Một quyền bá đạo vô song của Trần Thanh Đế đánh xuống, va chạm với ánh trăng trên tay Huống Tà Nguyệt. Một tiếng nổ lớn vang lên, thế quyền nổ tung, ánh trăng tan rã.
Huống Tà Nguyệt cùng Trần Thanh Đế cùng lui về phía sau một bước, nhưng tay phải Huống Tà Nguyệt lại run rẩy.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hoảng sợ khó hiểu.
Trân Thanh Đế này rốt cuộc là thế nào? Làm sao hắn lại có lực lượng cường đại như vậy trong khi còn chưa bước vòa cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?
Chuyện này không hợp lý!
Có điều Trần Thanh Đế đối diện căn bản không cho Huống Tà Nguyệt bất cứ thời gian suy nghĩ nào. Một quyền kinh thiên động địa lại đánh ra, mặt đất cũng phải chấn động theo thế quyền của hắn.
Huống Tà Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ánh trăng sáng vô biên ngưng tụ thành một thanh Viên Nguyệt Loan Đao chém xuống. Trong vẻ mỹ lệ vô song ẩn chứa sát khí vô biên, cứ như toàn bộ không gian này đều bị nhát đao này chặt đứt.
Nhưng dưới thế quyền của Trần Thanh Đế, đao mang lại nát bấy.
Ánh trăng sắc bén không đánh nổi một đôi quyền sắt của Trần Thanh Đế, sắc mặt Huống Tà Nguyệt đã cực kỳ khó coi.
Hắn là thần tướng Thiên Môn!
Thiên Môn là chí tôn, thần tướng Thiên Môn không thể bại!
Ngày xưa La Thần Quân chịu thiệt dưới tay Sở Cuồng Ca đã khiến người trong Thiên Môn cười nhạo suốt mấy chục năm. Nếu hôm nay hắn chịu thiệt Trung Nguyên tay một kẻ xuất thân dân dã như Trần Thanh Đế, vậy kết cục đang chờ đợi cũng chẳng khác gì.
Chỉ trong chốc lát, hai mắt Huống Tà Nguyệt đã hóa thành màu đỏ máu.
Con ngươi của hắn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ là một vầng trăng máu giữa trời! Xung quanh Huống Tà Nguyệt, từng ánh trăng hiện lên, nhưng ánh trăng này
lại có màu đỏ máu tỏa ra một khí tức qury dị.
Ánh trăng chỉ chít bao phủ lấy Trần Thanh Đế, đứng xa xa nhìn lại cứ như Trần Thanh Đế bị phong tỏa trong vầng trăng máu vô biên kia.
t với võ thuật đã dính dáng tới đạo về không gian này, cách đối phó của Trần Thanh Đế chỉ có một, đó chính là lại đấm thẳng một quyền ra!
Mặc kệ hắn dùng thần công bí pháp gì, mặc kệ võ đạo của hắn biến hóa ra sao, mình chỉ có một quyền. Một quyền thông thiên triệt địa!
Sau khi từng quyền của Trần Thanh Đế đấm ra, ánh trăng xung quanh vỡ nát!
Huống Tà Nguyệt như lên cơn điên, đủ loại thần công bí kỹ ném ra như không cần tiền. Võ đạo của hắn hoàn toàn khác so với võ đạo trên giang hồ hiện tại, nhưng uy lực đều cực kỳ cường đại. Có điều tất cả đều bị từng quyền của Trần Thanh Đế liên tiếp đánh bại.
Hai người giết tới đỏ cả mắt, mỗi quyền của Trần Thanh Đế đánh ra đều khiến hư không dấy lên một gợn sóng. Những nơi gợn sóng này đi qua mọi thứ đều tan thành bột, đã bộc phát tất cả mọi lực lượng.
Hơn nữa mọi người còn phát hiện không biết từ khi nào quanh người Trần Thanh Đế lại tỏa ra một ngọn lửa nhàn nhạt, màu tựa như vàng lại tựa như bạc, khiến mọi người ở đây đều có cảm giác quen mắt.
Mỗi quyền của Trần Thanh Đế đánh xuống, ngọn lửa kia lại đong đưa, mạnh mẽ thêm một chút, càng tôn Trần Thanh Đế lên như ma thần trong truyền thuyết thời thượng cổ, cực kỳ kinh khủng.
Lúc này lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn lại nghi hoặc: “Ngọn lửa quanh người Trần Thanh Đế sao giống chân hỏa do nội lực tế luyện ra trong cảnh giới Chân Đan vậy?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sứng ốt.
Bọn họ đều là cường giả cảnh giới Chân Đan, đương nhiên biết nội lực chân hỏa ra sao, lúc này quan sát tỉ mỉ quả thật rất giống.
€ó điều nội lực chân hỏa do Võ Đạo Chân Đan ngưng tụ còn có thể phóng ra ngoài được sao?
Lúc này Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn kích động lớn tiếng hô: “Ta hiểu rồi! Ta đã hiểu vì sao Trần Thanh Đế có chiến lực mạnh mẽ như vậy mà vẫn không phải cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần!
Tài hoa tuyệt thế! Tài hoa tuyệt thế! Trần Thanh Đế đi theo một con đường khác hẳn chúng ta. Hắn mới là tông sư võ đạo, là tông sư võ đạo mở ra một con
đường mới cho tất cả võ giả trên giang hồ!”
Lời nói của Lục Trường Lưu thu hút sự chú ý của mọi người, ai nấy lộ vẻ nghi hoặc nhìn sang.
Lõa nhân gia ngài rốt cuộc nhìn ra điều gì, mau mau nói đi.
Lục Trường Lưu cố nén cơn kích động cbản thân nhìn Trình Bất Húy nói: “Cái gì là Chân Hỏa Luyện Thần?”
Trình Bất Húy sửng sốt không biết vì sao Lục Trường Lưu lại hỏi như vậy.
Chân Hỏa Luyện Thần là Chân Hỏa Luyện Thần, còn là gì được nữa?
€ó điều tuy trong lòng nghĩ vậy Trình Bất Húy vẫn thành thật trả lời: “Sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan, dùng Võ Đạo Chân Đan diễn hóa ra nội lực chân
hỏa rèn luyện tinh thần, dẫn ra thiên địa, đây là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Bao năm như vậy mọi người đều hiểu như nhau, cũng tu luyện như vậy, chẳng lế có gì saï
Lục Trường Lưu hưng phấn nói: “Không có gì sai, đương nhiên không có gì sai. Nhưng Trần Thanh Đế lại đi theo một con đường khác với chúng ta.
Chúng ta diễn hóa ra nội lực chân hỏa là để rèn luyện tinh thần, dẫn tới ra thiên địa.
Cảnh giới Chân Đan đã là cực hạn của nhân lực, cho nên chúng ta muốn vận dụng lực lượng thiên địa để mình có thể khống chế lực lượng càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng Trần Thanh Đế lại không! Hắn không dùng nội lực chân hỏa rèn luyện tinh thần liên kế với thiên địa mà là rèn luyện bản thân mình!
Hắn coi bản thân là thiên địa, rèn luyện bản thân càng mạnh, lực lượng của hắn cũng càng lớn.
Lúc này hắn đã không phải cảnh giới Chân Đan nhưng lại không phải cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, mà là một cảnh giới kỳ diệu xen lẫn giữa cả hai.
Không dựa vào thiên địa mà chuyên tu bản thân, chẳng trách quyền ý của Trần Thanh Đế lại cường đại như vậy. Đó là vì đây là quyền ý có thể đối kháng với thiên địa. Hắn tin rằng dùng lực lượng bản thân hắn có thể chiến thắng thiên đị!
Trần Thanh Đế đúng là Trần Thanh Đế, thiên hạ vô song!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!