Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự đến Bắc Yên làm gì? Nói đơn giản một chút, thật ra bọn họ đến đây không phải để khuếch trương thế lực mà là tìm kiếm đệ tử phù hợp.
Đại Quang Minh Tự lựa chọn đệ tử nghiêm ngặt, cho nên dẫu có thanh danh nhưng thực ra số đệ tử được Đại Quang Minh Tự lựa chọn cũng không nhiều.
Hơn nữa cho dù có một số đệ tử được Đại Quang Minh Tự để ý, còn được quy y, sau khi gia nhập Đại Quang Minh Tự cũng phải làm sa di một thời gian, không được truyền thụ võ đạo ngay mà phải đọc kinh phật, rèn luyện cơ thể. Sau khi hợp lệ mới căn cứ theo biểu hiện được Tam Đại Thiền Đường hoặc Lục Đại Võ Viện lựa chọn.
Hiện giờ thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn không có người kế tục cho nên tiêu chuẩn được nới lỏng. Nhưng không phải ai cũng được gia nhập.
Cứ nhìn Thuần Dương Đạo Môn lựa chọn đệ tử trong thời gian vừa qua là rõ, hầu như hết đều là những tán tu trẻ tuổi tương đối xuất sắc hoặc các đệ tử của thế lực lớn có biểu hiện tương đối ưu tú.
Cho nên so với Đại Quang Minh Tự, thật ra Thuần Dương Đạo Môn càng để ý chuyện đệ tử truyền nhân hơn.
Đã vậy, Sở Hưu sẽ đưa cho bọn họ một đệ tử tốt, một “đệ tử thiên tài” khiến bọn họ vui mừng như điên!
Tuy nhìn qua chiêu này của Sở Hưu không khác cài Ngũ Ương đạo nhân bên cạnh Hạng Xung, nhưng thực tế lại khó hơn rất nhiều.
Ngũ Ương đạo nhân là lão hồ ly, lại thêm tình hình của Hạng Xung hiện giờ, muốn lừa đối phương rất đơn giản.
Nhưng Hạng Xung làm sao so sánh được với Thuần Dương Đạo Môn. Tuy Tịch Vân Tử luôn cợt nhả, có vẻ không đáng tin cậy nhưng không phải hạng dễ đối phó, hơn nữa còn lão quái vật Thủ Chân Tử, cho nên trọng điểm của chuyện này là người chấp hành, phải là người thật cẩn thận mới được.
Nếu là lúc Sở Hưu chưa thành danh, y có can đảm làm việc này, nhưng bây giờ nhìn lại những người trẻ tuổi bên cạnh mình lại không mấy ai được như vậy.
Sở Hưu suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra có một người phù hợp với việc này, người này chính là đồ đệ hờ của y, hay nên nói là truyền nhân nửa vời, Diệp Tiêu.
Sở Hưu đã chứng kiến Diệp Tiêu trưởng thành, thậm chí tính cách của hắn bây giờ cũng là Sở Hưu cố ý dẫn dụ... bồi dưỡng thành.
Trước đây hắn đã từng làm gián điệp bên cạnh Tôn Trường Minh một thời gian dài, đã có kinh nghiệm. Bây giờ đổi thành Thuần Dương Đạo Môn, tuy khó khăn hơn trước một chút nhưng Diệp Tiêu cũng không phải Diệp Tiêu của ngày trước.
Bây giờ Diệp Tiêu đang làm sát thủ trong tổng bộ Thanh Long Hội, có Đoan Mộc Thiên Sơn chỉ đạo, hơn nữa không thiếu tài nguyên tu luyện, còn thường xuyên rèn luyện chém giết trực diện, lúc này Diệp Tiêu đã bước vào cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Trong độ tuổi này đã là thành tựu rất lớn.
Sở Hưu đã có lựa chọn tốt bèn báo cho người của Thanh Long Hội, bảo họ mạng Diệp Tiêu tới.
Một tháng sau, người của Thanh Long Hội đã đến. Hơn nữa không chỉ có Diệp Tiêu đến, không ngờ Mục Tử Y cũng đến, còn kéo theo Hàn Khốc, Tống Tiếu và vài trăm sát thủ tinh nhuệ từ tổng bộ Thanh Long Hội.
Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ta chỉ bảo một mình Diệp Tiêu đến, sau ngươi lại mang nhiều người như vậy?”
Mục Tử Y nói nhỏ: “Nghĩa phụ nói bây giờ công tử đang gặp phiền toái. Ở ngoài sáng thì sát thủ Thanh Long Hội không có tác dụng lớn, nhưng nếu dùng trong bóng tối, xử lý một số chuyện bí mật hay tìm hiểu tình báo sẽ có tác dụng không nhỏ.”
Nói đến đây, Mục Tử Y còn âm thầm quan sát Mai Khinh Liên, ánh mắt ẩn chứa chút địch ý.
Mục Tử Y sẽ không nói mình lo lắng Sở Hưu ngày ngày ở cạnh yêu nữ kia, không khéo bị mê hoặc. Cô nàng ghen tị nên mới xin Đoan Mộc Thiên Sơn cho phép dẫn người tới đây.
Mai Khinh Liên cũng cảm nhận được ánh mắt của Mục Tử Y, nhưng Mai Khinh Liên lại cười khinh thường.
Cô nàng xuất thân từ Âm Ma Tông, có chuyện gì là chưa từng gặp? Tiểu nha đầu Mục Tử Y này còn quá non, cấp bậc quá thấp, thấp tới mức mình không nỡ ức hiếp cô nàng.
Sở Hưu không hề chú ý tới giao chiến giữa hai nữ nhân, đương nhiên bây giờ y cũng không có thời gian để chú ý.
Y nói thẳng: “Tới đúng lúc lắm, trực tiếp phân bổ người của Thanh Long Hội ra toàn bộ Bắc Yên, chủ yếu giám sát động tĩnh của hai bên Đạo Phật.
Diệp Tiêu, ngươi đi theo ta.”
Diệp Tiêu đi sau lưng Sở Hưu, trong lòng cũng vô cùng kích động.
Nói thật, tuy Sở Hưu dạy hắn rất nhiều thứ, nhưng hắn không hy vọng xa vời được trở thành đệ tử chân truyền của Sở Hưu.
Nhưng cho dù chỉ là ân đức truyền nghề thôi, cũng giúp Diệp Tiêu sinh sống rất thoải mái ở Thanh Long Hội.
Nhưng con người luôn có dã tâm, Diệp Tiêu cũng vậy.
Ngày trước ở Diệp gia bị người khác ức hiệp, Diệp Tiêu luôn mơ sẽ có ngày mình được sống có tôn nghiêm.
Nhưng bây giờ giấc mơ của Diệp Tiêu chỉ có một, đó là trở nên nổi bật!
Muốn nổi bật không phải dựa vào cái miệng mà phải dựa vào nắm đấm và lưỡi đao của bản thân.
Sở Hưu dạy Diệp Tiêu rất nhiều thứ, nhưng thứ khiến Diệp Tiêu khắc cốt ghi tâm là trên giang hồ này, quyền thế, danh lợi, thậm chí tự do, không phải là người khác cho mà là mình dùng đao kiếm trong tay chém giết đoạt lấy.
Cho nên khi ở tổng bộ Thanh Long Hội, Diệp Tiêu có thể dựa vào ơn huệ của Sở Hưu để sống thoải mái hơn, nhưng y vẫn ra sức tu luyện, ra sức thực hiện nhiệm vụ.
Hắn liều mạng tới mức khiến lão sát thủ như Hàn Khốc Tống Tiếu cũng phải rùng mình. Tiểu tử này như kẻ hiếu sát trời sinh, một ngày không thực hiện nhiệm vụ là thấy không thoải mái.
Thật ra Diệp Tiêu không thích nhiệm vu cũng chẳng thích giết người. Chẳng qua với tuổi tác của hắn bây giờ, phương thức tăng cường tu vi nhanh nhất không phải cắn thuốc cũng không phải bế quan tu luyện mà là đột phá khi liều mạng chiến đấu.
Lần này nhận được tin của Sở Hưu, Diệp Tiêu cũng thầm vui mừng, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Sở Hưu dùng đến mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!