Đám người Tư Vô Nhai thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ, tám trăm năm qua đi, toàn bộ giang hồ hay nên nói là nhánh Ma đạo sao lại trở nên rối loạn như vậy?
Tuy bọn họ bị nhốt dưới đầm lầy, tất cả lực lượng bị phong tỏa, bao gồm cả năng lực cảm giác, cho nên bọn họ không thấy được thực lực của Sở Hưu. Nhưng cứ nhìn tướng mạo của Sở Hưu là biết, chắc chắn là võ giả thế hệ trẻ.
Kết quả một người trẻ tuổi như vậy lại ép cho một đám lão nhân Ma đạo không dám nói lời nào, chẳng lẽ bây giờ Ma đạo trong giang hồ đã loạn tới mức này?
Bên phía Đại Quang Minh Tự thấy vậy cũng chẳng có cách nào, thậm chí bọn họ còn hy vọng mâu thuẫn nội bộ trong nhánh Ẩn Ma có thể bớt đi một chút, như vậy cũng tiện cho họ thả đám người Viên Quảng ra.
Viên Quảng kinh ngạc nói: “Nếu người này không chịu ra tay, vậy các ngươi cứ tùy tiện tìm võ giả Ma đạo mà các ngươi quen ra tay là được, sao cứ nhất quyết phải nhờ hắn? Chẳng lẽ tất cả những võ giả Ma đạo đi vào Nguyên Thủy Ma Quật lần này đều là thuộc hạ của người trẻ tuổi kia?”
Hư Ngôn nghe vậy sửng sốt: “Quen biết võ giả Ma đạo? Đại Quang Minh Tự ta không đội trời chung với Ma đạo, sao lại có chuyện quen biết với võ giả Ma đạo? Cấu kết với Ma đạo là tối kỵ trong tối kỵ!”
Viên Quảng nghe vậy càng kinh ngạc: “Chỉ là tìm người quen thôi mà, trao đổi lợi ích là được, đâu phải bán đứng lợi ích tông môn, sao lại thành tối kỵ?”
Hai người chênh lệch tám trăm năm, quan điểm sống khác biệt rất lớn. Nguyên nhân của chuyện này chính là Độc Cô Duy Ngã và Côn Luân Ma Giáo.
Từ xưa tới nay, ba nhánh Đạo Phật Ma chưa bao giờ chung sống hòa bình, cho nên ba bên đánh giết lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng trong giang hồ tám trăm năm trước, mọi người không đến mức vừa gặp mặt đã như thấy kẻ thù giết cha trực tiếp xông tới đánh đánh giết giết.
Vì khi đó phân bổ lực lượng giữa ba nhánh Đạo Phật Ma hết sức đồng đều, vừa đấu đá lại vừa kiềm chế, cho nên tổn thất rất ít.
Nhưng sau khi Độc Cô Duy Ngã xuất thế, hắn lại phá bỏ thế cân bằng này.
Côn Luân Ma Giáo độc bá giang hồ, uy thế ma diễm ngập trời khiến người người sợ hãi.
Sau khi trải qua thời đại đó, không ai muốn nó trở lại một lần nữa, cho nên từ tám trăm năm trước, ba nhánh Đạo Phật Ma tuy vẫn đối lập nhưng lại là hai nhánh Đạo Phật liên thủ chèn ép nhánh Ma đạo, biến thành Chính Ma đối lập. Quan hệ hai bên cực kỳ mẫn cảm.
Dương nhiên đám người Viên Quảng không biết chuyện này, Hư Ngôn tốn bao công sức mới tóm tắt cho họ hiểu chuyện này, khiến Viên Quảng vừa thấy
mất mát vừa bó tay.
Người trong nhà đã tìm được bọn họ, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không thể cứu bọn họ, đây là chuyện rất khó xử.
Cho nên Hư Ngôn đành phải nói: “Sư tổ đừng nóng ruột, cùng lắm thì chúng ta bắt một đệ tử Tà Cực Tông hay Ngũ Độc Giáo, bắt bọn họ chặt đứt trận pháp.”
Thấy hòa thượng Đại Quang Minh Tự đang nghĩ cách giúp đỡ mình, đám người Tư Vô Nhai đành phải quay sang chửi bới Sở Hưu.
Đương nhiên bọn họ có mắng cũng chẳng tác dụng gì, vì chỉ cần bị nhốt dưới đáy đầm lầy, bọn họ như người thực vật, trên người chỉ có miệng với đầu óc, những thứ khác đều không dùng được.
Người khác còn đang đứng đây đắn do, Sở Hưu đã dẫn người rời khỏi.
Vừa đi, Sở Hưu vừa nói: “Tạm thời không cần tìm dấu chân mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, đi đọc ma văn, tìm căn nguyên của chúng.”
Lục Giang Hà sửng sốt: “Chẳng phải ngươi nói không đi cứu đám người kia còn?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên ta không định cứu bọn chúng, cứ nhìn thái độ là biết, có cứu ra cũng là phiền toái.
Ta cảm thấy hứng thú với ma văn trời sinh kia hơn.
Những ma văn này do thiên địa tạo thành, lực lượng trong đó cực kỳ tinh khiết, thu nạp bọn chúng sẽ có lợi ích khó mà tưởng tượng nổi.”
Thương Thiên Lương ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Đúng là không tưởng tượng nổi, ngươi sẽ bị lực lượng khổng lồ đó nổ chết!
Ngươi cũng thấy lực lượng trong đầm lầy rồi đấy, thậm chí có thể ngưng đọng thời gian. Cho dù ngươi chỉ rút lực lượng trong một ma văn thôi cũng có thể khiến ngươi phát nổ, thậm chí lão phu cũng không dám làm thế.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không tiêu hóa được thì trấn áp thôi.”
“Ngươi lấy gì mà đòi trấn áp?”
“Trấn ma đương nhiên phải dùng Phật pháp, dù sao ta cũng là người từng đọc kinh phật.”
Sau khi dứt lời, quanh người Sở Hưu hiện lên pháp tướng trang nghiêm, phật quang nóng rực bao phủ lấy y. Sở Hưu đứng giữa đám võ giả Ma đạo như Ngụy Thư Nhai, chẳng khác nào tên phản đồ lẩn trong nhánh Ẩn Ma.
Thương Thiên Lương kinh ngạc, nhưng sau đó hắn lại hừ lạnh nói: “Cho dù ngươi dùng võ công Phật môn trấn áp nhưng ngươi không nghĩ tới chuyện sức mạnh của hai bên Phật Ma xung đột trong cơ thể ngươi à?
Lấp đi không bằng khai thông, nếu lực lượng của ma khí này rất yếu, ngươi hoàn toàn có thể trấp áp rồi chậm rãi luyện hóa.
Nhưng lực lượng trong một ma văn đã cường đại như vậy, càng trấn áp càng nguy hiểm.
Sở Hưu chậm rãi nói: “Lấp đi không bằng khai thông, đương nhiên ta hiểu đạo lý này. Đạo pháp tự nhiên, không chặn nổi thì dùng lực lượng đạo uẩn lưu chuyển, khiến nó tản ra trong thiên địa là được. Dù sao lực lượng của ma văn mạnh như vậy, không lo lãng phí.
Nói đoạn, từng luồng đạo uẩn xoay chuyển trong tay Sở Hưu, đây lại là pháp môn Đạo gia chính tông nhất.
Thương Thiên Lương trợn tròn hai mắt không nói gì, hắn quên Sở Hưu là người hiếm có trên giang hồ có thể tu luyện võ công ba nhánh Đạo Phật Ma tới cực hạn.
Bản thân ba nhánh Đạo Phật Ma đã là trăm sông đổ về một biển, một loại lực lượng không làm được, nhưng ba loại lực lượng hợp nhất thì không thành vấn đề.
Quay đầu nhìn lại, lúc này đám người Chính đạo còn đang dây dưa tìm cách cứu người với làm thân, tìm lão tổ nhà mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!