“Ta nói chuyện này cho anh ta ở tiền tuyến Nhật Nguyệt Quan biết, anh ấy nói cấp số này của chúng ta mãi mãi không đủ, ít nhất cần phải dùng binh khí đâm vào da thịt vài lần mới có thể qua được ải đầu tiên...”
“Ý hay!"
Mọi người vẫn đang bàn tán, đột nhiên có người đánh giá một câu.
Hai chữ đánh giá đó đến từ phía sau, nhưng không phảo của người tham gia bàn bạc.
Mọi người quay đầu lần theo âm thanh, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, người nói chuyện chính là Văn Hành Thiên, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
“Rất đúng... Dao không đâm vào da thịt... thì sao nhận thức được cảm giác của cái chết...” Vừa tự lẩm bẩm vừa cay mày suy nghĩ rời đi.
“li”
Mạnh Trường Quân, Hách Hán, Bì Nhất Bảo và đám người kia đang bàn bạc cũng lập tức đưa mắt nhìn nhau, mọi người đều cảm thấy tim mình ngừng đập mất nửa nhịp.
4,5 người lập tức sụp đổ bắt lấy Hách Hán đánh cho một trận nhừ tử.
“Con mẹ nó ngươi nói khùng điên cái nữa rồi... Cần phải bắt đầu dùng đao rồi...”
lì đấy! Bây giờ thì hay rồi... Thảm hơn
Đám người Mạnh Trưởng Quân có hơi sụp đổ thật, chỉ cần trong đầu nghĩ nghĩ, lúc ngủ đang ngủ trong túi ngủ nóng hổi, một con dao lạnh ngắt đâm vào da thịt...
Cái này không cần tự mình trải nghiệm, hễ nghĩ thử là cả người lạnh cóng, không rét mà run.
Vừa chua xót vừa sảng khoái.
Vẻ mặt Hách Hán lơ mơ: “Thầy Văn đến lúc nào vậy? Ta... ta mới cái gì... đi đời nhà ma rồi...”
“Ngươi đợi bị cả lớp chỉnh đi! Ngu ngốc!”
Mạnh Trưởng Quân đạp một phát vào mông Hách Hán: “Đá ngươi thành một hảo hán!”
Văn Hành Thiên đi ra mấy mươi mét, thấy Tả Tiểu Đa đi đến.
“Thầy Văn, ta nghĩ cả buổi rồi, vẫn phải nhận sai với người, ta sai rồi...” Mặt Tả Tiểu Đa đáng thương.
“Phụt ha ha ha...”
Câu này bị nhiều bạn họ nghe thấy, đều không nhịn được cười ra tiếng, sau đó vội che miệng xoay người chạy đi.
Văn Hành Thiên dở khóc dở cười.
Không phải chuyện đã qua rồi sao?
Ngươi cũng chẳng còn không sợ nữa rồi, sao còn bày ra cái vẻ mặt này? “Không sao, biết sai là tốt rồi.”
“Ta vẫn muốn thừa nhận sai lầm với người.” Tả Tiểu Đa nói.
“Không cần.”
“Ta phải nhận lỗi với ngươi.” Mặt mày Tả Tiểu Đa chỉnh tề, nhưng giọng nói lại rất gấp, chỉ sợ chủ nhiệm không chấp nhận lời xin lỗi của mình.
“Không...”
Văn Hành Thiên vừa định nói không cần, nhưng thấy mắt Tả Tiểu Đa đang nháy mắt ra hiệu với mình, vội đổi lời nói: “... Thật sự phải nói là sai lâm lần này của ngươi khá nghiêm trọng, sao ngươi có thể... Hừ!”
“Ta sai rồi!” Tả Tiểu Đa cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi Văn Hành Thiên.
“Ta nói cho ngươi biết, rất lâu rồi ở Tiềm Long Cao Vũ không xảy ra chuyện tồi tệ như thế này. Haizzz, tên nhóc nhà ngươi...”
“Vâng vâng... thầy Văn, người xem...
Tiếng hai người dần xa, đi đến phòng làm việc của Văn Hành Thiên.
Trong phòng làm việc của Văn Hành Thiên.
“Chuyện gì?” Văn Hành Thiên truyền âm hỏi.
“Thầy Văn, ngươi tha thứ cho ta lần này đi, ta viết kiểm điểm cho ngươi...”
Mặt Tả Tiểu Đa như đưa đám, giọng như muốn khóc đến nơi, lấy giấy trắng trên bàn, cầm bút viết lên: “Hiệu phó Hạng bị xui xẻo ập vào người, khí đen ụp đầu, hẳn là tối nay.”
“Ngươi viết kiểm điểm thì viết cho ra trò đi!”
Văn Hành Thiên nghiêm giọng nói: “Sau khi viết xong, nhớ là sáng mai đem lên lớp đọc!”
Truyền âm ngay: “Tình huống cụ thể thế nào, viết rõ ràng chút xem nào.”
“Chắc là ngoại lực, khó mà phòng ngự, tiểu nhân gây chuyện, bố trí bẫy hãm hại!”
“Hả?” Văn Hành Thiên cau mày.
Nhanh vậy?
“Phải có phương pháp đối phó, nếu không với tính cách của hiệu phó Hạng, rất có thể khiến cho tình hình phát triển đến mức khó thu dọn cục diện. Có thể như vậy, loại này..."
Tả Tiểu Đa viết.
“Còn gì nữa?” Văn Hành Thiên hỏi.
“Viết xong rồi, chỉ có như vậy.” Vẻ mặt Tả Tiểu Đa ngoan ngoấn.
Văn Hành Thiên giận tím mặt, xoẹt một tiếng xé tờ kiểm điểm nát bét, phẫn nộ
nói: “Ngươi viết cái thứ gì đây! Đây là thái độ nhận lỗi của ngươi à? Về nhà viết lại! Nếu sáng mai không được thì tiếp tục viết lại, viết đến bao giờ ta hài lòng thì thôi!
Âm một tiếng, cả người Tả Tiểu Đa bị Văn Hành Thiên đạp một đạp bay ra ngoài, lăn lộn dưới đất hai cái rồi chạy trối chết.
Văn Hành Thiên vẫn tức giận đứng ở cửa.
“Bộ trưởng Văn, ít khi thấy ngươi giận dữ như vậy đấy!” Hiệu phó Ngô ở văn phòng kế bên đi qua, mỉm cười nói.
“Thằng nhãi này... thật là...”
Văn Hành Thiên thở hổn hển, đột nhiên tỉnh ngộ, thờ ơ nói: “Hôm nay hiệu phó Ngô rảnh vậy, tìm ta nói chuyện, ha ha... Nhưng ta lại không rảnh tám chuyện...”
Quay người nghênh ngang bỏ đi, để lại một câu: “Ta không dạy học sinh một ngày là không có tiền lương, ta nào giống mấy vị lãnh đạo, mỗi ngày cũng không lên lớp thì chỉ cần làm hiệu trưởng, tiền lương tiền thưởng cũng cao ngất, bỏ lý lịch ra đặt mông xuống là lên tân mây xanh... Ha ha, ha ha...”
Lời lẽ của Văn Hành Thiên chẳng kiêng nể gì.
Hiệu phó Ngô sau lưng chỉ hờ hững nhìn bóng dáng Văn Hành Thiên từ từ đi xa, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ dửng dưng bình tĩnh trên mặt, duy chỉ sâu trong đáy mắt có một cổ lạnh lùng âm u như rắn độc lan ra.
Văn Hành Thiên này cũng là một cây định phải nhổ!
Chương trình dạy học biểu chiều rất gió yên sóng lặng.
Chỉ có điều Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long gặp phải sự chú ý đặc biệt của Văn Hành Thiên, cứ bị đánh đến nỗi suýt nữa không thể tự lo liệu cuộc sống.
Cuối cùng cũng tan học, Tả Tiểu Đa đỡ cái mông dương như bị đánh thành ba mươi sáu mảnh, mà Lý Thành Long thì ôm cái mặt sưng phù như mặt chậu của
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!