Và khi Diệp Trường Thanh đang tính toán, Tả Tiểu Đa vẫn chưa tiến hành áp lực Tiên Thiên đỉnh cao. Đến nay, hắn ta đã áp chế chín lần!
Với uy lực tại thời khắc này, đã hoàn toàn vượt xa thời điểm đó.
Hai người kết hợp phòng thủ đối mặt với phát chùy này, hầu như hoàn toàn không còn chỗ để chống đối, vũ khí đều đã phế bỏ, cả hai rống lên một cách tuyệt vọng, dùng nửa đoạn vũ khí còn lại trong tay liều mình chống đỡ!
Râm!
Hai chiếc chùy không cần biết trước sau, như đại sơn áp đỉnh trực tiếp càn quét thiên quân!
Nửa đoạn vũ khí cuối cùng biến thành vụn nát trong chốc lát, đại chùy uy lực. hừng hực đập lên cơ thể hai người, một tiếng phụt, liền bị đập bay, cơ thể trong không trung như yêu tinh bị biến đổi hình dạng, toàn bộ xương cốt của cơ thể bị đập nát, lúc này, cơ thể nhanh chóng chuyển biến từ dài sang tròn.
Khắp người máu bắn tung tóe.
Tả Tiểu Đa thậm chí không thể để ý đến hình dáng cụ thể của bọn chúng, cũng không màng đến Hạng Xung đang hôn mê trên mặt đất, trực tiếp thu lại chùy, vụt qua giữa nhanh như chớp.
Hạng Băng vẫn nằm trong tay tên cuối cùng của kẻ địch.
Tích tắc vút đi hơn bảy trăm mét, lại thấy người áo đen đã chọn một nơi bằng phẳng, đặt Hạng Băng xuống, lúc này đang đứng ở đó, gương mặt nghỉ ngờ bất định nhìn về phía Hạng Xung.
Rõ ràng, tiếng vang lúc nảy, đã bị hắn nghe thấy.
Hắn biết, sự việc đã xảy ra biến cố.
Tả Tiểu Đa không chút do dự, lao ra như một con hổ điên, hét lớn: “Người là
aÏ
Giọng nói chấn động, truyền xa trong không khí.
Trước đó không thể hét, vừa hét liền muốn bứt dây động rừng, nhỡ đâu tên này gần chết truyền tin tức đến cho chủ mưu, ắt hẳn sẽ làm loạn hết kế hoạch
phía sau.
Nhưng bây giờ thì ổn rồi, Tả Tiểu Đa đã nắm chắc tình hình trận chiến, cho dù 'Văn Hành Thiên không tới cũng có thể đánh chết tên này.
Sắc mặt người áo đen vừa thay đổi, trên tay thanh trường kiếm nghiêm nghị, muốn phát động tấn công, thực lực của hẳn hiển nhiên hơn bốn tên trước đó một bậc, cấp độ sương sương cũng phải cỡ Đan Nguyên cao cấp trở lên.
Song, một âm thanh sắc bén xé toạc bầu trời vang lên.
Khí thế lãm liệt, giống như trời xanh đổ sụp xuống!
“Giao cho ta!"
Văn Hành Thiên mang theo Hỏa Long từ trên trời rơi xuống, nháy mắt đã tới trước mặt Tả Tiểu Đa, giọng nói lạnh như băng.
Văn Hành Thiên sợ sức khống chế của Tả Tiểu Đa không ổn, chịu không nổi sức mạnh sẽ giết người.
Một tiếng xoạt, đưa tay ra, liền giành Hạng Băng về lại, để kẻ thù không có con tin mà dựa vào trước. Dù bản thân không sợ, nhưng cũng lười với kiểu biến cố như vậy.
Ầm!
Thanh trường kiếm của người áo đen vừa đâm ra thì bị Văn Hành Thiên cho một chưởng ngay ngực, lòng ngực bức bách, như bị núi đè lên, liền lùi về sau.
Nhưng.
Bốp!
Lại một cái tát vào mặt, tức khắc ngất lịm.
Phụt một tiếng đã bị Văn Hành Thiên túm ngực xách qua lại.
Văn Hành Thiên căn bản không dám dùng lực, tát một cái cho hả giận còn sợ sẽ đả thương đến “bảo bối, sau khi chắc chắn đã bắt sống hắn, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay như đầu gió liên tiếp ấn xuống, kinh mạch toàn thân tức thì đóng chặt lại, rồi ra sức nắn chặt cầm dưới, một tiếng rắc, cả hàm dưới cũng bị tháo khớp.
Sau đó bắt đầu kiểm tra từ đầu đến chân, kiểm tra từng tấc kinh mạch, chỉ sợ hẳn mang thứ gì đó có thể tức thời kích hoạt tự sát. Kiểm tra hết một lượt, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào, đến ruột gan hầu như cũng đã lướt qua.
“Hạng Xung Hạng Băng sao rồi?”
Văn Hành Thiên mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Hạng Băng ở ngay đây, chắc chỉ chóng mặt thôi. Hạng Xung ở nơi khá xa, bị thương nặng, chắc không chết được đâu. Ta đã giết hai kẻ vây đánh hắn, nhưng lo cho Hạng Băng, chưa kịp xem vết thương của hắn đã trực tiếp chạy qua bên này.” Tả Tiểu Đa nói.
“Làm tốt lắm!”
Với kinh nghiệm của Văn Hành Thiên tự khắc sẽ biết sự nặng nhẹ trong đó, khen một câu, bước tới trước Hạng Băng, dùng tay bắt mạch, nguyên khí hồn hậu
xâm nhập vào, Hạng Băng lập tức tỉnh lại.
Nhưng khi Hạng Băng vừa mở mắt, Văn Hành Thiên đã biến mất, đi đến bên Hạng Xung.
Chỉ trong nháy mắt, đã mang Hạng Xung quay lại.
Nhìn Tả Tiểu Đa, hắn lắc đầu. Còn hai người kia bị hạ dưới đại chùy mà Tả Tiểu Đa đã dùng toàn lực, đã chết đến không thể chết thêm được nữa.
Ánh mắt của Văn Hành Thiên có chút tiếc nuối.
Bắt sống hết thì tốt rồi, nhưng khi nhìn vết thương, hắn biết Tả Tiểu Đa căn bản không hề nương tay, trên người đến một mảnh xương bằng cái móng tay cũng tìm không thấy, sống cái vẹo ấy.
“Anh trai ta sao rồi?” Hạng Băng nhìn thấy thì sửng sốt, tưởng Hạng Xung gặp chuyện ngoài ý muốn.
“Hắn không sao, có điều người đánh lén hắn, ta không bắt được mà trực tiếp. đánh chết rồi.”
Văn Hành Thiên nhẹ giọng nói: “Vết thương của Hạng Xung không nhẹ, nhưng đa số là thương ngoài da, cùng lắm là gân cốt bị tổn hại, không cần lo lắng, lát nữa ta cho hắn uống thuốc sẽ không có gì đáng ngại.”
Tả Tiểu Đa muốn che giấu tình hình bên trong, Văn Hành Thiên đương nhiên sẽ không để chùy của hắn lộ ra ngoài, không thì, mỗi đêm đến Diệt Không Tháp. luyện công thì có ý nghĩa gì?
Tất nhiên phải tự mình gánh vác mọi thứ.
Hạng Băng yên tâm rồi, sau đó gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không phải vì cái gì khác.
Tả Tiểu Đa đã nhắc nhở như thế rồi, vậy mà bản thân vẫn bị mắc mưu kẻ khác, hoàn toàn không có lực chống trả, còn bị đánh ngất, thậm chí còn không cảm thấy kẻ thù đang đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!