Đương nhiên cho dù như vậy Tu Bồ Đề Thiền Viện thân là một trong Nam Bắc Nhị Phật Tông, cho dù không có Rama, những người khác cũng không phải ăn chay.
Tu Bồ Đề Thiền Viện lập tức tuyên bố chiếu lệnh, triệu hồi tất cả tăng nhân khổ hạnh bên ngoài về, một số cường giả trong tông môn cũng lao nhao xuất thủ giao chiến với nhánh Ẩn Ma. Lúc này hai bên có thắng có bại, nhưng thực tế bên chịu thiệt nhiều hơn vẫn là Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Bởi vì nơi phát sinh chiến đấu chính là toàn bộ khu vực Nam Man, có bị hủy hoại cũng là cơ nghiệp của Tu Bồ Đề Thiền Viện. Cho nên bất luận giao chiến ra sao, bên chịu thiệt vẫn là Tu Bồ Đề Thiền Viện.
Đối với chuyện này, thái độ của đại đa số người trong giang hồ đều chỉ có một, đó là quan sát.
Nhánh Ẩn Ma mất một người thừa kế tông môn tương lai, còn là người vô cùng xuất sắc, chắc chắn sẽ phải phẫn nộ. Ngược lại nếu nhánh Ẩn Ma tiếp tục nhãn nhịn, như vậy hoặc đối phương có âm mưu, hoặc đối phương chỉ là miệng cọp gan thỏ.
Cho nên giờ nhánh Ẩn Ma ra tay phát tiết như vậy, không ai ra tay ngăn cản. Bọn họ chỉ muốn xem xem rốt cuộc thực lực nhánh Ẩn Ma mạnh tới mức nào.
Nếu mọi chuyện không bị khống chế, vậy bọn họ sẽ liên thủ ngăn cản. Nếu ngược lại, bọn họ tới gần làm gì? Không dưng lại bị vẩy đầy máu?
Kết quả cuối cùng của câu hỏi này không ngoài dự đoán của người trong giang hồ, tình hình chiến sự quả thật được khống chế trong một phạm vi. Nửa tháng sau hai bên đã ngưng chiến.
Tu Bồ Đề Thiền Viện tổn thất không nhỏ, bên phía nhánh Ẩn Ma cũng có chút thương vong. Tiếp tục đánh nữa sẽ là không chết không thôi, cho nên hai bên chỉ đành rút lui.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là cuốn sổ tay mà Ngụy Thư Nhai giao cho Dạ Thiều Nam chỉ đủ khiến Dạ Thiều Nam giúp trong thời gian chừng đó.
Không có Dạ Thiều Nam ra tay ngăn chặn, nhánh Ẩn Ma đã chẳng dám lớn lối trên đất Nam Man như vậy.
Cứ thế vài tháng sau giang hồ đã hoàn toàn yên bình, sau sóng gió mưa lại thuận gió lại hòa.
Còn về Sở Hưu, trừ những người có quan hệ sâu sắc với hẳn, ai mà nhớ nổi? Giang hồ này luôn luôn chuyển biến, đã chết, vậy chỉ còn là một người qua đường!
Đông Tề, Trường Lâm Quận, Tế Châu Phủ, phố An Bình.
Con đường này là một trong những con đường phồn hoa nhất của Tế Châu Phủ. Võ giả qua lại Tế Châu Phủ cũng rất hay xuất hiện trên con phố này buôn bán mua sắm một chút binh khí đan dược hay kỳ trân dị bảo.
Trước đó khi An Nhạc Vương - Khương Văn Nguyên còn sống, có danh tiếng chiêu hiền đãi sĩ của An Nhạc Vương Phủ, số võ giả qua lại Tế Châu Phủ quả thật không ít.
Nhưng mấy năm trước An Nhạc Vương Phủ sụp đổ, Tế Châu Phủ này cũng không dễ sống, số võ giả qua lại nơi này cũng bớt mất một nửa, không còn cảnh phồn hoa khi xưa.
Lúc này trong một cửa hàng tên là Trân Bảo Các trên phố An Bình, một chưởng quỷ dáng người buồn bã đang chậm rãi phơi nắng nơi cửa vào.
Trân Bảo Các mà hắn làm việc là sản nghiệp của Ngũ Nguyên Bang, đại bang ở Tế Châu Phủ. Ngày bình thường có rất nhiều khách hàng qua lại, nhưng giờ đã giữa trưa vẫn không có ai tới. Tên chưởng quỹ là hắn chỉ có thể ngồi ngoài cửa phơi nắng.
Đúng lúc này, một người trung niên vóc dáng gầy gò, dáng vẻ hèn mọn không biết xông từ đâu đến, đi tới bên cạnh chưởng quỹ nói: “Tôn chưởng quỹ, đừng ngủ nữa, ta mang đồ tốt đến cho ngươi.”
Tôn chưởng quỹ chậm rãi mở mắt khinh thường: “Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi. Lý Bất Tam, có phải ngươi ăn no rửng mỡ chạy tới trêu chọc lão già ta không? Cái loại như ngươi thì có thứ tốt gì?”
Lý Bất Tam như chịu uất ức rất lớn, nói: “Tôn chưởng quỹ, nghe ta nói này. Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển sao đo được bằng đấu. Sao ngươi biết Lý Bất Tam ta không có ngày phát tài?
Ta nói cho ngươi biết, lúc trước ta từng cùng vị đại nhân kia xông xáo trên giang hồ Tế Châu Phủ. người ta cho ta một thỏi tử kim, giờ ta vẫn đang để ở nhà thờ phụng không nỡ tiêu đấy.”
'Tôn chưởng quỹ khinh thường nói: “Đừng chém gió nữa, vị đại nhân mà ngươi nói mấy tháng trước đã liều mình chết chung với cao tăng Tu Bồ Đề Thiền Viện trong bí cảnh rồi. Sau này ngươi không cần thờ phụng nữa, cứ hóa vàng đi là được.
Ta nói cho mà biết nhé, tiểu tử, đừng có lôi lão gia ta ra đùa, hậu quả nghiêm trọng lắm đấy.”
Lý Bất Tam cười hắc hắc nói: “Nhìn ngài kìa. Ta trêu chọc ai chứ đâu thể trêu ngài được. Nhìn này, đồ tốt đây này.”
Nói xong Lý Bất Tam cầm một cái bọc ra, bên trong có vài hộp báu, vài bình đan dược, vài khối đồng nát sắt vụn. Trong đó còn có một hạt châu đỏ thẫm như: máu, chẳng khác nào máu tươi ngưng tụ tạo thành.
'Tôn chưởng quỹ nhìn Lý Bất Tam, nghỉ hoặc: “Tiểu tử ngươi lấy được mấy thứ này ở đâu vậy, không phải hàng lậu đấy chứ?”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot hoặc truyen.azz thì mới có bản full đầy đủ vì bên các site khác copy bị thiếu phần ẩn và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
'Tôn chưởng hình quan biết rõ về Lý Bất Tam này, hắn chỉ xem như nửa người giang hồ, thật ra là lưu manh đầu đường xó chợ, văn không thành võ chẳng phải. Nhưng tính cách hắn tương đối linh hoạt cho nên sống tại Tế Châu Phủ này cũng không tệ.
Nhưng những thứ này chắc chắn không phải do hắn kiếm được.
Hàng lậu ý chính là hàng bẩn, là một số thứ đồ lai lịch bất chính, bình thường khi thu mua những thứ này sẽ có phiền phức, bởi không ai biết liệu chủ nhân của nó có tìm tới cửa không.
Lý Bất Tam vội vàng nói: “Tôn chưởng quỹ đừng nói lung tung vậy chứ. Nếu thật sự là hàng lậu liệu ta có dám lấy ra ngay giữa ban ngày ban mặt thế này không?
Những thứ này là một võ giả tán tu tới từ Bắc Yên cho ta. Hắn là một tiêu sư Bắc Yên, đắc tội với kẻ thù cho nên một tháng trước mang toàn bộ gia sản tới Đông Tề, chuẩn bị thoái ẩn giang hồ. Hắn muốn đổi hết những thứ này thành vàng bạc, thấy ta đáng tin cậy nên mới giao cho ta xử lý.
Những thứ này đều có lai lịch trong sạch, ngươi đừng làm vấy bẩn danh dự người khác.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!