Nghe nói bên Bắc Yên ngay Hồi Huyết Đan này cũng không dễ bán, thứ này sang Đông Tê chỉ có thể bán theo giá đan dược nhị chuyển, tám mươi lượng một bình.
Còn đây là cái gì?”
'Tôn chưởng quỹ nghi hoặc nhìn hạt châu đỏ máu kia, thậm chí còn dùng kính lưu ly có trận pháp quan sát một hồi nhưng vẫn không nhận ra đây là gì.
Lý Bất Tam ở bên cạnh nói: “Đây là đồ tốt đấy. Võ giả kia nói, mấy tháng trước khi hắn đi áp tiêu tới vùng Cực Bắc tình cờ nhặt được thứ này. Vốn hắn tưởng nó chỉ là đá quý bình thường nhưng lại phát hiện đao kiếm cũng không chém hỏng được. Chắc chắn đây là một món bảo bối, dẫu sao cũng phải được mấy ngàn lượng chứ?”
Tôn chưởng quỹ khinh thường nói: “Còn bảo mấy ngàn lượng? Ngươi đang nghĩ cái gì đấy? Thứ không biết thì xử lý như rác thôi, cùng lắm là năm mươi lượng bạc.
Những thứ này cộng lại tám trăm năm mươi lượng bạc. Thích bán thì bán, không thích thì thôi.”
Lý Bất Tam xoa xoa tay nói: “Tôn chưởng quỹ, chúng ta là người quen cơ mà. Ngài trả giá cao hơn chút đi. Người ta dẫu sao cũng tới Đông Tề này an cư lạc nghiệp, của hỗ tiền này còn chưa đủ mua nhà trong Tế Châu Phủ nữa là.”
Tôn chưởng quỹ khép mí mắt vung tay: “Chốt giá chín trăm lượng, không bán thì ôm cái đống này biến đi.
Giờ làm ăn đang khó khăn, lão gia ta không rảnh mà ngồi đây cãi cọ với ngươi.”
Lý Bất Tam trực tiếp vỗ tay một cái nói: “Đồng ý!” Tôn chưởng quỹ cầm tiền ném cho Lý Bất Tam rồi chậm rãi bày đồ lên quầy.
Hắn cũng không biết viên châu đỏ kia rốt cuộc là thứ gì, có điều thấy không có khí tức gì lạ, hăn cũng không để ý, tiện tay bày lên quầy rồi bỏ đi ăn cơm trưa.
Đợi tới nửa đêm, trong viên huyết châu nhìn như bình thường không chút điểm lạ kia lại tỏa ra ánh sáng đỏ máu nhàn nhạt, như kết nối với ánh trăng ngoài cửa sổ.
Trong viên huyết châu, Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu cũng chỉ còn lại nguyên thần, lẩm bẩm: “Bản tôn đã nói gì nào? Đã bảo ngươi tỉnh táo một chút ngươi lại không nghe. Không nhịn trong chuyện nhỏ sẽ làm hỏng mưu lớn. Giờ thì hay rồi, ngươi cũng hóa thành cái bộ dáng này. Huyết Hồn Châu lại rơi vào tay một kẻ ngu ngốc không biết nhìn hàng, lúc nào bản tôn mới được thấy ánh mặt trời đây?
Vài tháng nữa không nhận được khí huyết, Huyết Hồn Châu sẽ hoàn toàn phong bế. Ngươi cũng theo bản tôn cùng ngủ ngon thôi!”
Hạt châu màu đỏ máu này chính là Huyết Hồn Châu phong ấn Lục Giang Hà, cũng là nơi duy nhất Sở Hưu có thể bảo tồn một chút sinh cơ sau khi liều mạng.
Khi đó sau khi đồng quy vu tận với Tịnh Thiền Trí Tàng, cơ thể Sở Hưu đã sụp đổ nhưng dẫu sao y cũng tu luyện thành công Bất Diệt Ma Đan, dựa vào lực lượng Bất Diệt Ma Đan, y vẫn giữ được một chút lực lượng bản nguyên bảo vệ nguyên thần trốn vào trong Huyết Hồn Châu.
Thật ra Sở Hưu muốn dùng chút lực lượng cuối cùng kia dẫn Huyết Hồn Châu bay về phía đám người Lã Phụng Tiên hay Ngụy Thư Nhai, để bọn họ cầm được, sau đó giải cứu chính mình, giúp mình tái tạo thân thể.
Thế nhưng khi y và Tịnh Thiền Trí Tàng giao thủ đã trực tiếp xé tan một khe hở không gian, khiến cho Huyết Hồn Châu trực tiếp văng ra, bị một tiêu sư áp tiêu tới vùng Cực Bắc nhặt được, cuối cùng lưu lại tới nơi này.
Lần này mặc dù Sở Hưu bảo toàn được tính mạng, lưu lại chút sinh cơ, nhưng cũng phải trả giá cực lớn.
Không còn cơ thể, Lưu Ly Kim Tỉ Cổ trong cơ thể y cũng đã bị phá hủy.
Binh khí tùy thân Thiên Ma Vũ cũng bị phá hủy, hơn nữa còn rơi xuống tình cảnh thê thảm như hiện tại. Đúng như Lục Giang Hà đã nói, nếu mấy tháng nữa Huyết Hồn Châu còn không hấp thu được máu tươi, vậy nó sẽ bị phong bế hoàn toàn.
Thế nhưng lúc này Sở Hưu lại chẳng hề lo âu gì, thậm chí y còn huyễn hóa ra một cái ghế dài trong không gian Huyết Hồn Châu, nằm thẳng người thản nhiên nói: “Gấp cái gì? Dù sao cũng còn mấy tháng nữa cơ mà.
Đâu phải ngươi không thấy trận chiến lúc đó. Không biết lão hòa thượng Tịnh Thiền Trí Tàng phát điên kiểu gì mà kiên quyết muốn giết ta như vậy, thậm chí đã thiêu đốt cả Xá Lợi Tử, rút sạch lực lượng thần binh ra.
Nếu lúc đó ta không liều mạng, e rằng còn chẳng giữ được chút sinh cơ này.
Mà này, ngươi sợ chết như vậy, làm sao lúc trước lại bước lên được địa vị cao vậy, trở thành đường chủ Huyết Ma Đường của Côn Luân Ma Giáo?”
Lục Giang Hà khinh thường nói: “Thế nào là sợ chết? Bản tôn tính cách cẩn thận, cẩn trọng chỉ lợi ích.
Nếu bản tôn lỗ mãng như ngươi khéo đã chết tới bảy tám lần rồi, làm sao ngồi được trên vị trí đường chủ Huyết Ma Đường nữa?”
Thay đổi đề tài như vậy, Lục Giang Hà đột nhiên hỏi: “ Đúng rồi, bản tôn vẫn rất hiếu kỳ, rốt cuộc quan hệ của ngươi với Độc Cô giáo chủ ra sao?
Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ nhận được chút công pháp truyền thừa của Độc Cô giáo chủ, không ngờ ngươi còn có cả Bất Diệt Ma Đan.
Toàn bộ thiên hạ, trừ Độc Cô giáo chủ ra, ngươi là người thứ hai ngưng tụ được Bất Diệt Ma Đan.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta đã nói rồi mà, ta chính là Độc Cô giáo chủ chuyển thế, ngươi còn không mau mau quỳ lạy?
Nếu ngươi nghe lời, hầu hạ ta cho tốt, chờ tương lai ta xây dựng lại Côn Luân Ma Giáo, ngươi có thể lên làm Ma Tôn như ý nguyện.”
Lục Giang Hà hừ lạnh nói: “Tin được ngươi mới là lạ. Giáo chủ đại nhân tuyệt đối không có bộ dáng như ngươi.”
Chuyện này Lục Giang Hà vẫn luôn bán tín bán nghi, nhưng cho dù vẫn luôn nghỉ ngờ, nhưng giờ Sở Hưu nói thẳng như vậy, hắn lại không tin.
Thân trong Huyết Hồn Châu, lúc này Sở Hưu lại chẳng lo âu như Lục Giang Hà. Trời không tuyệt đường người, Lục Giang Hà bị nhốt năm trăm năm còn có
ngày bị mình lấy được. Cho dù y có đen đủi đến đâu đi nữa cũng sẽ có đường ra.
Đến lúc đó bất luận Tu Bồ Đề Thiền Viện hay những kẻ từng bỏ đá xuống. giếng với mình, đã tới thời điểm tính nợ.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Sở Hưu không phải quân tử, nhưng chỉ cần báo thù được, cho dù phải đợi cả trăm năm y cũng đợi.
Cho nên trong thời gian này phần lớn thời giờ Sở Hưu đều dùng để sửa sang lại võ đạo thuộc về bản thân.
Võ đạo của Sở Hưu quá mức hỗn tạp. Hỗn tạp tới mức y không đếm cẩn thận lại còn không biết rốt cuộc mình biết bao nhiêu môn võ công.
Trong quá khứ hành trình của Sở Hưu quá mức vội vã, không gặp chyện này. lại gặp chuyện kia.
Cho nên khi bế quan, Sở Hưu cũng chỉ cảm ngộ kinh nghiệm chiến đấu, tu luyện nội lực, rất ít khi chỉnh lý võ đạo bản thân.
Giờ Sở Hưu không còn thân thể, nội lực chân khí đều không tu luyện được. Cho nên y lại có thời gian chỉnh lý suy tư về võ đạo của bản thân, khiến nó hòa hợp tự nhiên hơn.
Hơn nữa thời gian này Sở Hưu còn thảo luận với Lục Giang Hà về Huyết Thần Ma Công cùng Bất Diệt Ma Đan.
Huyết Thần Ma Công có thể tái tạo thân thể, Bất Diệt Ma Đan cũng có thể tái †ạo thân thể.
Khác biệt giữa đôi bên là một nhanh một chậm.
Huyết Thần Ma Công muốn tái tạo thân thể rất đơn giản, chỉ cần có máu tươi, vậy có thể thôn tính lượng lớn máu tươi tái tạo thân thể, sau đó từ từ trở nên mạnh mẽ.
Nhưng Bất Diệt Ma Đan lại khác Bất cứ lực lượng nào cũng có thể trở thành nhiên liệu cho Bất Diệt Ma Đan tái tạo thân thể. Mà thân thể được tái tạo ra không phải chỉ là 'hình' đơn giản, thậm chí không khác biệt gì với thân thể trước. đây của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!