“Bây giờ trên mạng đều đang lan truyền, đều nói mộ phần tổ tiên nhà chúng ta có phong thuỷ tốt, chỗ khác đều không có sương mù, thế mà mộ phần tổ tiên nhà chúng ta lại có sương mù dày đặc bốc lên, có giơ tay ra cũng không nhìn thấy.”
Vẻ mặt Ninh Tùy Phong lập tức trở nên nặng nề: “Còn có chuyện như vậy?”
“Ngươi xem đi” Ninh Khuynh Thành nói: “Ta cảm thấy, mấy ngày nay trong nhà trong tộc liên tục xảy ra chuyện không may, lẽ nào là... Phong thủy của mộ phần tổ tiên có vấn đề chứ ?”
Ninh Tùy Phong nhận điện thoại, mở video và xem.
Quả nhiên, hình ảnh trong video là một chiếc ô tô, đèn xe đang chiếu sáng về phía trước, bên phải đường, là một khoảng đêm đen, không có gì bất thường, tuy nhiên, bên trái đường lại có sương mù dày đặc ở phía trước, vô cùng bắt mắt.
Hắn là khiến người khác chú ý hơn bên phải, không muốn chú ý cũng không được!
Con đường vẫn là con đường bình thường, nhưng mà một bên có sương mù, một bên không có!
Giống như lấy con đường này làm ranh giới, ngăn cách âm dương, phân rõ như vậy, vừa xem đã hiểu!
Lại nhìn vào trong màn sương trắng đang không ngừng cuồn cuộn bốc lên kia, dường như có vô số ma quỷ đang giương nanh múa vuốt bên trong làn sương đó, cảm thấy đầy rẫy sự cổ quái, bầu không khí lại quỷ dị, nhìn tất ghê người.
Chủ xe hiển nhiên cũng sợ hãi, tâm trạng vô cùng lo lãng, vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình: “Sao nơi này lại quái dị như vậy, trước đây mình đi trên con đường này, mọi thứ đều yên bình... Sao hôm nay lại có nhiều sương mù như thế?"
“Mà sương mù này cũng quá dày rồi?
“Không phải là ma quỷ gì đó đang quấy phá chứ... Khụ khụ, miệng qua đen miệng quạ đen, phải chăng là do thần tiên gì đó..."
“Tổ tông phù hộ cho ta qua lần này, bây giờ thật sự là có quay đầu thì cũng muộn rồi... Sau này ta sẽ không bao giờ đi qua đây nữa.
“Thật là đáng sợ...“
Xe di chuyển với tốc độ rất chậm, chậm như rùa bò vậy, vì thế càng nhìn rõ sương trắng bên trái lao lên độ cao mấy chục mét, cuồn cuộn lay động.
Khoảng hai mươi phút sau, cuối cùng chiếc xe nhỏ kia cũng lao ra khỏi màn sương dày đặc, lái xe thở phào nhẹ nhõm và lấy hết can đảm nhìn lại, thì nhìn thấy một tấm bia mộ ở bên cạnh lộ ra.
“Nhà họ Ninh? Nơi này... Đúng đúng, nơi này là mộ phần tổ tiên của nhà họ Ninh...”
Video đột ngột dừng ở đây.
Ninh Tùy Phong im lặng suy nghĩ.
“Đêm nay, ta sẽ tới xem mộ tổ.”
Cả buổi chiều, Tả Tiểu Đa đổ mồ hôi như mưa, cố gắng tu luyện, hiện tại hẳn đã đổi sang phòng trọng lực gấp mười lần, sau một hồi quãng quật, hắn lại khiến bản thân mệt như chó chết
Cuối cùng bị Tân Phương Dương mặt cau mày có kéo ra khỏi phòng trọng lực, ném xuống đất.
Mấy ngày nay tâm trạng của Tân Phương Dương có thể nói là cực kỳ không tốt
Trong trận chiến trước, hắn thật sự đã bị thương quá nặng, ngay cả khi hắn đã đạt tới tu vi đỉnh Anh Biến, vẫn hôn mê rất lâu, hôn mê tận mười bảy tiếng rồi mới tỉnh lại.
Và cũng vì khi trước hẳn bị thương thật sự không nhẹ, có thể nói ngũ tạng đều bị thương, mình cũng đầy thương tích, xương cốt toàn thân cũng gãy chừng năm mươi sáu mươi phần trăm, nếu như không được chăm sóc đặc biệt, chắc chắn sẽ bị bại liệt suốt đời, nhưng mà Tổng cục Tinh Thuẫn là nơi nào, thuốc gì mà không cớ? Đủ loại thuốc tốt đều được đổ vào...
Từ đó dẫn tới việc cảnh giới đỉnh Anh Biến mà Tân Phương Dương vẫn luôn áp chế, lại đột phá một cách ngu ngốc ngay khi hẳn còn đang hôn mê!
Thời điểm Tân Phương Dương đột phá, hẳn thật sự vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Nhưng kiếm khí tràn ngập khắp cơ thể, cuồn cuộn dâng trào như mây mù, hiếm khí bay lên tàn phá bừa bãi, lập tức cất nát toàn bộ căn phòng biển nó thành bột!
Ngay lập tức, một đám mây trằng bay lên trời, vọt lên trời cao hàng nghìn mét.
“Thân hóa thành mây trẳng vọt lên bầu trời, từ nay về sau có thêm một người trong mây!"
Đây được gọi là cảnh giới Hóa Vân!
Cảnh giới Hóa Vân, tên như ý, trên đại lục và dưới độ cao nhất định của Thương Thiên, người có thànhh tựu này đã có thể tung hoành ngang dọc!
Lần đột phá này của thầy Tân, có thể nói là trong họa có phúc!
Cho tới khi Tân Phương Dương tỉnh lại, sững sờ cả người.
Ta... Đột phá tới Hóa Vân cảnh rồi?!
Ta... Ta đột phá như vậy sao?!
Khốn kiếp!
Vậy thì làm sao mà ta chết được?
Thăng lên Hóa Vân cảnh, hơn nữa vì đột phá sau nhiều năm áp chế tích lũy, cấp độ thực lực lúc này của Tân Phương Dương đã vượt qua rất nhiều tu giả Hóa Vân!
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, một khi đột phá tới Hóa Vân, thì tuổi thọ cũng sẽ theo đó mà tăng lên rất nhiều, thật sự không phải một câu muốn chết là có thể chết được!
Sau khi thầy Tây hiểu rõ điều này thì đau buồn than văn mãi, thế cho nên giờ phút này nhìn thấy 'đức hạnh của Tả Tiểu Đa như chó chết, lại giận run cả người.
Ta bị trọng thương còn có thể đột phá trong khi ngủ, vậy mà tên nhóc nhà ngươi lại lười biếng như thế, rõ ràng mấy ngày trước còn liên tục có cảm giác đột phá, ấy thế mà mấy ngày nay ngay cả cảm giác đột phá cũng không có!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!