Không có cửa đâu! Đó là cái giá để ông đây liều mạng, có cái gì có?!
“Đưa nhãn không gian cho ta “Không có!” “Đưa Tinh Hồn Ngọc cho tai” “Không có!”
Lại đánh tiếp một trận tơi bời.
Bắt đầu từ giờ khắc này, suốt dọc đường đi đến Phong Hải, gần như Lý Thành Long bị Tả Tiểu Đa đá cả hành trình!
Phù Phù bị đánh thê thảm cả chặng đường, quả thực khiến người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.
Tả Tiểu Đa bỏ miếng Tinh Hồn Ngọc kia đi, vốn không tính lấy lại, Phù Phù là anh em tốt của mình, tặng hắn một viên thì có sao? Dù thế nào cũng không phải
để người ngoài nhặt của hời.
Nhưng mà, chuyện này không trở ngại việc hắn dùng nó làm cớ để đánh Lý Thành Long suốt một đường!
Hơn nữa dọc theo đường đi hẳn tác oai tác quái, vội vàng ép Lý Thành Long làm việc.
Phàm là Lý Thành Long hơi không theo kịp, hắn lập tức vươn tay ra: “Nhẫn của ngươi là của ta, Tinh Hồn Ngọc của ngươi là của ta; quan trọng là ngươi đang nhờ cậy ta, ta cũng không so đo với ngươi, ta đại nhân đại lượng, nhưng bây giờ
ngươi không chịu làm gì cả? Thế này không được rồi.”
Những lời này vừa nói ra, Lý Thành Long thật sự chỉ có thể ngoan ngoan đi vào khuôn khổ.
Dọc đường, hắn làm tùy tùng hầu hạ chu đáo, Tả Tiểu Đa đến chỗ nào cũng duõi hai chân làm kẻ bề trên, Lý Thành Long chạy trước chạy sau, thậm chí buổi
tối còn phải đấm bóp vai cho người này...
Phù Phù chỉ cần hơi không bằng lòng, Tả Tiểu Đa lập tức ném một câu: nhẫn của ta Tinh Hồn Ngọc cực phẩm của ta...
Vì thế làm kẻ đuối lý, Lý Thành Long chỉ có thể nhanh chóng ngoan ngoãn làm việc.
Mãi cho đến khi đi vào thành Phong Hải, Lý Thành Long mới dần nhận ra.
“Đù má, có phải thật ra ngươi coi việc ta làm trâu làm ngựa làm bao cát suốt một đường, thành thù lao cho miếng ngọc này đúng không?”
“Ngươi nói gì thế?”
Tả Tiểu Đa nhìn cửa thành Phong Hải, lẩm bẩm cười: “Đồ của ta nào có dễ dàng đưa ra ngoài? Tỉnh lại đi em trai!”
Lý Thành Long ngây ra như phỗng! “Tả Tiểu Đa! Ta và ngươi không đội trời chung!”
“Hừ... Nhanh đi tìm chỗ ở đi, ta phải ở phòng sạch sẽ, nhanh lên!”
“Ông không đi!”
“Nhẫn không gian của ta, Tinh Hồn Ngọc cực phẩm của ta... Ngươi, tên không lương tâm này, ta bán đi có thể thuê bao nhiêu người làm việc cho ta, tên vô liêm SỈ này...
“Lão đại, ngươi chờ... Ta đi ngay...”
Lý Thành Long phát hiện tuy rằng mình hiểu, nhưng mà... Vẫn không đỡ được lý do thoái thác này.
Haizzz.
'Ta nhận mệnh!
Thành Phong Hải.
Tại một địa điểm ở Ngô gia.
“Chắc chắn cái tên Tả Tiểu Đa đấu sinh tử kia đã đến thành Phong Hải rồi à?” Một giọng nói lạnh lẽo âm u hỏi.
“Vâng.”
“Cao Võ Tiềm Long?”
“Vâng.”
“Ừ, được lắm được lắm, người thanh niên này thật sự rất có dũng khí”
Giọng nói lạnh lẽo âm u này nói: “Truyền lệnh xuống, bất cứ ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Gia chủ, cái này...” “Ngươi chỉ cần truyền lệnh.” “Vâng.”
“Làm cho tất cả các con cháu trong gia tộc đang theo học ở Cao Võ Tiềm Long tập hợp ở phòng chính.”
Sau một lúc lâu.
“Mấy người các ngươi, bất kỳ người nào không cho phép gây sự với Tả Tiểu Đa. Sự kiện kia, nói cho cùng căn bản là do nhà chúng ta làm quá mức, nói người ta hèn hạ trước, chết chưa hết tội. Càng không nói đến chết trận trên đài sinh tử, không được trả thù là chuyện theo lý phải làm!”
“Còn nữa... Trên dưới Ngô gia, ngoài việc không được làm khó người ta ra, nếu có duyên cũng không ngại đi kết bạn, hiểu không? Tả Tiểu Đa người này là tuyển tài chỉ tuyển, thành tựu ngày sau không thể đoán trước; so với gây thù chuốc oán, không bằng kết bạn, trong lúc giao lưu, không ngại chuyển đạt lời xin lỗi của gia chủ ta đến hắn.”
“Cố hết sức kết bạn tri kỷ với Tả Tiểu Đa, hắn mới đến Phong Hải, nghĩ chắc. hẳn không biết rất nhiều nơi cũng như rất nhiều điều trong thành, các ngươi chú ý giúp đỡ nhiều hơn! Còn nữa... Con gái trong tộc, nếu hợp mắt cũng không ngại chủ động hơn chút... Ừ, nếu có thể làm cho Tả Tiểu Đa trở thành người trong nhà, đây là chuyện cực kỳ tốt.”
“Lập trường của tộc, tất cả mọi người đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi thì đi xuống đi.”
Lần hội nghị này của Ngô gia khiến một đám con cháu trẻ tuổi đang học ở Cao Võ Tiềm Long cảm thấy không hiểu ra sao.
Không phải gia chủ bị điên rồi đấy chứ?
Đó chính là kẻ thù của chúng ta, chính hắn đã giết Vân Thiên!
Chẳng những không cho bọn ta trả thù, trái lại còn muốn bọn ta đi kết bạn với hắn?
Còn cái gì nữa... Con gái trong tộc nhìn hợp mắt thì chủ động hơn chút...
Cái này quả thực, quả thực...
Gần như cùng trong thời gian đó.
Cao gia.
Gia chủ Cao gia cũng cho ra tin tức tương tự như vậy.
“Nếu không cần thiết thì không được đắc tội Tả Tiểu Đa, trái lại, nếu có thể kết bạn với hắn, phải càng cố gắng kết bạn. Trên đấu sinh tử, sống chết không oán, không trách người khác, Cao gia chúng ta không nên có lời oán hận, lại càng không ôm hận trong lòng, làm bẩn tâm cảnh linh đài!”
“Tả Tiểu Đa mới đến, nói vậy có rất nhiều chỗ không quen không biết, nếu có duyên gặp được, chỉ bằng các ngươi chăm sóc giúp đỡ, tuyệt đối không thể lòng mang căm thù! Nếu để ta biết, trong các ngươi có người mang lòng căm thù, sẽ bị đuổi khỏi gia môn ngay lập tức, Cao gia không giữ người tâm cảnh không vẹn toàn!"
Con cháu trẻ tuổi của Cao giao nghe xong những lời tuyên ngôn đường hoàng như nước trút xuống từ trên cao, cả đám đều ngẩn người, choáng váng, không được bình thường.
Gia chủ, lời ngươi nói là thật à?
Là thật sự đúng không?
Thật không phải đang nói đùa chứ?
Cả đám lỗ tai ong ong, quả nhiên ai cũng nghĩ không ra gia chủ phát điên cái gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!