìm được Tả Tiểu Đa không?”
“Tả Tiểu Đa?”
Mộng Trầm Thiên ngẩn người, nói: “Không.”
“Vậy, tìm được Hồng Hạt Tử không?”
“Hồng Hạt Tử?” Mộng Trầm Thiên lại ngẩn người, nói: “Không.”
Dừng một chút, nói: “Ngày mai ta lại đi tìm Hồng Hạt Tử”
Vào lúc này, Mộng Thiên Nguyệt đang ngây ngẩn cả người, đột nhiên ngồi thắng người, nhìn chằm chằm Mộng Trầm Thiên, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm sao. vậy?”
Mộng Trầm Thiên ôm đầu, mệt mỏi nói: "Không sao, chỉ là ta cảm thấy rất mệt, rất buồn ngủ, rất muốn ngủ.
Chỉ một câu rất muốn ngủ, vậy mà lại ôm đầu như thế, thế rồi hẳn bước tới ghế sô pha ngồi xuống, nằm xuống, sau đó.
Thật sự rơi vào giấc ngủ sâu!
Nhất thời Mông Thiên Nguyệt mở to hai mắt nhìn.
Rốt... Rốt cuộc là làm sao vậy?
Đã... Đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!