Bàng Lạc Tuyết đang nghĩ phải nói cùng mẫu thân như thế nào về chuyện của Bàng Lạc Vũ, dù sao không có chứng cớ rõ ràng mẫu thân sẽ không tin.
Một phen biểu tình rối rắm, hai tay chống má khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nhăn thành bánh bao, tuy nói việc nặng một đời, nhưng dù sao bất quá vẻ ngoài của nàng chỉ là một nha đầu mười ba tuổi, bộ dáng phấn điêu mặt ngài, rất giống Dương thị, hai mắt to, lông mi lại dài, vóc người dù chưa trưởng thành đã có tư thái, gương mặt trẻ con bầu bĩnh, cái miệng nhỏ nhắn càng giống trái anh đào rất là đáng yêu.
Dương thị nhìn biểu tình cực kỳ rối rắm của nàng, còn tưởng rằng nàng chưa học thuộc cuốn sách ngày hôm qua, cho nên mới rối rắm, thế nào cũng làm nũng cọ qua cọ lại trong lòng mẫu thân. ‘Phốc’ một tiếng Dương thị cười thật thoải mái.
“Tuyết nhi chính là đang nhớ ngày hôm qua, thầy giáo dạy một cuốn sách nhưng không thể thuộc được, có phải con đang suy nghĩ làm như thế nào để đánh lừa mẫu thân, có phải không?” Vẻ mặt Dương thị như xem kịch vui nói.
Bàng Lạc Tuyết ở trong lòng trở mình một cái, con đã rất khó khăn để tìm cách bảo vệ mẫu thân, người còn tại nơi này trêu đùa con, Lạc Tuyết đơn giản xoay người ôm thắt lưng Dương thị cười ngọt ngào nói: “Mẫu thân lại trêu con, hôm qua Tuyết nhi đã cố gắng học thuộc lòng, nhưng con muốn để cho phụ thân nghe, không cho mẫu thân nghe.”
Dương thị biết nha đầu kia lại muốn làm nũng với Quốc công gia. Nhẹ nhàng vỗ vào tay nói: “Mấy ngày nữa, hoàng hậu nương nương mở hội Mẫu đơn yến, Vũ nhi đã cập kê, cũng đã đến tuổi lập gia thất. Tuy nói là thứ nữ, nhưng dẫu sao đã ở bên cạnh chăm sóc nuôi dưỡng từ nhỏ, tự nhiên cũng sẽ yêu thương như với nữ nhi của mình, việc này nên bàn bạc cùng với Vương di nương, dù sao cũng là mẹ đẻ của Vũ nhi. Hoàng hậu nương nương sẽ tới dự mẫu đơn yến, mẫu thân ở đây có hai tờ giấy, con có thể cùng tỷ tỷ nhìn xem các quy tắc trong cung, nếu con không muốn, nương liền thay con tìm cách để con trở về. Một tháng nữa Nam Cung cùng ca ca con trở về đây, tiểu lưu manh này cuối cùng cũng có người trông nom.”
“Mẫu thân, con đương nhiên muốn theo tỷ tỷ cùng đi, người trêu ghẹo con, Tuyết nhi liền không để ý tới người. Ca ca trở về, Tuyết nhi nhất định sẽ ngoan.”
Nhớ ngày đó, khi trước Bàng Lạc Tuyết không nghe ca ca khuyên nhủ, cố chấp gả ra. Ca ca không đồng ý cửa hôn sự này, liền đi ra ngài săn bắn, trúng bẫy mà chết, nhớ đến chuyện này chắc cũng không đơn giản như vậy. Trời cao nếu đã cho nàng – Bàng Lạc Tuyết sống lại, nàng nhất định phải bảo vệ những người thân yêu của mình. Vừa nghĩ đến điểm này, trên mặt đất có con mèo tuyết trắng nhảy đến, đây không phải là Tiểu Phúc Tử sao, vừa định ôm nó một chút, ai ngờ nó nhẹ nhàng lướt qua Bàng Lạc Tuyết chạy đến chỗ canh dược bị đổ trên mặt đất liếm, ánh mắt Bàng Lạc Tuyết bỗng chốc trở lên thâm sâu. Nhìn mẫu thân ủy khuất nói: “Trước kia Tiểu Phúc Tử vừa thấy con đến liền theo con chơi đùa, hiện tại bị một chén canh cuốn hút, có thể thấy được trong canh bị tỷ tỷ ‘hạ dược’ nha, l.q.d Tuyết nhi rất đau lòng a.” Dứt lời Bàng Lạc Tuyết ủy khuất nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cho mẫu thân xem.
“Nào có ai như con nói không có đạo lý như vậy, Tiểu Phúc Tử do ca ca con tặng cho ta. Nói đến cũng lạ, bát canh này rất đắng, có gì ngon, phỏng chừng là đói bụng, Tiểu Ngọc lấy con cá cho Tiểu Phúc ăn.”
Thật là lạ, Phúc Tử thế nhưng không ngửi thấy mùi con cá kia, chuyên tâm liếm chén canh bổ, Dương Thị cũng hiểu được có chuyện không bình thường, dù sao nàng cũng đã từng sinh sống lớn lên tại đình viện rộng lớn này, phía sau sự rộng lớn có nhiều việc xấu xa tất nhiên là biết không ít bí mật. Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn mẫu thân, sắc mặt nháy mắt có chút bi thương, ai, nói cho cùng, đều là người trong gia đình, cùng được nuôi nấng. Tự tay mình nuôi lớn vậy mà hóa ra là loài sói lang! Lòng người thật khó dò.
“Tiểu Ngọc, ôm Phúc Tủ qua một bên, Lục Phù dọn chén canh kia để lại đây. Hiện tại ta thấy không thoải mái, cho Vương Thái y đến chuẩn mạnh.”
Không bao lâu, Vương Thái y liền tới, sau một lúc chuẩn mạch, thái y mở ra một toa thuốc: “Thân thể phu nhân ăn uống không điều độ, phần lớn là do thể lực bị hao tổn, lão phu kê một đơn thuốc, phu nhân uống theo đơn thuốc này điều dưỡng, ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn, mong rằng phu nhân không cần quá sức mệt nhọc.”
“Làm phiền thái y rồi, bất quá, ta bây giờ có một chuyện muốn nhờ thái y, mong rằng thái y hỗ trợ.”
“Phu nhân cứ nói đừng ngại.”
“Tiểu Ngọc, bưng canh dược tới đây, kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng, không biết thái y có thể xem chén thuốc này có tác dụng gì không, hướng lão thái y lãnh giáo một phần.”
Dứt lời, thái y đứng lên, nhẹ nhàng bưng lên chén thuốc ngửi, nhíu mày, tựa hồ có chỗ không đúng, lại duỗi ngón tay chạm vào nếm thử. Nếu thái y biết chén thuốc này nhặt từ mặt đất lên, lại bị con Phúc Tử liếm qua, nhất định sẽ tức giận đến giơ chân múa tay.
“Canh này thuốc bổ an thần rất tốt.” Nghe đến điều này, giữa lông mày mẫu thân buông lỏng, thở phào một cái. “ Bất quá…”
“Bất quá cái gì, thái y cứ nói đừng ngại.”
“Canh này được cho thêm thảo dược Ngũ vị tử, còn có một chút Chu sa cùng Thử vĩ thảo. Ba vị này, tuy rằng phân lượng cực nhỏ, vẫn không thể gạt được đầu lưỡi lão phu, Ngũ vị tử, Chu sa có tác dụng an thần, nhưng hai vị này không thể đặt cùng nhau trong thời gian dài sử dụng, thuốc sẽ từ từ tích lũy, cho đến đêm không thể ngủ say, hồi hộp ưu tư, chậm rãi hao hết tinh khí con người, mà Thử vĩ thảo có tác dụng làm cho người ta nghiện, một ngày không uống liền khiến hoảng sợ hụt hơi, không có tinh thần và thể lực, chân tay mệt mỏi.”
Dương Thị nghe như vậy, không khỏi lạnh tâm, vẻ mặt càng thêm cô đơn, nhưng lại miễn cưỡng cười vui nói: “Vất vả cho thái y rồi, mong rằng thái y chớ nói chuyện ngày hôm nay cho người khác biết.”
“Việc này hiển nhiên, hôm nay lão phu chẳng qua là bắt mạch cho phu nhân, phu nhân quá sức mệt nhọc, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt rồi.”
Dương Thị hơi gật gật đầu, nói với Vương mụ mụ: “Tiễn thái y ra ngoài, lấy năm trăm lượng cho Vương Thái y.”
“Đa tạ phu nhân.”
Trong phòng chỉ còn Bàng Lạc Tuyết cùng Dương Thị, Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt Dương Thị trong suốt, nâng lên cánh tay lau nước mắt cho bà.
“Lúc đó ca ca ngươi đã hai tuổi, Vũ nhi mới sinh ra, thật nhỏ bé. Thân thể Vương di nương không tốt, cho nên lão gia ôm qua đây để cho ta nuôi nấng, lúc ấy chưa có Tuyết nhi, ta liền yêu thương nàng như cốt nhục của bản thân, đến tận khi có Tuyết Nhi. Nhưng là nương tự thấy mình không có nửa phần bạc đãi nàng, con có nàng cũng có, đối đãi như chính nữ, mẫu thân chưa từng đối đãi nàng như thứ xuất. Ai…” Nói xong, cuối cùng nước mắt cũng không ngăn chặn được.
“ Mẫu thân có đúng hay không cũng không thể tha cho tỷ ấy, tâm tư tỷ ấy ác giống như mẹ đẻ của nàng, nếu Bàng Lạc Vũ này không tốt, mẫu thân hiển nhiên cũng phải đề phòng, hôm nay nếu không phải có Phúc Tử, sợ rằng mẫu thân bị tỷ ấy hại, còn không biết điều đó. Mẫu thân còn có con, còn có ca ca, mẫu thân không đáng vì loại người này rơi nước mắt. Tuyết nhi sẽ ghen tị a.” Bàng Lạc Tuyết làm nũng, chớp chớp đôi mắt đáng yêu. Dương Thị rốt cục cũng nở nụ cười.
“Vậy còn Mẫu Đơn yến, Tuyết Nhi còn muốn cùng Vũ nhi đi sao, mẫu thân cảm thấy có chút không yên lòng.”
“Đương nhiên muốn đi, tỷ ấy muốn hại con, cũng phải nhìn xem tỷ ấy có bản lĩnh đó không, con sao phải sợ.”
“Tiểu Tuyết Nhi của ta, thiên hạ nhỏ bé của ta, suy nghĩ của con bây giờ cũng đã tỉ mỉ hơn rồi. Hôm nay việc này con đừng để phụ thân biết được, đại trạch sâu xa, chuyện cũng không đơn giản như vậy, mẫu thân muốn con nghe lời, không nên tìm hiểu, có hiểu không?”
“Tuyết Nhi tự nhiên hiểu rõ, cũng mong mẫu thân có thể cẩn thận với Lạc Vũ, không nên gần gũi, Tuyết Nhi hiện tại sẽ ghen tị đó nha.”
Dương Thị hiểu ý cười: “Đứa con ngốc, mẫu thân đương nhiên hiểu được, Vương di nương kia chỉ sợ cũng không thoát khỏi có liên quan, nếu không Lạc Vũ làm thế nào lại biết sử dụng nhiều loại thảo dược như vậy. Hừ, mấy năm nay thấy bà ta vẫn luôn luôn cố chấp bà ta từ muội tử lên làm thiếp thất, nay lại muốn vọng tưởng đến vị trí đương gia chủ mẫu. Việc này mẫu thân đều có dự tính, con vẫn là nên học tập tốt đi.”
Nhất thời khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết nhăn thành bánh bao, xong rồi, cuốn kinh thư kia còn chưa có xem qua, nàng chớp mắt: “Thời gian đến buổi tối còn sớm, hôm nay chắc chắn sẽ học thuộc hết, mẫu thân nhất định không được coi thường con.” Nàng nhẹ nhàng thi lễ lui ra ngoài, đi tới của nghe được tiếng thở dài của mẫu thân. Không ai muốn tổn thương người thân mình, nhưng lòng người khó dò, tâm niệm ác độc. Bàng Lạc Vũ, kiếp này ta nhất định sẽ không cho ngươi toại nguyện. Bàng Lạc Tuyết xoay người đi ra ngoài.
Bàng Lạc Vũ được nha hoàn đỡ một đường đi đến bên trong Thính Vũ hiên, liền nhìn thấy Vương di nương cùng nha hoàn Hỉ nhi ở trong viện. Trong lòng có suy tính liền hướng Tụng Chi nháy mắt.
“Các ngươi đều đi hết ra ngoài đi, nơi này có ta hầu hạ là được rồi.”
“ Dạ”
Nha hoàn đều đi hết, vào cửa quả nhiên thấy Vương di nương, Vương di mặc một bộ váy hồng thêu những nhánh cỏ màu vàng kim, bên ngoài khoác vải mỏng trắng thuần, cùng đôi hài uyên ương, lộ ra dáng người uyển chuyển, một chút cũng không giống một phu nhân sắp ba mươi.
“Hừ, một chén dược tốt, lại bị một cái tiểu tiện nhân làm cho đổ mất, quả nhiên ta không phải con ruột, chỉ biết sủng ái nha đầu kia, sớm muộn gì có một ngày nhất định phải cho bà ấy sống không bằng chết.”
Vương di nương nhíu nhíu mày bực mình nói: “Vũ nhi, mẫu thân không phải đã dạy con gì sao, phải nhẫn nại, chờ Dương thị kia nằm trên giường bệnh, nơi này còn không phải do nương định đoạt, nắm quyền trong tay sao, đến lúc đó con muốn cái gì liền có cái đó, cho dù con muốn vị trí đích nữ của nha đầu Tuyết nhi kia cũng không khó, đúng rồi, lúc dược kia đưa cho Dương thị uống, lúc nãy nương có cho người cho thêm một ít thỏa dược khác vào, con…”
“Đủ rồi, còn chuẩn bị những dược thảo làm gì nữa, hôm nay tiện nha đầu Tuyết nhi kia vô ý đánh đổ chén thuốc của con, còn nói muốn học sắc thuốc, về sau thuốc sắc ở Cẩm Tú các, làm thế nào có thể hạ độc được nữa, nương, khi nào chúng ta mới có thể nắm giữ Quốc công phủ.” Bàng Lạc Vũ không kiên nhẫn đánh gãy lời than thở nói.
“Trước mắt chính là yến hội Mẫu Đơn, nữ nhi đã muốn cập kê, thân là thứ nữ, chỉ có Bàng Lạc Tuyết là đích nữ được sủng ái, Nam Cung ca ca từ trước đến nay chỉ thích Bàng Lạc Tuyết, ta làm sao có thể can tâm đây. Rõ ràng dì con đã là phi tử, mẫu thân chẳng lẽ không có cách nào đoạt vị trí đại phu nhân sao?”
Vẻ mặt Vương di nương giống như không cam lòng, nhìn Bàng Lạc Vũ trổ mã so với chính mình còn xinh đẹp hơn ba phần, làm sao có thể không động tâm tư. Ngẫm lại chính mình xuất thân Hầu phủ, nhà mẹ đẻ bà ta chẳng qua chỉ là đại phu nhân Quốc công phủ, còn mình lại có muội muội được Sùng Dương đế cưng chiều lên làm phi, làm như thế nào không được vị trí đại phu nhân này? Phu nhân tướng quân nho nhỏ nàng còn không xem ở trong mắt, Sùng Dương đế tuổi đã già, con hắn cùng nữ nhi xứng đôi, đáng tiếc thân phận nữ nhi là thứ xuất, lão gia lại cưng chiều Bàng Lạc Tuyết kia, đại phu nhân và hắn lại cùng là thanh mai trúc mã, vốn định một chén dược độc chết nàng, làm cho nàng mắc bệnh, chính mình liền có thể nắm giữ quyền lợi chủ mẫu. Hiện tại bị nha đầu kia quấy rối, quả thật là vận may cho ngươi, xem ra phải trù tính lại. Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của nữ nhi, cưng chiều lắc đầu.
“Tướng quân kia tất nhiên là tốt, chẳng lẽ sẽ không có nam nhân nào so với hắn tốt hơn sao? Con là nữ nhi duy nhất của nương, nương sẽ tính toán thỏa đáng cho con, Mẫu Đơn yến các vị vương gia cũng sẽ tham gia. Chỉ cần con có thể đứng thứ nhất trong Mẫu Đơn yến, người nam nhân nào lại không bị động tâm vì con, mau để nương nhìn xem con chuẩn bị bức tranh thêu Mẫu Đơn yến tới đâu rồi. Mẫu Đơn là thứ hoàng hậu nương nương yêu thích nhất, nương là nhờ hỏi dì con mới tìm được thứ hoàng hậu thích nhất, bức tranh Mẫu Đơn tươi đẹp, con nhất định không được thua kém, không nên uổng phí cực khổ của nương.
“Còn thêu tranh Mẫu Đơn tươi đẹp gì nữa, hôm nay thấy Bàng Lạc Tuyết vậy mà thêu Mẫu Đơn mới đúng là kinh diễm, làm con gọi bà ta lâu là nương như vậy, lại nửa điểm kĩ thuật thêu cũng không truyền thụ cho con.” Nói xong cầm cây kéo cắt nát bức tranh thêu.
“Con làm cái gì vậy, con cái nha đầu ngốc, nếu nàng đã gọi con là tỷ tỷ, con đương nhiên có thể thường xuyên cùng nàng lãnh giáo, thực sự nàng thêu tốt liền nhất định là của nàng sao. Ngươi cũng không nghĩ, nên chịu đựng tính khí sao, tương lai quốc công phủ này chưa chắc là của mấy người đó.”
Hai mẹ con nhìn nhau cười, quả nhiên ngoan độc là di chuyền.
“Bàng Lạc Tuyết tuổi còn nhỏ mà kĩ thuật thêu lại xuất chúng như thế, nhất định phải lợi dụng thật tốt, nếu Bàng Lạc Tuyết muốn học sắc thuốc, ngày mai con liền đem phương thuốc cho nàng, chỉ tiếc lại không thể cho độc dược vào để đại phu nhân bồi bổ thân thể tốt, mẫu thân cần phải tính toán biện pháp mới, dù sao hôn nhân cũng do đại phu nhân làm chủ, nếu nàng ta muốn tùy ý gả con đi, nữ nhi cũng không có biện pháp, chỉ có thể tại đây treo cổ trong Thính Vũ hiên, cũng không muốn bị mẹ con các nàng làm nhục.”
Vương di nương nhướng mày, vỗ về mái tóc dài đen nhánh của Bàng Lạc Vũ nói: “Con đây là không phải đang trách mẫu thân của con sao, mẫu thân chỉ có một nữ nhi là con, không suy tính cho con thì cho ai, chỉ tiếc không có con trai, nếu không ta nhất định sớm cùng bà ta tranh cao thấp, làm gì phải cúi đầu phục tùng. Nương nhất định sẽ làm cho con không thua kém ai trong Mẫu Đơn yến, không chỉ làm cho đại phu nhân kiêng kị, không thể tùy ý gả con ra ngoài, cũng làm cho cha con biết, con mới là trưởng nữ, lại xuất sắc như vậy, lại xinh đẹp như thế nào. Tâm tư cha của con nương đương nhiên biết rõ, từ nhỏ luôn cưng chiều Bàng Lạc Tuyết, lại thỉnh nhũ mẫu trong cung dạy nàng, đơn giản là để ý địa vị sau này. Chỉ tiếc đại phu nhân một lòng muốn nữ nhi gả cho người môn đăng hộ đối, không hề nghĩ sâu xa như vậy.”
Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh, phụ thân quả nhiên thật bất công, đều do mình không phải là đích nữ, nếu Bàng Lạc Vũ nàng trở thành hoàng hậu, chính mình chẳng phải là cả một đời đều được sống trong vinh hoa phú quý hay sao. Người không tàn nhẫn không đứng vững, Bàng Lạc Tuyết, ngươi đừng trách tỷ tỷ ta ngoan độc, đều là ngươi bức ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!