“Tả đại sư, ngươi nói nhiều như vậy, hắn là cũng mệt rồi nhỉ, bây giờ, tới lượt ta nói một chút”
Người kia cười một cách thản nhiên, dùng ánh mắt như chim ưng nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả đại sư, trận hôm nay, cho tới giờ phút này, ngươi đã mắc phải ba sai lăm chết người”
“Ồ?” Tả Tiểu Đa nghiêng đầu tò mò.
“Sai lầm thứ nhất, hắn là khí ngươi nhìn thấy những người này, ngươi vẫn nên xông qua không nên dừng lại, dựa vào thần binh lợi khí trong tay ngươi, chúng ta chưa chắc có thể giữ được ngươi, như vậy, người có thể còn có cơ hội đại nạn không chết”
“Thứ hai, tại thời điểm ta bắt đầu nói chuyện với ngươi, nếu như ngươi không đáp lời mà mạnh mẽ phá vây, vậy vẫn còn hy vọng”
“Thứ ba, chính là khi ngươi dạy chúng ta, nếu khi đó, ngươi lựa chọn rút lui, bỏ chạy theo các hướng khác, vậy vẫn còn hy vọng thoát thân! Nhưng mà hiện tại..."
Hắn thản nhiên cười: "Chúng ta đã bao vây tứ phía rồi. Tả đại sư, ngươi luôn được mệnh danh là thần cơ diệu toán, một lời định sinh tử... Nhưng lần này, liên tiếp mắc phải ba sai lăm chết người, thật không biết là đáng thương hay đáng trách."
Tả Tiểu Đa quay đầu lại nhìn, sau lưng có mười mấy người cầm đao kiếm trên tay, nhìn chằm chằm, hai bên trái phải, mỗi bên có khoảng hai mươi người
đang bày thế trận chờ quân địch, phía trước, lại có khoảng hai mươi lăm người, mắt lộ vẻ dữ tợn, có thể tấn công bất cứ lúc nào!
“Nhiều người thật”
Tả Tiểu Đa tặc lưỡi khen ngợi: “Thế trận này, thật là dọa người, ta đếm xem nào... Một hai ba bốn... Mẹ kiếp, sao giống như đang đếm heo vậy? Uhm, tổng cộng có tám mươi tư người, con số này không may. mắn lắm!"
“Tục ngữ có câu, bảy mươi ba tám mươi tư, diêm vương không gọi mình cũng đi! Các ngươi tập hợp như này thật sự là... khiến ta không còn lời nào để nói luôn”
“Nếu không muốn nói nữa, vậy thì ra tay thôi, nhưng mà ta rất tự tin rằng mình có thể tiêu diệt tất cả các ngươi, còn về việc ta có thật sự tiêu diệt được hay không, làm xong rồi nói, nhưng nhỡ tất cả các ngươi đều bị tiêu diệt thì sao?! Hay là chúng ta đánh cược một lần đi?”
“Đánh cược gì?"
“Chính là cược ta xem tướng cho các ngươi, tám mươi tư người các ngươi, đều có tai ương đổ máu, nguy hiểm tới tính mạng. Nếu các ngươi chết hết, vậy đương nhiên là ta xem đúng”
Tên cầm đầu kia cười ha ha: "Xem tướng? Ha ha ha, được! Nếu tất cả chúng ta chết, đương nhiên là ngươi xem đúng! Nhưng nếu Tả đại sư ngươi chết, vậy là xem không đúng rồi..”
Hai mắt Tả Tiểu Đa sáng lên như hai bóng đèn.
Đù, vậy mà còn có thể kiếm được món hời nữa chứ.
Những người này thật sự là những người tốt. Hắn chỉ là nói chơi chơi vậy thôi chứ cũng không hi vọng lắm, vậy mà bọn họ lại đồng ý như vậy.
Vậy thì ta phát tài rồi.
Tả Tiểu Đa phấn chấn tỉnh thần, thân thể thoáng động, dưới chân đột nhiên rơi xuống một đống phụ trọng, hai tay vừa động, một đống linh tỉnh lại rơi xuống.
Sau đó duỗi hai tay về phía trước, ầm ầm hai tiếng, hai bao cổ tay nặng tới hai nghìn năm trăm kg cũng được ném xuống, trực tiếp đập vào mặt đất tạo thành một hố sâu!
“Thật nhẹ nhàng”
Tả Tiểu Đa ưỡn ngực: “Lời ta nói vừa rồi cũng không phải là nói đùa, ta thật sự có sự tự tin đó, bỏ những thứ này xuống, ta cảm thấy ta muốn bay...Ta có thể bay... Nói thẳng cho các ngươi biết, các ngươi đang chờ người tới tập hợp, ta cũng đang chờ các ngươi tập hợp... Không tập hợp, sao Tả gia ta có chém giết một cách thống khoái, một mẻ hốt gọn được chứ!”
Trong chớp mắt, tay phải thuận thế vung lên, thu hồi toàn bộ phụ trọng sớm đã ở trên mặt đất.
Lập tức vung kiếm, sải bước đi về phía trước ba bước, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Lên đây! Nhận án tử đi!"
Cùng với tiếng hét lớn, tuyết rơi dày đặc trong không trung, vậy mà bị tiếng hét lớn này làm tan vỡ, biến thành bụi nhỏ đầy trời.
Không cần tên thủ lĩnh kia nhắc nhở, vẻ mặt của mọi người ở đây đều trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Ai cũng nhìn ra được, Tả đại sư này, chắc chắn không phải là một người yếu đuối theo tin tức báo về, bất giác đều tức giận mắng ở trong lòng.
Con bà nó, bộ phận tình báo gì mà làm ăn như cái quần què!
Bảo chúng ta tới tóm con thỏ, kết quả tới nơi lại thấy, nguyên hình của con thỏ thật ra là một con Bá Vương Long, một con Bá Vương Long có thể tiêu diệt tất cả mọi người chúng ta.
Như này thật đúng là xui xéo, may mà bên mình xem như vẫn còn người đông thế mạnh, cũng không tin tên nhóc này có thể lật trời!
Nhìn cái lỗ to trên mặt đất bị phụ trọng đập ra, chân mày của tên căm đầu kia giật liền tục.
Người này.
Suốt chặng đường cho đến hiện tại, hẳn luôn mang những thứ này trên người sao? Ít nhất những thứ này cũng phải hơn năm nghìn kg?
Vẫn mang theo những thứ này trong chiến đấu?
Suy nghĩ đầu tiên: Quái vật!
Suy nghĩ thứ hai: Lời người này nói là thật, hắn thật sự muốn tiêu diệt hết tất cả chúng ta, đối với hắn mà nói, bản thân hắn cảm thấy chúng ta không có chút nguy hiểm nào, nếu không sớm đã cởi bỏ những phụ trọng này!
Và suy nghĩ thứ ba: chẳng lẽ, hẳn thật sự có thực lực áp đảo, có thể tiêu diệt chúng ta!?
Đột nhiên, áp lực trong lòng trở nên vô cùng lớn.
“Mọi người cẩn thận, kiếm của tên nhóc này rất là tà môn, mọi người chú ý tên nhóc này!"
Thủ lĩnh ngẫm nghĩ, vẫn là không nên nói ra câu 'bản thân tên nhóc này cũng rất tà môn.'
Nói thế sẽ khiến dao động lòng quân.
“Hiểu.”
Vu Minh đột kích, mọi người ào ào xông lên, ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, bao vây tứ phía kín không kẽ hở.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!