Quyết chí, cần răng, đau dài không bằng đau ngắn, chỉ bằng thức thời một chút vậy!
Tả Tiểu Đa xoay người với vẻ mặt oanh liệt, chổng mông lên, làm ra dáng vẻ chuẩn bị ăn đòn đúng chuẩn, trong miệng lắm bẩm: “Thầy Tân, ta biết ngươi lại muốn dạy bảo ta, đến đi, dứt khoát chút, cho ta thống khoái.”
Tần Phương Dương sững sờ!
Hôm nay ta... Không muốn đánh ngươi đâu.
Thật sự là làm khó ngươi rồi, làm ra dáng vẻ chuẩn bị ăn đòn đúng chuẩn như vậy. Nhìn cái mông này, rõ ràng là đã trải qua nhiều lần gọt giữa, dáng vẻ không ngừng trải nghiệm.
“Phụt... Ha ha ha ha...”
Vạn Lý Tú cùng đám người lập tức bị hành động kỳ lạ làm đến quen thuộc trôi chảy, và tư thế khiến người khác liên tưởng đến việc ai cũng thích kia của Tả Tiểu Đa chọc cho cười vỡ bụng.
“Đứng lên!”
Tần Phương Dương đen mặt: "Hôm nay không đánh ngươi!"
“Toàn bộ các ngươi loại bỏ tất cả vật nặng trên người, cho các ngươi thời gian một giờ để quen thuộc với trạng thái trước mất, sau đó đến phòng kiểm nghiệm với ta.
Phòng kiểm nghiệm!
Long Vũ Sinh cùng đám người nghe thấy vậy thì hai mắt đều phát sáng.
Phòng kiểm nghiệm chính là nơi kiểm nghiệm sức mạnh sau khi đột phá Tiên Thiên, sao bây giờ bọn ta lại phải đến đó rồi?
Trên mặt Tần Phương Dương thì trầm lặng nhưng trong lòng đã rất hào hứng.
Đám nhóc con này, mỗi một đứa đều đã áp chế tu vi ba bốn lần. Chỉ tính Tân Phương Dương giúp đỡ áp chế thì đã có hai lần.
Bây giờ đi kiểm nghiệm thử có lẽ sẽ tàm tạm.
Trong lòng đám người Long Vũ Sinh cảm thấy do dự, không hề lơ là nhanh chóng loại bỏ các vật nặng trên tay, trên mặt đất lập tức có một đống hỗn độn.
Chỉ có Tả Tiểu Đa vẫn còn đang giải quyết, các vật nặng vụn vặt trên người của hần nhiều hơn người khác nhiều, trên ngón tay, trên cố tay, trên khuỷu tay, dưới vai trên bắp tay, dưới bả vai, trên lưng, bên dụng dưới, giữa eo, mông, trên bắp đùi, trên cắng chân, chỗ nào cũng có trang bị vật nặng.
Vật nặng trên bề mặt đều đã gỡ ra rồi, có vẻ như Tả Tiểu Đa do dự một lúc sau đó cởi giày ra, không ngờ trên đầu ngón chân cũng có vật nặng, gỡ từng cái từng cái xuống hết.
Có điều lầcởi giày này không sao cả.
“Đệch mợ cứu..” Vạn Lý Tú che mũi xông ra ngoài.
Sau đó Long Vũ Sinh cũng hét lớn: "Không hay rồi! Có độc! Có kịch độc! Anh em đâu mau chạy trốn đi!"
Bịt mũi dẫn đầu xông ra ngoài, những người khác cũng đều sợ hãi tranh giành tông cửa chạy ra.
Trong phòng chỉ còn lại Tả Tiểu Đa vẻ mặt vô tội và Tần Phương Dương cùng mùi hương nào đó đang bao phủ toàn bộ không gian.
Tần Phương Dương thở dài: "Nếu không phải tận mắt chứng kiến ngươi cởi giày thì ta còn nghĩ đây là khu vực sản xuất cá muối bên bờ biển ấy... Tả Tiểu Đa, ngươi... không tắm à?”
“Mỗi buổi tối đều tắm mà!”
Tả Tiểu Đa oan ức nói: “Nhưng mà mỗi buổi sáng đều khiêng 4000 cân chạy bộ sang đây, đứng dáng Kim Kê Độc Lập để xem tướng... Cái này...”
Tăn Phương Dương lắc lắc đầu, cuối cùng hắn cũng không thể chịu nổi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Mau chóng tìm cách giải quyết mùi đi, mùi này..."
...
Một lúc sau, cuối cùng Tả Tiểu Đa cũng nhẹ nhõm đi ra.
Gỡ xuống tất cả vật nặng, Tả Tiểu Đa cảm thấy toàn bộ cơ thể của mình gần như muốn bay lên, đến cả khi đi bộ cũng có thể cảm nhận được gió lùa trống rỗng bên trong đũng quần, kêu vù vù.
Đại khái là vì vật nặng mà mỗi người đều mặc quần áo lớn hơn hai size.
Vẻ mặt của vài người bên ngoài cũng rất mới lạ, đồi dào sức sống, toàn bộ đều cảm thấy bản thân đã trở thành cao thủ trong nháy mắt, không ai bì nối, vô cùng thích thú, tràn đãy vui sướng.
"Thời gian thả lỏng làm quen trong một giờ đồng hồ cũng đủ để mọi người quen thuộc với trạng thái hiện tại.
Chỉ có điều thời gian tuyệt vời lúc nào cũng trôi qua nhanh chóng, chớp mắt một cái đã là chuyện đã qua rồi.
“Đi."
Tân Phương Dương dẫn đường phía trước đi về phòng kiểm nghiệm.
La Liệt đã đợi sẵn ở trước cửa phòng kiểm nghiệm rồi.
“Đã sắp xếp xong chưa?” Tân Phương Dương hỏi.
“Xong rồi. Tất cả giáo viên viên chức đều bị ta đuổi ra ngoài, thiết bị theo dõi cũng đã bị ta ngắt điện hết rồi, đảm bảo chắc chản buổi kiểm nghiệm hôm nay sẽ không để lại ghi chép nào”
La Liệt nói.
Tân Phương Dương gật gật đầu, lập tức nói: “Lý Thành Long”
“Đi."
“Ngươi vào trong kiểm tra thứ để xác nhận lại tình hình mà thầy La của ngươi đã nói."
“Vâng.
Nhìn Lý Thành Long đi vào, La Liệt dở khóc dở cười nói: “Tần Phương Dương, đến cả ta ngươi cũng không tin tưởng sao?“
“Không phải không tin, chỉ là không muốn có chuyện ngoài ý muốn”
Tân Phương Dương nghiêm túc nói: “Có một vài thứ, càng nằm chắc cảng tốt”
La Liệt chỉ cười gượng.
Tất cả biểu hiện cẩn thận của Tân Phương Dương lúc này đã đạt đến mức tương đổi
Lý Thành Long chạy ra: “Thăy Tăn, thãy La không nói sai gì hết”
“Vậy thì đi vào đi”
Tần Phương Dương và La Liệt dẫn đầu đi vào trong, vừa đi vừa dặn dò: “Lão La, nhất định phải tiêu hủy số liệu kiểm tra của mấy đứa nhóc này ngay tại chỗ, một chút cũng không thể để lộ ra ngoài”
La Liệt gật đầu, nói: "Ừm, ta hiểu mà”
Miệng thì nói hiểu nhưng thực tế trong lòng vẫn không rõ lắm, ít nhất không thế hiểu nối tại sao Tân Phương Dương lại phải làm như có chuyện nghiêm trọng như vậy, có vẻ như có hơi làm quá vấn đề lên rồi.
Chẳng qua chỉ là mấy đứa nhóc con cảnh giới Võ Sư thôi mà, có căn phải đến mức đấy không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!